Into The Thrill - Chương 81

Hae Won cố gắng lấy lại tinh thần và mở miệng.

“À, xin chào. Tôi là Moon Hae Won.”

“Xin chào. Tôi là Kim So Young. Anh là ai vậy?”

Kim So Young chào cậu rồi hỏi Seo Ok Hwa.

“Cậu ấy là nghệ sĩ vĩ cầm trong dàn nhạc của chúng ta. Là hậu bối của công tố Hyun .”

“À à, vâng. Rất vui được gặp anh. Tôi đi thay đồ rồi xuống ngay.”

Cô ta dường như không nhớ gì cả. Chuyện đã xảy ra hơn một năm trước rồi. Hae Won không phải là người có trí nhớ tốt về người khác, nhưng những việc để lại ấn tượng mạnh thì cậu có thể nhớ khá rõ ràng. Và ngày hôm đó, Hyun Woo Jin và cô ta đã để lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ của cậu. Cô ta không nhớ ra cậu, chào hỏi một cách hời hợt rồi quay đi.

Dù không nhớ rõ chi tiết nhưng cậu vẫn nhớ rõ đôi sandal dây quai cô ta đi, màu đỏ satan trên móng chân và đôi chân bóng loáng không một sợi lông mỗi khi được ánh đèn chiếu vào. Và cả cách cô ta gọi Hyun Woo Jin nữa. Cô ta gọi anh là Woo Jin-ssi.

Cậu muốn tin rằng đó chỉ là người có khuôn mặt giống, rằng cậu đang nhầm lẫn, nên cậu nhìn lại cô ta lần nữa, nhưng đúng là cô ta. Tim cậu đập loạn xạ. Cậu không biết là do quá sốc hay vì cái quái gì đang xảy ra, chỉ biết rằng con tim đã nhận ra tình huống vô lý này và đang cố gắng trấn an bộ não bằng cách điên cuồng bơm máu. Nhịp tim cậu tăng nhanh. Hae Won không còn tỉnh táo nữa.

Hyun Woo Jin điên rồi à? Anh điên rồi à?

Bộ não cậu cuối cùng cũng nhận ra tình hình, và nó trở nên lạnh lẽo.

Cái thằng khốn điên này…

Cậu cắn chặt môi đến rách cả da, cảm nhận được vị máu. Hae Won liên tục nuốt máu và nước bọt.

Hyun Woo Jin mà cậu tin là mình biết, không phải là Hyun Woo Jin mà Moon Hae Won biết. Hae Won đã hiểu sai về anh.

“Con gái tôi xinh đẹp phải không? Nó đang học cao học đấy. Đang chuẩn bị luận án tiến sĩ.”

“Vâng, xinh thật. Giống bác gái.”

Khóe môi Hae Won hơi co giật khi nở nụ cười. Hae Won chỉ mong Hyun Woo Jin nhanh chóng xuất hiện, cái thằng khốn đó nhanh chóng bước qua con đường hoa đó và xuất hiện trước mặt cậu.

Kim So Young thay đồ thoải mái rồi xuống. Cô ta hiểu lầm ánh mắt chằm chằm của Hae Won và bối rối đảo mắt. Quả nhiên, cô ta không nhớ cậu đã gặp cô ta ở khách sạn.

Hyun Woo Jin mà Hae Won mỏi mòn chờ đợi đã đến. Anh bước vào và chào hỏi theo thói quen.

“Con về rồi ạ.”

“Ồ, công tố Hyun  đến rồi à, vào đi.”

“Oppa về rồi ạ?”

Lúc đó rõ ràng cô ta đã gọi anh là Woo Jin-ssi. Cô ta tự nhiên gọi Hyun Woo Jin là Oppa và chào anh. Anh rẽ hướng vào trong và nhìn thấy Hae Won.

Hae Won chạm mắt với anh. Hyun Woo Jin dường như khựng lại một chút rồi sau đó lại bước đi như không có chuyện gì.

Anh ngồi xuống cạnh Kim So Young. Hae Won nuốt vị máu lan tỏa trong miệng cùng với nước bọt và cúi đầu chào anh.

“Chào tiền bối.”

Hae Won từ từ ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hyun Woo Jin, người chắc chắn đã phát điên.

“……Chuyện gì thế này?”

“Phu nhân mời em đến ăn tối ạ.”

Hae Won trả lời câu hỏi của anh. Seo Ok Hwa nói thêm vào.

“Hôm nay tôi đến dàn nhạc để bàn về vấn đề thuê máy bay riêng rồi gặp cậu ấy. Vì là hậu bối của công tố Hyun nên tôi nghĩ cùng ăn tối cũng không sao, nên tôi đã mời cậu ấy đến. Không sao chứ?”

“À, ra vậy. “Mẹ” làm đúng rồi ạ.”

Anh gật đầu với Seo Ok Hwa như thể bà đã làm rất tốt. Ánh mắt anh nhìn Hae Won trở nên lạnh lùng.

Họ có vẻ như không biết rằng Hae Won đã nhìn thấy họ ở khách sạn. Hyun Woo Jin chỉ nhớ về hồ bơi của khách sạn, chứ không biết rằng Hae Won đã ngồi ở hàng ghế sau lưng họ trong Executive Lounge ngày hôm đó. Anh cũng không nhớ rằng họ đã cùng nhau đi thang máy lên tầng 40.

Khi đối mặt với anh, những cảm xúc mà cậu đã cố gắng kìm nén lại trào dâng như sóng vỗ. Đầu ngón tay cậu lạnh toát. Hae Won cắn mạnh vào môi trong, nơi máu đang rỉ ra. Vị máu trở nên đậm hơn.

Cái thằng khốn nạn này…

Cơn giận dữ vô cớ trào dâng.

“Bữa tối đã sẵn sàng rồi ạ. Mời mọi người dùng bữa.”

Theo lời của người giúp việc, mọi người di chuyển sang phòng ăn.

Cả hai người, kẻ đã làm những chuyện mờ ám ở khách sạn với Kim So Young và kẻ đã giả vờ là người yêu, giờ lại đối xử với nhau một cách hờ hững như thể họ chỉ là anh em quen biết bình thường. Nếu lén lút gặp nhau ở bên ngoài thì sẽ xưng hô “anh/chị”, còn ở đây thì vẫn là anh trai em gái.

Đương nhiên là như vậy rồi.

Hyun Woo Jin vốn là hôn phu của chị gái Kim So Young. Họ vốn là anh rể và em vợ, và giờ vẫn vậy. Hae Won không biết Hyun Woo Jin có bị điên không, Kim So Young có bị điên không, hay cả hai đều điên, nhưng rõ ràng mối quan hệ của họ không hề bình thường.

Hae Won ngồi vào chỗ mà người làm đã chỉ định. Trên bàn ăn bày biện những món ăn Hàn Quốc.

“Con ăn đồ Hàn được chứ? Chồng bác cứ đi công tác về là phải ăn đồ Hàn ngay.”

“Vâng, con thích ạ.”

“Hae Won ăn nhiều vào nhé?”

Seo Ok Hwa dường như nhìn thấy hình ảnh con gái đã khuất của mình trong Hae Won, bà ta bộc lộ tình cảm chân thành của mình. Kim So Young có vẻ khó chịu vì bà mẹ của mình cứ như vậy. Hae Won phớt lờ ánh mắt luôn dõi theo mình của Hyun Woo Jin và cầm đũa lên.

Qua những cuộc trò chuyện tự nhiên trong bữa ăn, cậu biết Kim So Young là sinh viên cao học chuyên ngành quản trị kinh doanh và đang đấu trí với giáo sư hướng dẫn để chuẩn bị luận án tiến sĩ. Kiểu tóc buộc cao gọn gàng khác hẳn với hình ảnh cậu thấy ở khách sạn, trông cô ta thanh tú và xinh đẹp.

Đến nước này thì Hae Won cũng chẳng biết Hyun Woo Jin rốt cuộc là người như thế nào nữa. Cậu thậm chí còn nghi ngờ liệu anh có thực sự là kiểm sát viên hay không. Cậu đã nghĩ anh không thể quên được người vợ chưa cưới đã khuất. Cậu đã nghĩ sau khi mất đi người mình yêu, anh đã khép lòng mình lại, không thể gắn bó với ai và chỉ giải quyết những nhu cầu sinh lý của mình. Rồi anh đã gặp cậu, một đối tượng rất tốt để giải quyết nhu cầu tình dục, và Hae Won đã nghĩ rằng ít nhất anh cũng thích cậu, vượt qua mối quan hệ đó. Và Hae Won cũng thích anh. Điều khiến cậu phát điên lên được là, cậu thích anh.

Điều bao trùm lấy toàn thân cậu không phải là sự phản bội mà là sự thất vọng. Ít nhất thì Hyun Woo Jin mà cậu biết sẽ không thể làm những chuyện như vậy.

Cậu không nhớ bữa ăn đã kết thúc như thế nào, mọi người đã nói chuyện gì, chỉ nhớ Seo Ok Hwa đã hỏi cậu có thấy không khỏe không.

Khi tỉnh táo lại thì Hae Won đã ngồi trong xe của Hyun Woo Jin. Cậu lờ mờ nhớ ra anh đã nói sẽ đưa cậu về trước, nói rằng anh và hậu bối có chuyện cần nói, và Hae Won đã bị anh kéo ra khỏi cái nhà đó.

“Chuyện gì thế này?”

“……”

“Hae Won à.”

“……Ơ?”

“Anh hỏi chuyện gì thế này.”

Hyun Woo Jin hỏi. Hae Won quay đầu nhìn anh đang lái xe.

Vẻ ngoài của anh vẫn là Hyun Woo Jin mà cậu biết. Là khuôn mặt mà cậu đã ngắm nhìn không biết mệt mỏi suốt đêm. Nhưng anh cũng là người đàn ông lén lút qua lại khách sạn với em gái của người vợ chưa cưới đã khuất. Cậu nuốt khan, cổ họng đau rát như bị thương.

Có lẽ do bữa tối bị ép ăn đã khiến cậu khó tiêu, ngực cậu khó chịu đến phát điên. Cậu hạ cửa sổ xe xuống để đón những cơn gió lạnh, nhưng anh lại kéo cửa sổ lên, khiến xe trở nên im lặng. Hae Won kìm nén những cảm xúc đang trào dâng và hỏi một cách bình thản.

“Vậy còn anh thì sao? Không phải hôm nay anh trực sao?”

“Đột nhiên “mẹ” gọi điện bảo ăn cơm nên anh không tiện từ chối, nên anh ghé qua một lát thôi. Anh phải về chi cục đây.”

Đó là một lời nói dối.

Khi Hae Won gặp Seo Ok Hwa vào ban ngày, họ đã lên kế hoạch cho bữa tối, và Hyun Woo Jin đã đồng ý tham gia. Lời nói dối của Hyun Woo Jin quá trơn tru khiến Hae Won nghi ngờ liệu mình có đang hiểu lầm hay không.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo