Into The Thrill - Chương 68

“Cháu cũng xin lỗi vì đã nói dối ạ. Cháu sợ kiểm sát viên sẽ gặp khó khăn nên cháu đã nói dối ạ.”

Hae Won chắp hai tay cung kính xin lỗi, mẹ của Hyun Woo Jin liền hỏi cậu rằng vậy bây giờ có ổn không. Hae Won gật đầu đáp là ổn ạ.

“Kiểm sát viên đã giải quyết xong rồi nhưng tại cháu hơi nhạy cảm ấy ạ. Cháu sợ hãi và hoảng loạn nên đã tự ý tìm đến đây, nhưng đúng lúc anh ấy lại không có nhà. Cháu nói là cháu không có chỗ nào để đi nên anh ấy đã cho cháu ngủ lại đây một đêm ạ, nên mới ra cớ sự này ạ.”

“Có chuyện như vậy sao không nói trước. Tôi cứ tưởng là trộm vặt chứ. Cậu là nghệ sĩ violin à?”

“Dạ.”

“Chứng minh thử xem?”

“Dạ?”

“Chứng minh là nghệ sĩ violin đi. Tôi phải xác nhận xem đây có phải là đồ ăn trộm không.”

Nếu nghĩ là trộm vặt thì báo cảnh sát có phải hơn không. Cậu nghi hoặc nhìn bà ta trước đề nghị kỳ quặc này, có lẽ vì bà ta lại cho rằng cậu đang nói dối nên mẹ của Hyun Woo Jin lúc đó mới lấy điện thoại ra và định bấm số 112 theo lẽ thường.

Ngay cả cậu cũng thấy những lời mình nói thật vô lý. Thà là cậu nói rằng mình đã lén nhìn trộm mật khẩu khóa cửa điện tử của Hyun Woo Jin, rồi nhân lúc anh ta đi công tác thì lẻn vào nhà ngủ thản nhiên trên giường của anh ta, và bị mẹ của anh ta bắt gặp khi bà ta xuất hiện đột ngột, câu chuyện về một kẻ theo dõi như vậy có lẽ còn thuyết phục hơn nhiều.

“Xin hãy đợi một chút.”

Cậu ngăn bà ta đừng gọi cho bất cứ ai, bà ta liền nhìn Hae Won với ánh mắt sắc bén như thể bảo cậu đừng có giở trò gì. Nếu cậu là một kẻ theo dõi thì chỉ cần đẩy người phụ nữ trung niên yếu ớt ra và bỏ chạy là xong, nhưng cậu không thể chạy vì cây violin mà bà ta đang giữ như một con tin.

Vậy ra bà ta bảo mình lấy violin ra đột ngột là vì thế.

Bà ta cho rằng nó là đồ ăn trộm. Cậu xin rút lại lời nói trước đó rằng cậu không thấy họ giống nhau. Bà ta chắc chắn là mẹ của Hyun Woo Jin.

“Cháu xin phép uống một chút nước rồi sẽ chơi ạ.”

Cậu bặm đôi môi đã khô khốc vì căng thẳng. Mẹ của Hyun Woo Jin đặt chai nước lấy từ tủ lạnh lên bàn ăn, cách xa cậu. Hae Won thở dài rồi lấy chai nước đặt trơ trọi đó và tu ừng ực. Cậu lau đôi môi ướt đẫm bằng mu bàn tay rồi lấy violin và vĩ ra khỏi hộp mà bà ta đã mở.

Cậu gắn miếng đệm vai rồi kẹp violin giữa cằm và vai, sau đó lên dây. Dù chỉ lên dây theo cảm tính nhưng cậu vẫn chỉnh được những nốt G, D, E, A chính xác đến mức gần như không có sai sót. Dù đã lên dây nhưng cậu vẫn có cảm giác âm thanh bị hạ xuống một chút. Có lẽ vì thời tiết trở lạnh nên nhạc cụ đã gặp vấn đề. Hae Won không thể tự mình giải quyết mà phải nhờ đến kỹ thuật viên. Cậu chỉ lên dây một lúc lâu thì bà ta đã hỏi một cách gay gắt là sao cậu vẫn chưa bắt đầu.

Không phải cậu đang câu giờ mà tại việc lên dây không chính xác. Vấn đề là ở nhạc cụ. Hae Won định chơi với âm thanh bị lệch một chút, nhưng cậu đã dừng cây vĩ lại ngay trước khi hạ xuống. Cậu quay đầu về phía bà ta. Mẹ của Hyun Woo Jin đang nhìn cậu một cách cảnh giác liền giật mình.

“Bác muốn nghe gì ạ?”

“Muốn nghe gì à?”

“Nếu bác muốn nghe gì thì cháu sẽ chơi cái đó cho bác nghe ạ.”

