Người phục vụ lịch sự đưa thực đơn cho họ. Người phụ nữ không thèm mở ra mà hỏi người đàn ông. Người đàn ông cũng từ chối thực đơn, gọi món bằng giọng nhanh và trầm.
“Không cần rượu đâu. Cho tôi một ly Americano đá thêm shot.”
“Vậy cho tôi một ly sinh tố kiwi.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Người đàn ông quay lưng về phía cậu nên không nhìn rõ, nhưng chỉ cần nhìn người phụ nữ thì có thể nói đây là một cặp đôi trai tài gái sắc. Bắp chân thon thả của người phụ nữ ngồi vắt chéo chân bóng loáng. Móng chân được sơn sửa rất kỹ lưỡng, lấp lánh.
Hae Won vốn không cảm thấy bộ phận nào trên cơ thể phụ nữ là gợi cảm, nhưng chiếc váy ngắn và đôi chân dài được cạo lông nên bóng loáng, cùng với sơn móng chân màu đỏ sa tanh ở cuối đôi sandal có quai ôm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn lại trông vô cùng gợi cảm.
Khi cậu đang nhìn vu vơ thì người phụ nữ nhận ra ánh mắt đó, khó chịu liếc nhìn mặt Hae Won rồi hơi xoay người đổi hướng ngồi. Bị đối xử như một kẻ biến thái bất ngờ khiến Hae Won cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng lảng tránh ánh mắt sang chỗ khác.
Một lần nữa chìm vào trạng thái quên mình, cậu hờ hững nghe nhạc diễn tấu trong lounge và ngắm cảnh đêm, thong thả chờ Kim Jae Min trở lại. Lần này, Hae Won cảm nhận được ánh mắt và quay đầu lại, ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt của người phụ nữ. Người phụ nữ đó bối rối quay sang phía người đàn ông. Đó là ánh mắt tò mò hoặc có cảm tình. Tiếc rằng Hae Won và cô ấy là những sinh vật có cùng hoàn cảnh. Những gì cô ấy muốn, Hae Won không thể cho.
Dù không cố ý nghe, nhưng cuộc trò chuyện của họ tự nhiên lọt vào tai cậu. Chủ yếu là người phụ nữ đặt câu hỏi, còn người đàn ông thì có lẽ do tính cách thờ ơ, nên luôn phản ứng một cách hờ hững.
À, nếu cậu là người phụ nữ đó, có lẽ cậu đã tức giận đến mức hắt ly nước đang uống vào mặt người đàn ông và đứng dậy bỏ đi rồi. Tất nhiên, cậu không có sự nhiệt tình đó, nên chắc chỉ lặng lẽ đứng dậy bỏ đi thôi, Hae Won nghĩ vớ vẩn và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
“Nghe nói cỏ ở đó không tốt lắm, quản lý cũng không tốt nữa, có khi nào vấn đề là ở gậy driver của anh không? Anh thử đổi xem.”
“Ngồi xa ra.”
Anh ta nói với người phụ nữ cứ bám lấy mình bằng giọng cảnh cáo. Gần như là một sự phớt lờ. Cô ta lùi lại và ngồi xuống, hành động một cách gượng gạo như thể đang cố gắng chứng minh rằng mình là một người phụ nữ trưởng thành xứng đôi với anh ta.
“Ha ha, golf không phải sở thích của Woo Jin mà.”
Do sự không hợp tác của người đàn ông, cuộc trò chuyện thường xuyên bị gián đoạn. Khi cuộc trò chuyện bị gián đoạn, người phụ nữ nhấp nháp ly nước ép. Người đàn ông liên tục kiểm tra gì đó trên điện thoại. Trông anh ta như một người rất bận rộn.
Thời gian trôi qua khá lâu. Hae Won bước ra khỏi lounge, ký tên cẩu thả lên hóa đơn mà nhân viên đưa cho rồi đứng trước thang máy.
Có lẽ Kim Jae Min đã trở lại rồi. Nếu vậy, anh ta hẳn đã thấy chiếc điện thoại của cậu đang rung trên bàn. Anh ta biết rằng cậu ngoan ngoãn ở yên trong khách sạn mà anh ta đề nghị, không chạy đi đâu, và có lẽ giờ đang tìm kiếm cậu. Nghĩ đến việc Kim Jae Min đang tìm mình khiến Hae Won không muốn quay về phòng.
Đi bơi hay là tập thể dục nhỉ.
Hae Won vốn không thích vận động cơ thể một cách năng nổ. Chỉ là, để duy trì chất lượng buổi diễn, cậu phải ép mình tập những bài tập cơ bản. Cậu còn chưa kịp quyết định có nên lên phòng ngay hay không thì thang máy đã đến.
Trong thang máy không có ai. Hae Won bấm số tầng. Cánh cửa vừa định đóng lại mở ra lần nữa. Đó là cặp đôi ngồi ở bàn bên cạnh cậu. Người phụ nữ khoác tay người đàn ông, định bước vào thang máy thì thấy Hae Won và khựng lại. Hae Won lùi sang một bên, nhường chỗ cho họ bước vào.
Khi lướt mắt nhìn, mắt Hae Won chạm vào mắt người đàn ông. Lúc anh ta quay lưng lại, Hae Won chỉ nghĩ anh ta là một doanh nhân trẻ giàu có, nhưng hình ảnh thực tế lại khác xa so với những gì cậu dự đoán.
Anh ta không chỉ đơn thuần là đẹp trai. Những đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt sắc bén đến mức không có chỗ cho một cây kim đâm vào. Vẻ trí thức áp đảo đối phương. Cậu cảm thấy một sự mờ mịt như thể đang đối diện với một bức tường đen chứ không phải một con người. Đây là lần đầu tiên Hae Won cảm nhận được điều gì đó từ chính vẻ ngoài của người khác. Thật may vì anh ta đang mặc đồ golf, chứ nếu là bộ vest chỉnh tề thì có lẽ cậu đã bị đè bẹp bởi sự hoang dã đó rồi.
“Tầng mấy nhỉ?”
“Tầng 40.”
Người đàn ông trả lời câu hỏi của người phụ nữ và buông tay cô ra. Thật trùng hợp, đó cũng là tầng mà Kim Jae Min đang ở. Nút đã được bấm rồi. Người phụ nữ lại liếc nhìn Hae Won, còn người đàn ông thì hoàn toàn không quan tâm.
Mùi nước hoa của người đàn ông xộc vào mũi cậu. Hae Won lùi một bước về phía sau, dựa vào bức tường ở góc. Hae Won quá thờ ơ với người khác, đến nỗi cậu còn khó nhớ tên và khuôn mặt của các thành viên dàn giao hưởng đã làm việc cùng nhau. Cậu không hề quan tâm đến người khác đến mức đó. Vậy mà không hiểu sao, cậu lại dao động trước người đàn ông này.
Hae Won chưa từng gặp anh ta. Vậy mà cậu lại bị cuốn vào một cảm giác kỳ lạ như thể mình biết người đàn ông này. Đó là cảm giác déjà vu. Nhìn thấy một người đàn ông có vẻ ngoài như vậy mà lại quên thì có nghĩa là có vấn đề gì đó trong đầu cậu. Dù cậu cố gắng lục lọi trí nhớ thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhớ ra. Trong lúc cậu đang ngạc nhiên nhìn bóng lưng anh ta thì thang máy đã đến tầng 40.
Họ xuống trước. Thật không may, hướng hành lang mà họ đi cũng trùng với cậu. Cậu đoán được họ ở đâu. Hướng này chỉ có hai phòng thôi. Bên phải là Kim Jae Min đang ở dài hạn, vậy chắc là bên trái rồi. Đúng như dự đoán, họ đi về phía bên trái, còn Hae Won đi ngược lại.
“Em buồn chán quá, anh mau kết thúc chuyện rồi đến với em đi.”
Người phụ nữ nũng nịu. Người đàn ông dường như có một cuộc hẹn khác. Anh ta không trả lời. Ngay trước khi dùng thẻ mở cửa, anh ta liếc nhìn lại và chạm mắt với người phụ nữ. Cô ta vội vàng quay đi và càng dựa sát vào người đàn ông hơn.
Hae Won mở cửa và bước vào phòng trước họ. Kim Jae Min đã trở lại hay sao, chiếc áo khoác của anh ta vắt bừa bộn trên ghế sofa, và đèn phòng tắm đang bật.
Mình đã thấy ở đâu rồi nhỉ…
Dù cố gắng suy nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra. Hae Won cuối cùng từ bỏ việc suy nghĩ và ngã người nằm xuống giường. Hình ảnh người đàn ông và người phụ nữ còn sót lại như một dư ảnh, dần biến mất khỏi tâm trí cậu.
Cậu dụi mặt vào ga giường sột soạt thì Kim Jae Min tắm xong bước ra. Anh ta trần truồng. Nước nhỏ giọt.
Anh ta đè lên người Hae Won đang nằm dài, lập tức cởi quần và đồ lót của cậu ra. Khi Hae Won quay lại nhìn anh ta, anh ta không cho bất kỳ khoảng trống hay dấu hiệu nào, áp môi và đẩy lưỡi nóng bỏng vào. Hae Won hé môi một chút. Cậu thả lỏng tứ chi, để anh ta dễ dàng chiếm lấy mình.
Có vẻ như những người liên quan đã nghe bản thu hôm nay rồi. Công ty thu âm đã liên hệ với Hae Won. Cậu đã làm quá tốt và bị chú ý. Số lượng công việc tăng lên nhưng cậu lại không mấy hứng thú. Kim Jae Min nhìn Hae Won liên tục từ chối qua điện thoại và hỏi một cách kỳ lạ.
“Những người cuống cuồng tìm việc mà thấy cảnh này chắc chửi chết, sống để ăn chơi là mục tiêu cuộc đời hả?”
“Tôi không làm việc vì tiền.”
“Cái người đòi tính đơn giá với tôi đâu rồi?”
“Dù sao thì, tôi vẫn có nguyên tắc là làm thì phải được trả xứng đáng.”
Kim Jae Min mỉm cười trước giọng điệu cộc cằn của Hae Won.
Kim Jae Min đưa ly cà phê vừa được phục vụ phòng mang đến cho Hae Won. Hae Won đang nằm trên giường chỉ tay về phía chiếc bàn cạnh giường. Kim Jae Min khẽ cười rồi cẩn thận và chu đáo như một quản gia, bày biện cà phê, sữa, đường, v.v… lên bàn một cách ngay ngắn.
“Thà cậu làm thú cưng của một nhà nào đó còn hơn là làm người chuyên nghiệp.”
“Nếu được đối đãi như thế này thì bị người ta nuôi cũng không tệ. Ăn, ngủ… và ị.”
“Nhưng cậu quyến rũ nhất là khi diễn.”
Hae Won nhổm nửa thân trên đang nằm xuống để lấy cà phê trên bàn cạnh giường thì Kim Jae Min bất ngờ thò tay vào giữa hai vạt áo choàng hở ra của Hae Won và vuốt ve ngực cậu. Bàn tay lướt qua đầu nhũ rồi cởi luôn áo choàng khỏi vai cậu. Hae Won đã xuất tinh nhiều lần nên cảm thấy bàn tay anh ta thật phiền phức. Cậu vặn người không cho anh ta làm vậy.
“Uống cà phê đi.”
“Ánh mắt khi cậu khoác cây violin lên vai này và từ từ hạ cây vĩ xuống, hoàn toàn đắm chìm vào nó…”
Ánh mắt của Kim Jae Min khi nhớ về Hae Won đang diễn trong buồng thu âm trở nên mờ ảo. Hae Won gạt tay anh ta đang vuốt ve ngực mình ra, nhổm dậy định với lấy cà phê thì lại bị anh ta ngăn cản. Hae Won từ bỏ cà phê và nằm xuống giường.
“Đó là lý do tại sao tôi không diễn trước mặt mọi người… vì có những người trở nên kỳ lạ như thế này.”
Cậu dựng đầu gối lên giữa hai bắp đùi của Kim Jae Min đang đè lên người mình. Áo choàng tắm hé ra, đầu gối trần của Hae Won chạm vào háng anh ta. Cậu từ từ nâng cao đầu gối, ấn mạnh vào da thịt đang nóng bừng.
Chắc hẳn sẽ khá đau, nhưng Kim Jae Min không hề thay đổi tư thế, như thể đang tận hưởng điều đó. Ngược lại, anh ta còn hơi hạ eo xuống, để háng hoàn toàn tựa lên đầu gối của Hae Won. Cảm giác nóng rực lan tỏa khắp chân cậu. Hae Won gồng các ngón chân và nhấc đầu gối lên. Từ từ xoa dương vật của anh ta.
“Âm nhạc là để nghe.”
“Đừng dừng lại. Tiếp tục đi.”
Khi cậu cố gắng dừng lại, ấn khá mạnh để bảo anh ta buông ra, Kim Jae Min đè lên vai Hae Won. Hae Won cau mày. Làm hài lòng ai đó không phải là chuyện quen thuộc với cậu. Cậu hạ đầu gối xuống. Ngay lập tức, Kim Jae Min hạ eo xuống và ép bộ phận sinh dục của mình vào đùi trần của Hae Won. Anh ta rên rỉ, cọ xát bộ phận sinh dục được che chắn bởi quần vào đùi Hae Won, như một con chó cái phát tình quấn lấy chủ của mình. Hae Won cảm thấy khó chịu vì anh ta nằm hoàn toàn lên người mình, cậu vùng vẫy cố đẩy anh ta ra.
“Cà phê nguội đấy.”
“Haa, ư ư… Cứ nằm yên đó đi.”
Hơi thở anh ta hổn hển. Anh ta áp mặt lên má Hae Won, toàn thân người đàn ông run rẩy và đè nặng lên cậu. Anh ta đưa tay xuống, mò mẫm giữa hai chân Hae Won. Có vẻ như việc cọ xát như vậy là chưa đủ thỏa mãn, anh ta từ từ nâng người lên và nói:
“Cậu có thể blowjob không?”
“Không thích.”
Cậu hiếm khi làm những việc liên quan đến miệng. Đặc biệt là từ phía cậu, mặc dù cậu thực sự hài lòng với dương vật của người đàn ông, nhưng Hae Won không thích nó đến mức cho nó vào miệng và mút. Vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng tiếc nuối và thất vọng. Kim Jae Min đành thất vọng cởi khóa quần và kéo khóa xuống, để lộ ra dương vật đang cương cứng.