Into The Thrill - Chương 60 - H+

Anh ép buộc đẩy Hae-won vào phòng tắm. Hae-won đứng trước bồn rửa mặt, thở dài rồi rửa tay. Cậu ngồi xuống trước mặt anh đang chờ cậu ở bàn ăn. Hyun Woo-jin cầm dao và dĩa lên. Tất cả đều là những thứ không có trong nhà cậu.

“Ăn đi.”

Anh cắt thịt ra rồi cho vào miệng. Hae-won chỉ ngồi đó nhìn anh. Có một sự khác biệt đáng sợ giữa Hyun Woo-jin đã làm những chuyện đó với cậu đêm qua và Hyun Woo-jin đang ngồi trước mặt cậu bây giờ, bình thản ăn tối. Rõ ràng là cùng một người.

“Em nhìn cái gì vậy? Có nhìn nữa thì mặt anh cũng không thủng lỗ đâu.”

“Ăn xong thì cút giùm đi.”

“Ăn nhanh lên. Anh cắt cho em nhé?”

Anh phớt lờ lời nói của Hae-won một cách nhẹ nhàng và mang đĩa đến, thay cậu cắt thịt. Anh cắt tất cả thành những miếng vừa ăn rồi trả lại đĩa. Thấy cậu không chịu ăn, anh chuyển chỗ ngồi sang bên cạnh Hae-won. Hyun Woo-jin dùng dĩa ghim một miếng thịt chín tới rồi đưa đến miệng Hae-won.

“Anh đang làm cái trò gì vậy?”

“Chỉ trong một đêm mà mặt em hốc hác hẳn đi.”

“Tại anh đấy.”

“Vậy nên anh mới đút cho em ăn đây này.”

Anh nói một cách dịu dàng. Sự dịu dàng tràn ngập như mật ong trong cả cách nói lẫn hành động của anh. Hae-won vừa hé môi nhỏ định nói gì đó thì một miếng thịt đầy nước cốt bất ngờ đưa vào miệng cậu. Cậu định nhổ ra, nhưng cậu cảm thấy nếu cậu làm vậy thì sẽ không thể gánh nổi hậu quả, nên Hae-won nhai ngấu nghiến thứ trong miệng như thể đang nhai kẻ thù. Hae-won nhận ra rằng anh đã sửa chữa một phần thói hư tật xấu của cậu, qua việc cậu nhai và nuốt chứ không nhổ thịt ra.

Hyun Woo-jin đút thịt cho Hae-won ăn theo tốc độ ăn của cậu. Anh phết đầy sốt lên miếng khoai tây nướng vàng rồi đút vào miệng cậu. Thành thật mà nói, vẫn tốt hơn nhiều so với việc cậu phải gượng gạo ăn bánh mì kẹp thịt một mình. Hae-won đã biết thêm một điều về anh. Đó là kỹ năng nấu ăn của anh thuộc hàng thượng thừa.

Anh đưa cho cậu ly rượu vang anh đã rót. Hyun Woo-jin cầm miếng măng tây đã cắt làm đôi và chờ Hae-won nuốt hết rượu rồi lấy điện thoại ra từ túi sau. Điện thoại rung lên như thể có cuộc gọi đến.

Anh kiểm tra màn hình rồi bắt máy. Hae-won vừa đặt ly rượu xuống thì miếng măng tây đã chờ sẵn được đưa vào miệng Hae-won. Anh vừa đút cho cậu ăn vừa nói chuyện điện thoại.

“Ừ. Ai? khi nào?vẫn còn ở đó à? Không, không đi được. Thế nào, bảo là không đi được. Cậu tự giải quyết đi. Không phải một hai lần cậu gây rối, sao phải xoắn lên gọi cho tôi thế. Cứ bảo là tôi bảo làm. Thằng khốn đó là một tên bảo thủ cứng đầu, cứ bảo là đang xử lý theo luật. Ngoài ra thì không được tiết lộ. Bảo là mang con dấu của trưởng công tố đến đây thì sẽ xem xét, còn tài liệu điều tra thì đến cái vỏ cũng đừng cho xem. Ai đã bảo lãnh cho hắn ta ra tù sau ba tháng ngồi tù vì bệnh tật thế hả, sao lại đến đây sủa với tôi.”

Hyun Woo-jin tối giản các chỉ thị một cách ngắn gọn như thể anh đang ý thức về sự hiện diện của cậu bên cạnh. Anh cúp máy và lật úp điện thoại xuống rồi đặt nó lên bàn.

“Anh phải đi à?”

“Anh không cần phải đi.”

Hyun Woo-jin nhiệt tình cho Hae-won ăn như chim mẹ mớm mồi cho chim con. Giống như mụ phù thủy trong Hansel và Gretel bắt cóc và vỗ béo những đứa trẻ bằng cách cho chúng ăn ngon để sau đó ăn thịt chúng.

Sau khi ăn xong, Hyun Woo-jin dọn dẹp. Anh dọn dẹp sạch sẽ và rửa bát đĩa rồi lau tay bằng khăn khô và quay lại.

Hyun Woo-jin đã bỏ đi một cách tàn nhẫn vào sáng sớm, và việc cậu phải tự mình dọn dẹp ga giường sau cuộc giao hoan khiến cậu vô cùng khó chịu. Nhưng khi cậu nhìn thấy anh dọn dẹp bếp một cách gọn gàng, sự tủi thân và khó chịu của cậu bỗng nhiên biến mất. Cậu đã thừa nhận với lòng mình đêm qua, và bây giờ cậu không có ý định thay đổi lập trường và phủ nhận điều đó. Hae-won thích anh.

“Lại đây.”

Hyun Woo-jin nắm nhẹ lấy cổ tay Hae-won đang ngồi thu lu và kéo cậu lại. Hướng cậu đang đi là về phía giường. Thấy Hae-won ngập ngừng, anh nói rằng không sao và nắm lấy cổ tay cậu rồi nắm lấy tay cậu. Bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu rồi xoa xoa.

Anh và cậu ngồi cạnh nhau trên giường. Hyun Woo-jin đang ngồi bên cạnh Hae-won lấy một chiếc túi đặt trên bàn bên cạnh. Có vẻ như anh đã mang nó đến. Cậu đã không nhìn thấy nó vào ban ngày.

Bên trong túi thuốc có thuốc mỡ và băng cá nhân. Anh lặng lẽ kéo áo sơ mi của Hae-won lên. Anh muốn Hae-won xem những gì cậu đã làm dưới ánh sáng mạnh mẽ, và Hae-won không từ chối, đưa tay lên hoặc nhấc mông lên khi anh cởi quần áo cậu. Đôi mắt anh nhìn vào như thể đang xác nhận những gì cậu đã làm. Anh ghé sát mặt vào ngực cậu và nhìn chằm chằm vào cậu đến nỗi hơi thở anh phả lên da cậu một cách rõ ràng.

Anh bóp thuốc mỡ ra ngón tay rồi cẩn thận bôi lên quầng vú và nhũ hoa bị tổn thương của cậu. Hae-won rụt người lại và nắm chặt ga giường trên tay.

“Xem cả bên dưới nữa nhé?”

Cậu không thể nhìn xuống và xác nhận xem “chỗ đó” có bị sao không, nhưng chắc chắn “chỗ đó” cũng tan hoang lắm. Anh vỗ vỗ vào giường, ra hiệu cho cậu nằm sấp xuống. Hae-won ngoan ngoãn tựa má vào gối và nằm sấp xuống. Thuốc mỡ cũng được bôi lên gáy, vai, xương bả vai và sống lưng cậu. Anh bôi thuốc mỡ lên mông cậu rồi banh hai chân Hae-won ra.

“Ra nông nỗi này…”

Hyun Woo-jin tặc lưỡi, như thể đang thưởng thức những gì người khác đã làm chứ không phải những gì anh đã gây ra, và tỉ mỉ bôi thuốc lên bên trong hậu huyệt tan nát của cậu. Thật may mắn vì cậu đang nằm sấp. Những ngón tay vuốt ve một cách tinh tế khiến máu dồn xuống bên dưới.

Những ngón tay dính đầy thuốc mỡ len lỏi vào khe mông. Các ngón tay của Hae-won nắm chặt lấy gối.

“Vết rách sâu quá.”

Nếu biết thế thì anh nên xin lỗi hoặc nói rằng anh không biết nó lại nghiêm trọng đến vậy, hoặc nói ra một lời biện minh nào đó, nhưng anh chỉ đánh giá những gì anh đã làm như thể nó là của người khác rồi xoa xoa “cái lỗ” của cậu.

“Em không được tự làm một mình. Tất nhiên, ngoại lệ là khi anh làm cho em.”

Ngón giữa của anh dính đầy thuốc mỡ trơn trượt lướt quanh các khu vực xung quanh rồi đâm sâu vào bên trong. So với “cái của anh” đêm qua thì ngón tay quá nhỏ bé, nhưng nó vẫn khiến cậu nghẹt thở.

Anh lặng lẽ đâm vào bên trong cậu. Ngón tay liếm láp thành bên trong rồi rút ra, dựng thẳng đốt ngón tay lên. Ngón tay với các đốt xương nhô ra để lại những kích thích rõ rệt rồi lặp đi lặp lại động tác rút ra và đâm vào.

“Hà, a…”

Hae-won ôm lấy đùi anh. Cậu nắm chặt quần vest anh, làm nhàu nát quần áo anh.

“Anh lại muốn xem nữa… Cảnh Hae-won bắn. Em tưởng đó là nước tiểu à?”

“Ưm…”

“Vì thế nên em đã khóc? Vì xấu hổ à?”

Số lượng ngón tay tăng lên thành hai và chúng đang khuấy động bên trong cậu. Hông đang nhấp nhổm hơi nhấc lên, mông cậu hơi ưỡn ra hơn. Mặt cậu nóng bừng lên. Cậu vùi má vào gối và thở hổn hển, ngón tay anh bắt đầu di chuyển nhanh hơn một chút.

Cơ bắp và gân guốc nổi lên trên cánh tay anh để khuấy động bên trong Hae-won. Hae-won co một bên đầu gối và dựng hông lên. Từ phía sau, ngón tay anh cắm vào bên trong cậu, và từ phía trước, cậu cọ xát vào ga giường. Hyun Woo-jin, người biết rằng cậu đã đến giới hạn, chỉ tạo ra những kích thích nhỏ đang âm ỉ mà không cố tình vượt qua ranh giới đó.

“Hà, nhanh lên… Thêm, một chút nữa thôi, thêm nữa, ư!”

“Đừng có thúc giục. Khi nào em bắn thì anh quyết định.”

Sự tra tấn của anh vẫn tiếp tục. Anh không để cậu đạt đến điểm sôi mà duy trì một cách nguy hiểm giữa các điểm đó, không cho cậu xả ra, nhưng cũng không để cậu tắt ngúm như thế này. Anh đang treo Hae-won trên không trung, không kéo cậu lên, cũng không thả cậu xuống mặt đất, mà đang xoay tròn cậu ở một độ cao lửng lơ.

“Hắn ta chắc sẽ hối hận cả đời vì đã không thể đè em ra.”

“Hức, ư, nhanh lên, a…”

“Tại em, hà, Moon Hae-won tại em mà kế hoạch của anh đã trở nên rối tung.”

Anh thở dài tự giễu rồi đâm ngón giữa vào sâu bên trong đến mức phát ra âm thanh. Anh đang cố tình tránh những vùng sắp bùng cháy. Cậu động đậy mông trong khi anh ngậm lấy ngón tay cậu. Anh lại thể hiện sự kiên nhẫn và kiềm chế như một bậc thánh nhân vào những lúc như thế này. Hae-won tự liếm đôi môi đang nóng rực của mình.

“Ư… ư, a…”

Tiếng rên rỉ đang thúc giục anh một cách rõ ràng. Cậu vùi má vào gối và quay đầu lại. Cậu nhìn anh. Anh giả vờ như không biết về sự cương cứng của mình. Cậu vươn tay ra để chạm vào cái của anh, nhưng anh túm lấy tay Hae-won và bẻ quặt ra sau.

“Á!”

Mặt cậu lại úp vào gối. Cậu cảm thấy mông mình đang run rẩy. Ngón tay anh rút ra. “Cái lỗ” ướt nhẹp. Dịch dai dẳng đang chảy ra từ dương vật đã lên nòng, khiến cậu ngứa ngáy.

Cậu cảm thấy anh leo lên giường và tiến đến từ phía sau. Anh kéo khóa quần xuống và lấy dương vật đã cương cứng của mình ra. Anh dùng hai tay nắm lấy và banh hai bên mông của Hae-won ra. “Thứ đó” của người đàn ông ấm nóng chạm vào nơi đang run rẩy và khao khát điều gì đó.

Anh nắm chặt phần gốc và chà mạnh vào cửa. Anh không đâm sầm vào như đêm qua. Anh để cậu có đủ thời gian và cảnh báo, khắc sâu sự tồn tại của anh vào cậu. Anh từ từ đi vào. Cậu nghẹt thở. Không phải anh đột ngột siết chặt đường thở của cậu, mà là có một sợi dây mỏng đang từ từ thắt chặt khí quản của cậu.

“Hà… Nếu em không thích kiểu đó, thì anh sẽ thay đổi. Hả? Dù thế nào, thì em vẫn là Moon Hae-won thôi mà.”

Anh chậm rãi thúc lên. Xương sườn cậu bị đè chặt. Mỗi khi thứ gì đó như dùi cui đâm vào, hơi thở của cậu lại đứt quãng. Đau, nhưng khác với hôm qua, cậu cảm thấy dễ chịu, cậu cảm thấy thích.

“A… ư… Hức…”

Tiếng rên rỉ cùng với nước bọt chảy ra qua đôi môi đang hé mở vì quá dễ chịu. Hyun Woo-jin nắm chặt xương chậu của Hae-won và khuấy động cậu, quấn lấy cậu và mút lên, lắc lư cậu theo ý mình. Không chỉ cơ thể mà đến cả não cậu cũng tan chảy như bơ, mềm nhũn ra. Người đàn ông cẩn thận với điểm sôi và lắc lư Hae-won ngay dưới giới hạn rút dương vật đang đỏ bừng của anh ra. Vùng kín của cậu co rúm lại tiếc nuối.

Anh lật người Hae-won lại. Anh ôm lấy lưng cậu, nhấc cậu lên và đặt cậu ngồi trên đùi mình. Hyun Woo-jin đang bán khỏa thân, không biết anh đã cởi áo từ lúc nào.

Hae-won leo lên người Hyun Woo-jin đang nằm ngửa trên giường. Bàn tay anh mò mẫm giữa hai chân Hae-won rồi đâm chính xác dương vật vào lỗ hậu ướt át của cậu. Hae-won ngã về phía trước, chống tay lên ngực anh và giữ thăng bằng cơ thể. Nhịp tim và nhiệt độ cơ thể truyền đến toàn bộ lòng bàn tay khiến cậu tê dại cả người.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo