“Đúng vậy, công tố Hyun. Woo Jin bảo cậu ấy là tiền bối ở trường của Hae Won đúng không? Chúng ta thỉnh thoảng ăn tối cùng nhau, và hôm nay người đó của dì có thời gian nên chúng ta đã quyết định vào hôm nay.”
Nếu là đi ăn tối thì cứ nói thẳng ra thôi, dì có ăn thịt cậu đâu, cậu cũng không níu kéo dì, thật kỳ lạ khi anh lại nói dối. Dù lý do là gì đi nữa, Hae Won muốn chơi xỏ anh, người đã nói dối cậu.
“Tôi có thể tham gia vào một vị trí mà tôi được phép tham gia không? Dì lại định làm tôi bẽ mặt giống như lần trước à? Ở một nơi có nhiều người.”
“Này, dì rất ngầu. Dì đã quên chuyện đó rồi. Và con cũng làm dì bẽ mặt mà?”
Ai mới là người nên nói những lời này chứ, bà làm ra vẻ như bà sắp đấm Hae Won một cái.
“Dì sẽ cho người đến đón, vậy nên hãy đi xe đó đến đây. Buổi tập hôm nay kết thúc đúng giờ chứ?”
Seo Ok Hwa hỏi trưởng ban nhạc, và ông ta lịch sự trả lời là đúng vậy.
“Sẽ còn tốt hơn nếu con đến và chơi violin. Người đó của dì rất thích violin. Sẽ thật tuyệt vời nếu được nghe nhạc trong khi ăn tối và uống rượu.”
Vẻ mặt hạnh phúc thực sự là như thế nào đã hiện lên trên khuôn mặt bà.
“Tôi sẽ làm điều đó khi tôi đến đó, nếu tôi muốn.”
“Dì biết rồi. Dì sẽ không ép đâu. Cứ làm những gì con muốn. Vậy chúng ta gặp nhau vào buổi tối nhé?”
Hae Won gật đầu. Seo Ok Hwa vẫy tay và rời khỏi sảnh cùng với thư ký điều hành mà cậu đã nhìn thấy cách đây không lâu. Hae Won nhìn theo bóng lưng bà rồi quay lại và chạm mắt với trưởng ban nhạc. Ông ta đã đuổi theo cậu một cách đáng ngờ.
“Cậu Hae Won, cậu và giám đốc Seo quen biết nhau à?”
“Tôi không thể nói là chúng tôi thực sự quen biết nhau. Nhưng tôi có thực sự phải đến Trung Quốc không?”
“Không, cậu Hae Won có quen biết với giám đốc Seo Ok Hwa không?”
“Quen biết……, vâng, chúng tôi có quen biết, nhưng tôi không thể nói là chúng tôi quen nhau cho lắm. Cái đó không quan trọng, tôi có thực sự phải đến Trung Quốc không? Tôi cảm thấy không khỏe, tôi không thể không đi được sao?”
“Cậu có biết giám đốc Seo Ok Hwa là người như thế nào không? Bà là phu nhân của Tập đoàn Hankyung mà. Ôi trời đất ơi, tôi đã thấy mật ngọt chảy ra từ đôi mắt của bà phu nhân chủ tịch kiêu sa đó à? Gì chứ, không lẽ hai người có mối quan hệ mờ ám gì đó à?”
Ông ta đã không trả lời câu hỏi của cậu, và sau khi lắc đầu như thể ông ta đang rất phấn khích và nói lộn xộn, ông ta hỏi.
“……Tôi có người yêu rồi. Và tôi điên à? Tôi với một bà dì như vậy á.”
“Vậy hai người có quan hệ gì?”
“Ôi trời, thật đấy. Chúng tôi chỉ là những người quen biết nhau thôi.”
Hae Won rũ bỏ ông ta đang tưởng tượng những điều ghê tởm và bẩn thỉu và quay lưng đi trước.
Cậu đến nhà bà trên chiếc xe do thư ký điều hành của Seo Ok Hwa lái. Ngôi nhà ở trung tâm Seoul nhìn ra sông Hàn từ xa, và có ba nhân viên bảo vệ vạm vỡ kiểm soát những người ra vào ở lối vào.
Vì Hae Won đang nghĩ về lý do tại sao Hyun Woo Jin đã nói dối cậu, nên cậu không để ý đến cái mùi tiền bạc đáng kinh ngạc đang lấp đầy tầm nhìn của cậu.
Có lẽ là vì anh sợ bị hỏi han quá nhiều.
Cậu lục lại trí nhớ của mình xem có khi nào cậu đã làm phiền anh không. Khi anh bảo anh có hẹn, cậu chỉ đơn giản là nói à vâng, chứ cậu chưa bao giờ hỏi han hay nghi ngờ hoặc chất vấn xem anh sẽ gặp ai ở đâu, khi nào và vì sao.
“Xin mời xuống xe.”
Lúc này, thư ký điều hành đã mở cửa và chờ đợi. Hae Won bước ra khỏi xe và đeo cây violin lên vai. Cậu từ chối bàn tay đề nghị giúp đỡ và đi theo anh. Đi qua khu vườn và tiến vào lối vào, một người phụ nữ mặc bộ vest váy thanh lịch đã chào cậu.
“Xin mời. Tôi đã nghe phu nhân nói rồi. Đi lối này ạ.”
“Người đó trông không giống người giúp việc mà giống người quản lý toàn bộ công việc nhà hơn. Cậu ấy ra hiệu muốn cầm giúp cây violin trên vai Hae Won nhưng cậu lại từ chối.
Hae Won đi qua hành lang hướng về phía phòng khách. Chỉ đi bộ trong căn nhà này thôi cũng đủ tập thể dục rồi.
Nội thất theo sở thích của Seo Ok Hwa quả thực là một vườn hoa khiến người ta chói mắt. Hoa trang trí và hoa văn hoa lá đã đủ làm người ta chóng mặt rồi, mà chỗ nào còn trống lại bày thêm hoa tươi vào nữa. Đây không phải phòng khách mà là cửa hàng hoa hay vườn bách thảo mất.
“Hoa nhiều thật đấy ạ.”
Hae Won vừa lẩm bẩm vừa đi theo người làm, cô ta cười đáp lại một cách nhạt nhẽo.
Ừ thì, chắc là phải có ai đó tiêu thụ hoa thì ngành trồng hoa mới duy trì được. Hae Won nghĩ vớ vẩn rồi cuối cùng cũng đến được phòng khách. Seo Ok Hwa và giám đốc Kim Jung Geun đang ngồi uống trà.
Giám đốc Kim Jung Geun đeo kính trễ xuống sống mũi, đọc báo, còn Seo Ok Hwa thì nhắm mắt lắc lư theo điệu nhạc cổ điển đang mở trong phòng khách. Đó là bản concerto số 2 cho piano của Rachmaninoff. Nếu như cậu con gái lớn không xảy ra chuyện đó thì đây hẳn là một gia đình hạnh phúc và đẹp đẽ. Thậm chí còn có cả chàng rể Hyun Woo Jin nữa chứ.
Hae Won đến đây vốn là để cho Hyun Woo Jin một bài học vì đã nói dối cậu, nhưng giờ cậu lại hối hận.
Muốn cho Hyun Woo Jin bẽ mặt chỉ là một cái cớ thiển cận. Cậu muốn gặp anh, tò mò về anh. Muốn biết về gia đình và dấu vết của người phụ nữ mà anh đã đính hôn và hứa chịu trách nhiệm đến cùng.
“Thưa phu nhân, Moon Hae Won đến rồi ạ.”
“Ừm? Ồ, đến rồi à? Ngồi đây đi.”
Seo Ok Hwa mở to mắt rồi kéo Hae Won ngồi xuống cạnh mình. Giám đốc Kim Jung Geun ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Chào mừng đến.”