“Tôi không am hiểu về âm nhạc. Tôi học khối tự nhiên, nhưng không đến mức không phân biệt được nghệ sĩ violin và kẻ trộm.”

Vậy ra việc bà ta đi biểu diễn tình nguyện bằng violin cũng chỉ là ứng biến, không, nói đúng hơn là nói dối.

“Vậy cháu sẽ chơi gì đó tùy ý nhé.”

Cậu định chơi đại gì đó rồi nhấc vĩ lên thì giọng bà ta vang lên.

“Chơi cái khó nhất.”

“Dạ?”

“Chơi một bản có độ khó cao vào. Cái mà không phải dân chuyên thì không chơi được ấy, kiểu đó.”

“Vâng ạ.”

Caprice số 24 của Paganini là một bản nhạc có hình thức biến tấu, tập hợp tất cả các kỹ xảo, được tạo thành từ mười một biến tấu. Sử dụng kỹ thuật tremolo, double stop, pizzicato tay trái, tạo nên một bản nhạc nghe như thể có hai cây violin đang hòa tấu cùng nhau.

Đòi hỏi không chỉ kỹ thuật tay trái mà còn cả kỹ thuật kéo vĩ, nếu không thể sử dụng chính xác những kỹ xảo có độ khó cao thì không ai có thể phân biệt được đâu là âm nhạc, đâu là tiếng ồn, đây là một bản nhạc có độ khó cao đòi hỏi sự kiểm soát chính xác nhất trong số 24 bản Caprice.

Để chứng minh rằng cây violin không phải là đồ ăn trộm, Hae Won đã phải chơi Caprice số 24 vào lúc bảy giờ sáng.

Cậu bắt đầu chơi với chủ đề mở đầu quen thuộc với tai người nghe vì nó đã được phối lại rất nhiều. Caprice là một bản nhạc mà dân chuyên nào cũng phải học, nhưng thực tế là rất khó để chơi đúng.

Hae Won rất thích Ruggiero Ricci, người được mệnh danh là hóa thân của Paganini, cậu đắm mình trong những màn trình diễn của ông và đã hoàn thành 24 bản nhạc khi còn học dự bị đại học, cậu có thể chơi trọn vẹn.

Các ngón tay trái thoăn thoắt di chuyển trên cần đàn. Tay cậu nhanh hơn mắt, nhanh hơn tai.

Caprice số 24 được tạo thành từ tổng cộng mười một biến tấu. Hae Won kéo vĩ với kỹ thuật kéo vĩ đến mức cậu gần như không thở nổi và vô thức mím chặt môi. Ngay từ sáng sớm mà tay cậu còn chưa khởi động xong mà đã phải chơi một bản nhạc có tốc độ nhanh như vậy thì đúng là muốn chết.

Âm vực cao của violin có khoảng cách giữa các nốt rất hẹp, vì vậy những đoạn có tremolo ba nốt liên tiếp đòi hỏi sự tập trung cao độ và vị trí ngón tay chính xác.

Cậu dồn mắt vào dây đàn và búng ngón tay để đảm bảo thế tay chính xác. Kỹ thuật pizzicato tay trái đòi hỏi phải gảy dây trong khi vẫn cầm violin, vì vậy cần dùng rất nhiều lực ở các ngón tay.

Hơn nữa, cậu phải sử dụng ngón áp út và ngón út yếu ớt để tremolo, nếu không khởi động tay thì ngón tay sẽ bị chuột rút.

Sau khi vất vả hoàn thành kỹ thuật pizzicato hoa mỹ, cậu ấn mạnh vĩ đến mức dây đàn gần như đứt.

Cậu kết thúc bài hát mà không hề biết rằng hơn bốn phút đã trôi qua như thế nào.

“Haa…”

Có nhiều chỗ bị lỗi hơn cậu nghĩ. Cậu bị sai đến hai chỗ ở tremolo kép. Dù sao thì việc chơi hoàn hảo là bất khả thi, và việc cậu chơi được đến mức này vào buổi sáng cũng đã là rất tốt rồi.

Hae Won thở dài mệt mỏi và quay đầu lại thì chạm mắt với người phụ nữ.

“À.”

Cậu đã chơi trước mặt mẹ của Hyun Woo Jin. Chỉ cần kết thúc một bài hát là tinh thần của cậu đã bay đi một nửa rồi. Việc cậu quên sạch chuyện mình đã làm gì trước đó hay mình định làm gì sau đó là chuyện thường như cơm bữa.

“Cái này là của cháu mà. Không phải đồ ăn trộm gì đâu. Cháu có cả chứng thư bảo hiểm nữa.”

“……Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ xin lỗi.”

Mẹ của Hyun Woo Jin đột ngột cúi đầu và hạ thấp cả lưng để xin lỗi, khiến Hae Won phải cúi người thấp hơn cả bà ta và hạ thấp đầu đến mức gần như phải quỳ xuống.

 

“Không ạ. Đừng làm vậy ạ. Lỗi là tại cháu đã nói dối mà.”

“Cháu không biết chuyện gì, nhưng mà đó là một màn trình diễn quá xuất sắc.”

Ánh mắt bà ta nhìn kẻ trộm vặt và nghệ sĩ violin khác nhau một trời một vực. Bà ta nhìn cậu như thể một người hoàn toàn khác, không, như thể nhìn một người thuộc về một thế giới hoàn toàn khác, một người không thể chạm tới, như thể hỏi liệu Hae Won có thực sự là một con người sống trên cùng một hành tinh với bà ta hay không.

“Cháu thấy kiểm sát viên mới đáng kinh ngạc hơn ấy ạ. Dù sao thì anh ấy cũng đã học hết những cuốn sách này mà.”

Hae Won thấy Hyun Woo Jin mới đáng kinh ngạc hơn. Cậu chỉ tay về phía giá sách mà ngay cả việc đọc đúng tên cũng khó khăn.

“Đây chỉ là một phần thôi. Ở nhà còn nhiều hơn ở đây nữa. Nó chỉ mang những thứ hay xem đến đây thôi.”

“Anh ấy bảo chỉ chọn những thứ hay xem thôi á? Vậy thì anh ấy càng không giống người thường hơn nữa ạ.”

“Tôi thấy nhạc sĩ thì mới lạ lùng ấy. Làm sao mà các cháu có thể giỏi đến vậy?”

“Vì cháu chỉ ăn cơm rồi làm mỗi việc đó thôi mà ạ.”

“Nếu tôi chỉ ăn cơm rồi làm mỗi việc đó thì tôi cũng có thể làm được đến mức đó à?”

“Việc đó thì hơi khó à.”

“Đấy, tôi đã bảo mà.”

Hae Won còn được mẹ của Hyun Woo Jin mời ăn sáng rồi mới rời khỏi khu căn hộ của anh ta.

Thời tiết ấm áp hơn nên buổi sáng khá dễ chịu. Cậu cần nói trước với anh ta để anh ta không gặp rắc rối, nhưng cậu chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vô tội chứ không thể gọi điện được.

Ngay cả khi ngồi trên taxi về nhà, Hae Won vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại. Không phải là cậu ngây thơ đến mức sẽ đem mọi chuyện, kể cả mối quan hệ của họ, thú tội hết với mẹ anh ta, nhưng nếu không nói chuyện trước rồi anh ta gọi điện cho mẹ thì có thể sẽ có hiểu lầm. Rồi anh ta sẽ không cho cậu đến khu căn hộ đó nữa.

Mẹ của Hyun Woo Jin còn xin chữ ký của Hae Won, người chẳng nổi tiếng gì cho cam, bảo rằng từ hôm nay bà sẽ trở thành người yêu thích nhạc cổ điển, vậy nên chuyện này không thể qua loa cho xong được.

Tên của mẹ Hyun Woo Jin là Choi Hyun Mi. Bà còn bảo cậu nhất định phải viết Kính gửi cô Choi Hyun Mi nên vô tình cậu đã biết cả tên mẹ anh ta.

Có lẽ cậu sẽ bị anh ta mắng mất. Anh ta sẽ hỏi cậu đến đó làm gì, gặp mẹ anh ta thì cứ lấp liếm cho xong chứ, làm những chuyện vô nghĩa đó làm gì, có những chuyện cậu không thể giải thích và không thể hiểu nổi xảy ra, cậu khó xử không biết phải giải thích với anh ta, người coi trọng logic và nhân quả, như thế nào.

Có lẽ cứ thành thật khai báo hết cho xong rồi nhẹ nhõm trong lòng thì hơn. Hae Won gọi điện cho anh ta. Dạo này cậu toàn là người gọi trước.

-Anh đang họp.

“Khi nào không bận thì gọi lại cho em.”

-Sao?

Anh ta hỏi cộc lốc đến mức cậu tụt hết cả hứng.

“Em gặp Choi Hyun Mi rồi.”

-Cái gì?

“Choi Hyun Mi ấy, mẹ anh.”

-Em nói cái gì vậy?

Có tiếng bước chân, có vẻ như anh ta đang đứng dậy và đi đâu đó. Anh ta chuyển đến một nơi yên tĩnh rồi hỏi lại.

-Mẹ anh? Sao em lại gặp mẹ anh?

“Em đến khu căn hộ của anh rồi bị bắt gặp.”

-Em đã đến khu căn hộ của anh à?

“Em đi bộ rồi thấy gần đó, em lại lười về nhà nên em ngủ luôn ở đó.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo