-Mẹ anh đến à?
“Vào buổi sáng… Bác ấy mang đồ ăn đến.”
-Em chào hỏi tử tế chứ?
“Chào hỏi tử tế rồi ạ.”
-Vậy là được, có gì đâu. Anh gọi lại sau nhé.
Anh ta không hề biết rằng cậu đã bị cô Choi Hyun Mi nghi ngờ là kẻ theo dõi, trộm vặt, kẻ buôn đồ gian, anh ta không hỏi gì cả, làm như không có gì xảy ra rồi cúp máy. Thái độ dửng dưng của anh ta khiến cậu hụt hẫng vì chỉ có mình cậu lo lắng và nhạy cảm. Sự tự trách và nỗi sợ hãi rằng cậu đã làm những điều mà Hyun Woo Jin ghét đã khiến Hae Won do dự.
Tiêu rồi. Hae Won không thể phủ nhận rằng cậu đang lún sâu vào anh ta.
****
Sáng nay khi biểu diễn trước mặt cô Choi Hyun Mi, âm thanh của violin hơi lạ. Vì không bảo quản nên âm thanh cứ bị hạ xuống do thời tiết mùa xuân thất thường. Mùa đông đã qua và mùa xuân đã đến. Đây là thời điểm chuyển giao mùa, đặc biệt cần được bảo quản cẩn thận, có vẻ như nguyên nhân là do hôm qua cậu đã đeo đàn đến tận khuya và kéo lê nó khắp nơi.
Hae Won mang violin đến kỹ thuật viên ở xưởng chế tạo nhạc cụ. Kỹ thuật viên nói có vẻ như vị trí của sound post đã thay đổi một chút do độ ẩm và nhiệt độ, gây ra vấn đề về cân bằng.
Sau khi gửi violin lại, cậu trở về nhà thì trời đã tối. Nghĩ đến việc vài ngày nữa cậu lại phải mất vài tiếng đồng hồ đi lấy violin, cậu đã thấy chán rồi. Cậu mở khóa cửa điện tử và bước vào trong.
Có ai đó đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách tối om. Là Hyun Woo Jin. Anh ta đang khoanh tay và ngủ trên ghế sofa.
Cậu cảm thấy vừa mừng vừa ngạc nhiên, đột nhiên hơi thở trở nên gấp gáp. Hae Won cẩn thận di chuyển để không đánh thức anh ta. Cậu kéo rèm để ánh đèn biển quảng cáo từ tòa nhà đối diện không lọt vào. Nghe tiếng thở đều đều thì có vẻ anh ta đang ngủ say.
Anh ta đang cau mày như thể đang chìm sâu trong suy nghĩ và ngủ gật trong tư thế khó chịu. Hae Won lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt anh ta. Cậu vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán anh ta sang một bên, tạo cho anh ta đường ngôi tóc khó ưa.
Hự, cậu vội bịt miệng để ngăn tiếng cười bật ra. Cậu lấy điện thoại ra và chụp ảnh khuôn mặt anh ta. Tách, tách, tách, cậu chụp anh ta từ nhiều góc độ khác nhau, từ trước, từ bên cạnh, từ trên xuống, từ dưới lên. Mỗi khi có tiếng màn trập vang lên, trán anh ta lại khẽ nhăn lại.
Cậu cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh ta. Cậu nhẹ nhàng đẩy bờ vai cứng đờ của Hyun Woo Jin ra phía sau. Đôi tay đang khoanh chặt bỗng buông lỏng, anh ta tựa người vào lưng ghế sofa như thể chìm xuống. Đầu anh ta từ từ ngả về phía Hae Won.
Đôi môi anh ta ở ngay trước mắt cậu. Vẻ ngoài ôn hòa nhưng không hề mất đi sự ngay ngắn của anh ta khiến cậu cảm thấy thật mới mẻ. Dù nhìn thế nào cậu cũng không thấy anh ta có điểm gì giống cô Choi Hyun Mi. Sống mũi cao tạo ra những vệt bóng đậm trên nửa khuôn mặt. Dù anh ta nhắm mắt nhưng cậu vẫn cảm nhận được trí tuệ sắc bén từ đôi mắt sâu thẳm.
Hae Won thậm chí còn không dám thở mạnh. Hae Won có thể cảm nhận được nhiệt độ từ khuôn mặt và đôi môi của anh ta đang ở ngay trước mắt mình bằng chính đôi môi của cậu. Hơi thở phả ra từ mũi anh ta chạm vào da cậu.
Em có thể bám lấy anh, em có thể cư xử lằng nhằng, tại sao em lại đến đây và ngồi xuống, cậu muốn đánh thức anh ta và hỏi. Tại sao anh ta không ngạc nhiên khi em nói rằng em đã gặp Choi Hyun Mi, tại sao anh không mắng em vì đến đó, tại sao anh lại làm như không có gì xảy ra như thể em đã gặp một người mà em đương nhiên phải gặp.
Anh đến đây để giải tỏa ham muốn sinh lý à. Anh ta vẫn chưa quên được người vợ chưa cưới à. Vậy em là gì, em là gì đối với anh, Hae Won muốn hỏi. Cậu muốn hỏi anh ta quá nhiều điều.
Cậu lặng lẽ làm ngơ trước sự bồn chồn dâng trào trong lòng. Cậu xoa dịu con thú trong bụng. Cậu mặc kệ những điều anh ta không thể trả lời và không trả lời. Bây giờ là lúc phải làm như vậy. Bây giờ là lúc phải mặc kệ những cảm xúc hao tổn vô ích theo làn gió, giống như một dòng nhạc đang trôi.
Hae Won nhìn vào môi anh ta rồi hơi nghiêng mặt. Lớp biểu bì ẩm ướt với nhiệt độ vừa phải chạm vào môi cậu. Hơi thở của anh ta và Hae Won hòa quyện vào nhau. Nguồn năng lượng ấm áp bắt đầu từ trái tim và lan tỏa khắp cơ thể một cách uể oải.
Đôi môi và hơi thở của anh ta, nhiệt độ của Hyun Woo Jin đã chạm vào và đánh thức một điều gì đó sâu thẳm bên trong trái tim Hae Won. Thật ấm áp và dễ chịu nhưng sâu thẳm trong lòng cậu lại cảm thấy ảm đạm.
Khi cậu tắm xong bước ra, Hyun Woo Jin đã thức giấc sau khi bị cậu cướp mất nụ hôn trong lúc ngủ gật. Anh ta nhấc đôi mắt mệt mỏi lên rồi ngồi khoanh tay trong cùng tư thế mà cậu đã thấy lần đầu tiên. Sau đó Hyun Woo Jin nhìn cậu và hỏi.
“Em đến khi nào vậy? Đến rồi thì phải đánh thức anh chứ.”
“Em thấy anh có vẻ mệt nên em để vậy. Anh ra giường ngủ cho thoải mái đi.”
Đường ngôi tóc mà ngay cả khi anh ta đẹp trai thì cậu cũng cảm thấy khó mà chấp nhận được vậy mà khi anh ta mở mắt và ngồi lên thì trông lại khá hợp. Anh ta lướt qua Hae Won và đi vào phòng tắm. Cậu cảm thấy anh ta khựng lại khi nhìn vào gương trong phòng tắm.
Anh ta có lẽ đã rửa mặt bằng nước lạnh, gương mặt ướt át và tươi tắn, anh ta làm rối tung đường ngôi tóc mà Hae Won đã cẩn thận tạo ra rồi bước ra khỏi phòng tắm. Ánh mắt anh ta nhìn cậu nhưng không nói gì.
“Anh không hỏi chuyện Choi Hyun Mi à?”
“Em bảo là đã chào hỏi rồi còn gì.”
“Chỉ cần chào hỏi tử tế thì một người đàn ông lạ nằm trên giường trong khu căn hộ của anh gặp mẹ anh cũng không sao ạ?”
“Hôm qua anh đã bảo em về nhà ngay rồi còn gì.”
Cậu nhớ lại lời anh ta đã nói, bảo cậu uống rượu rồi thì ngoan ngoãn về nhà ngủ.
Hae Won ngồi trên giường và dùng khăn lau mái tóc ướt. Anh ta tiến đến, lấy chiếc khăn trên tay Hae Won và thay cậu lau tóc. Hae Won tựa trán vào bụng anh ta. Cậu ôm lấy eo anh ta.
Anh ta lau bớt nước trên tóc cậu rồi nói. Khi anh ta nói thì bụng anh ta rung lên. Hae Won áp tai vào cơ bụng của Hyun Woo Jin. Giọng nói anh ta vang lên trầm đục.
“Mẹ anh đã nói gì?”
Có vẻ anh ta cũng để tâm, cuối cùng anh ta cũng hỏi.
“Em bị phát hiện là đã nói dối rằng em là hậu bối ở trường, em cũng bị phát hiện là đã nói dối rằng em là nạn nhân trong vụ án mà anh đang thụ lý ấy.”
“Em cũng giỏi ngụy biện đấy. Mà cả hai chuyện có phải nói dối đâu.”
Anh ta xoa mạnh vào đầu Hae Won, bảo rằng cái đầu nhỏ bé này của cậu xoay chuyển nhanh thật trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
“Đau.”
Hae Won cau mày và ngẩng đầu lên. Cậu tựa cằm vào bụng anh ta và khó khăn ngước nhìn Hyun Woo Jin cao vời vợi. Ánh mắt anh ta nhìn xuống cậu, tay véo má cậu.
“Vậy em đã qua mặt bằng cách nào?”
“Em đã chơi Caprice số 24 của Paganini ạ. Bác ấy coi violin của em như đồ ăn trộm, bác ấy bắt cóc violin của em làm con tin, bảo em chứng minh không phải đồ ăn trộm bằng cách chơi bản khó nhất. Lúc đó em mới nghĩ, à, đúng là mẹ của Hyun Woo Jin rồi.”
Môi anh ta nở một nụ cười. Anh ta vuốt những sợi tóc ướt của Hae Won sang một bên, để lộ vầng trán sáng ngời. Hae Won đứng lên trong khi vẫn ôm eo anh ta. Cậu vẫn phải ngước nhìn, nhưng chiều cao của cả hai đã gần bằng nhau.
“Chơi xong thì bà ấy thả em ra à?”
“Bác ấy còn xin em chữ ký nữa, bảo em viết tên bác ấy đó.”
“À.”
Có lẽ bây giờ anh ta mới hiểu ra là sao Hae Won biết tên mẹ anh ta.
“Vậy em bỏ lại violin cho con buôn đồ gian rồi à?”
Anh ta hỏi vì không thấy hộp violin ở vị trí quen thuộc.
“Em mang đi sửa rồi ạ. Vân gỗ hơi bị lệch ạ. Lúc nãy em chơi trước mặt cô Choi Hyun Mi, âm thanh cứ bị hạ xuống ấy ạ. Chắc tại thời tiết nhạy cảm quá.”
“Hôm nay anh muốn nghe em chơi mà, chỉ có mẹ anh được hưởng thôi.”
Anh ta nói với vẻ hơi tiếc nuối.
“Anh ổn không?”
Hae Won hỏi thì anh ta nhìn cậu với ánh mắt hỏi gì cơ.
“Việc em với cô Choi Hyun Mi chạm mặt nhau ở khu căn hộ của anh ấy .”
“Em bảo là đã chào hỏi một cách lịch sự rồi còn gì.”
“Em có chào hỏi lịch sự mà. Thật sự là đây là lần đầu tiên trong đời em lịch sự với ai đến vậy đó . Em vô thức chắp tay thế này luôn này, em hồi hộp đến mức khô cả cổ luôn ấy , thật ra thì em đã chơi rất hăng luôn đó . Chắc còn run hơn cả đi thử giọng nữa.”
“Vì là mẹ anh à?”
Hae Won gật đầu liên tục, có vẻ là vậy.
Cậu bỗng hiểu vì sao người vợ chưa cưới của anh ta lại chọn nghề bác sĩ, một nghề mà xét theo quan điểm của một người cháu gái của gia tộc tài phiệt thì chẳng khác gì một công việc vất vả. Có lẽ cô ấy muốn lấy lòng mẹ anh, muốn được yêu quý, và cuối cùng là muốn được Hyun Woo Jin yêu mến, nên đã học y để trở thành một người biết chào hỏi tử tế và được yêu mến như cậu.
Những kẻ khơi gợi ham muốn luôn là những người điềm tĩnh nhất. Anh ta không hề hay biết về những ẩn tình cay đắng của cậu và người vợ chưa cưới đã mất, anh ta chỉ xoa đầu Hae Won và nói chỉ cần chào hỏi tử tế là được rồi.
Cậu ôm lấy eo anh ta và dụi mặt vào ngực anh ta. Khi cậu cử động vai thì áo choàng tắm tự nhiên bung ra, để lộ một bên vai trần. Hae Won ngước mắt nhìn anh ta.
Liệu Tae Shin có bao giờ tưởng tượng ra được không. Rằng cậu sẽ kích thích Hyun Woo Jin đến mức này. Rằng cậu sẽ làm đủ mọi chiêu trò chỉ để giữ anh ta ở lại.
Tôi, người đã chế giễu cậu. Tôi, người đã coi thường cậu vì cho rằng cậu thật nực cười.
Môi anh ta hạ xuống bờ vai trần của Hae Won, nơi không còn vẻ ngạo mạn.
Lợi dụng lúc anh ta lơ là, Hae Won tắt nguồn điện thoại của anh ta. Cậu ghét cái cảm giác anh ta nhận được cuộc gọi rồi biến mất và rời đi, và cậu cũng ghét những cuộc gọi điện thoại vô duyên vô cớ vang lên bất cứ lúc nào. Nếu anh ta hỏi cậu có phải cậu làm không, cậu sẽ tức giận và đổ lỗi cho anh ta vì đã ấn nhầm và đổ tội cho người khác. Hae Won giả vờ như không làm gì cả và chống tay nằm sấp trên giường.
Hyun Woo Jin chỉ mặc độc một chiếc quần lót, mở cửa tủ lạnh và nhìn vào bên trong một cách bực bội. Anh ta cầm một lon bia rồi quay lại. Chất lỏng màu vàng nhạt làm ướt khóe miệng anh ta và chảy xuống cằm. Anh ta uống một nửa rồi đưa phần còn lại cho Hae Won.