“Chào bác ạ.”
“Nghe nói con đã làm lành với vợ ta rồi à? Tốt lắm. Trên đời này người mà con không nên biến thành kẻ thù nhất chính là bà Seo đây đấy. Nhớ kỹ điều đó.”
“Lúc nào ông cũng phải nói thế.”
Seo Ok Hwa giơ tay định đánh vào tay Kim Jung Geun, người đang cúi mặt xuống tờ báo, nhưng khi thấy Hae Won đang nhìn mình chằm chằm, bà ta lại cười một cách giả tạo.
“Chờ công tố Hyun và So Young về rồi mình bắt đầu ăn cơm nhé. Chuẩn bị đi.”
Seo Ok Hwa nói với người làm.
Hae Won vô cùng mong chờ biểu cảm của Hyun Woo Jin khi anh bước qua cái vườn hoa này và nhìn thấy cậu. Cậu không tò mò về lý do anh nói dối mà chỉ mong chờ phản ứng của anh khi nhìn thấy cậu. Hae Won thậm chí còn cảm thấy căng thẳng.
Hyun Woo Jin vẫn đang huênh hoang mà không hề biết rằng mình đang nằm trong lòng bàn tay của Hae Won. Anh sẽ không bao giờ ngờ rằng chỉ một lời nói sai lầm mà Seo Ok Hwa và Hae Won đã trở nên thân thiết, thậm chí còn có sự đồng cảm sâu sắc hơn cả thân thiết.
Việc Hyun Woo Jin đưa cậu đến buổi diễn hôm đó và hứa sẽ cho cậu gặp Henry Chang chính là một sai lầm. Nhân cơ hội này, cậu sẽ sửa cái thói quen nói dối của anh, khiến anh không bao giờ dám tái phạm.
“Con về rồi ạ.”
“So Young về rồi à? So Young à, lại đây xem nào. Có người muốn giới thiệu với con đây.”
Có vẻ như con gái út, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Han Kyung, đã về. Hae Won đứng dậy khỏi ghế sofa rồi chết trân tại chỗ.
“…….”
“Hae Won à, con bé này, Hae Won à?”
Bàn tay sắc lạnh của Seo Ok Hwa đánh mạnh vào cánh tay Hae Won. Hae Won lúc này mới hoàn hồn và vuốt tóc. Cậu nhìn người phụ nữ trước mặt.
Nếu cậu không nhìn nhầm thì cô ta chính là người phụ nữ ngồi cạnh Hyun Woo Jin trong khách sạn ngày cậu gặp anh lần đầu tiên. Đôi chân thon thả của cô ta bóng loáng khi vắt chéo, móng chân được sơn sửa tỉ mỉ lấp lánh. Đôi chân được cạo lông nhẵn nhụi và chiếc váy ngắn, cùng với đôi sandal dây quai ôm lấy mắt cá chân thon thả, và màu đỏ satan của lớp sơn móng chân quả thực rất gợi cảm.
Hae Won đã chạm mắt với cô ta vài lần, và cô ta đã nhìn cậu bằng ánh mắt thiện cảm trong khi khoác tay Hyun Woo Jin và tỏ vẻ nũng nịu. Cô ta liên tục thì thầm điều gì đó với Hyun Woo Jin, cậu không nhớ rõ đã nói gì, nhưng tóm lại, họ đã cùng nhau đi thang máy lên tầng 40 của khách sạn và chạm mắt nhau vài lần. Chắc chắn đây là người phụ nữ đã ở cùng Hyun Woo Jin ngày hôm đó.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Tại sao người phụ nữ này lại ở đây…….”
Chắc là cô ta không nhận ra Hae Won. Dù cô ta có mặc một bộ đồ kín đáo, kiểu tóc khác hẳn so với chiếc váy ngắn và bộ móng chân gợi cảm ngày đó, nhưng người phụ nữ đang đứng trước mặt cậu chắc chắn là người đã ở bên cạnh Hyun Woo Jin.