Into The Thrill - Chương 89

-Em làm như vậy khiến tôi khó chịu.

“Đồ chó chết.”

……

“Sao anh dễ dàng vậy. Em thì khó khăn đến chết đi được, còn anh, còn anh sao mà dễ dàng vậy?”

-Dù là hiểu lầm hay sự thật thì người quay lưng đi mà không thèm nhìn lại là em.

Cậu đã nghĩ rằng anh ta sẽ như vậy, nhưng khi nghe thấy bằng giọng của anh ta, lòng cậu tan nát.

“Em sợ mà. Em sợ anh thật sự đã làm vậy, em sợ anh là một người như vậy. Anh có biết em đã cảm thấy thế nào vào lúc đó không? Em không biết phải làm gì nên mới làm vậy.”

Hae Won đang van xin anh. Người đàn ông đã xoa lưng cậu và lắng nghe bên cạnh đã biến mất từ lúc nào không hay.

-Không biết phải làm gì thì là vứt bỏ anh sao?

“Không phải vậy.”

-Nếu đó là sự thật thì sao. Nếu anh thực sự có quan hệ với em gái của Ha Young thì việc em vứt bỏ anh là điều đương nhiên à?

“……”

-Em chỉ coi anh là rác rưởi thôi.

“Không phải vậy.”

-Đủ rồi. Anh cúp máy đây.

“Chờ, chờ một chút.”

Điện thoại ngắt kết nối. Những giọt nước mắt rơi trên màn hình điện thoại đen ngòm cậu đang nhìn vô hồn. Cậu cắn chặt môi và cố nuốt những tiếng nấc, nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra, rồi một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau mặt cho cậu, Hae Won ngẩng lên nhìn. Người đàn ông đã biến mất đâu đó lại xuất hiện, đưa cho cậu chiếc khăn tay và lau khóe mắt cho Hae Won.

“Cậu chia tay với người yêu à?”

“……”

“Nếu là cậu thì tôi tuyệt đối không chia tay đâu…… Chắc chắn là một thằng điên mới chia tay cậu.”

Cậu nhận lấy chiếc khăn tay thoang thoảng mùi nước hoa thuộc tông gỗ và ấn mạnh vào mắt. Sống mũi và khóe mắt cậu đỏ ửng. Cậu lau mũi và trả lại chiếc khăn tay cho anh ta. Hae Won vội vã mặc áo khoác vào và thanh toán bằng thẻ.

Ra khỏi quán bar, không khí lạnh lẽo chuyển giao từ mùa thu sang mùa đông cào xé khuôn mặt và gáy cậu. Người đàn ông nhanh chóng đuổi theo Hae Won ra ngoài, mặc áo khoác vào rồi tiến đến chỗ Hae Won đang ngơ ngác đứng đó.

“muốn uống thêm một ly nữa không? Lắng nghe người khác là sở trường của tôi đấy.”

“Thôi.”

“Đừng như vậy, nói chuyện một lúc sẽ thoải mái hơn đó. Tôi sẽ chửi cùng cậu.”

“……”

“Thằng tồi, đồ chó chết, đồ ngu ngốc. Tôi không nói suông đâu, cái thằng đó điên thật đấy. Cậu có biết tất cả những người trong quán bar đều nhìn cậu khóc lóc gọi điện không?”

“Họ nhìn vì đó là một trò hay để xem thôi. Chứ không lẽ họ nhìn vì thương xót một người đàn ông khóc lóc gọi điện sao?”

Cậu vốn đã buồn chết đi được, lại nghe những lời như khóc lóc gọi điện thoại, cậu lại càng buồn hơn. Cậu ngước đôi mắt sắp khóc lên bầu trời đô thị tối om. Cậu cố tình nhìn ra xa.

“Không phải vậy, mà là người ta cứ nhìn thôi. Người ta cứ nhìn mãi. Vì cậu đang khóc ở đó nên người ta càng nhìn hơn. Người ta cứ……, cứ nhìn khuôn mặt muốn được yêu thương ấy.”

“Anh thực sự nghĩ vậy sao?”

“Ừ.”

Anh ta trả lời bằng một giọng nói chân thành và đáng tin cậy, như thể anh ta thực sự nghĩ vậy.

“Nhưng sao cái thằng này lại thế nhỉ? Sao lại đòi chia tay tôi chứ? Tôi đã bảo tôi sai rồi mà sao còn vậy?”

“Tôi đã bảo rồi mà. Anh ta bị điên đấy. Lúc cậu nói cậu sai rồi, trái tim tôi như tan chảy ra vậy.”

Ư ư, anh ta tạo ra một âm thanh kỳ lạ và dùng tay xoa xoa ngực mình. Lời xin lỗi làm rung động trái tim của ai đó khác không phải Hyun Woo Jin chẳng có tác dụng gì cả. Người liên quan hoàn toàn không nghe thấy gì. Lời xin lỗi, tiếng khóc, lời van xin, lời cầu xin, anh ta không nghe thấy gì cả.

Thực sự là kết thúc như thế này sao. Cái này, cái kết của việc bắt đầu mà phớt lờ Tae Shin chỉ có thế này thôi sao. Thật tầm thường và chẳng có gì cả.

Bảo em phải làm sao đây, em thích ai đó, em nhớ ai đó đến vậy cũng là lần đầu tiên với Hyun Woo Jin, bảo em phải làm sao đây……

A a, em thực sự phát điên mất.

Hae Won không thể coi Hyun Woo Jin như một nghi lễ phải trải qua trong tình yêu tan vỡ. Cảm xúc và thể xác bị cuốn hút mãnh liệt vào một người đến vậy là lần đầu tiên.

Cậu hít một hơi thật sâu không khí lạnh vào phổi rồi thở ra. Hơi thở trắng xóa tan ra. Cậu nhắm nghiền mắt rồi mở ra, nhớ lại Hyun Woo Jin đã nhẫn tâm ngắt điện thoại dù cậu đã xin lỗi đầy nước mắt. Cuối cùng thì anh cũng là người cậu phải quên.

“Tôi phải làm sao đây?”

“Hả cái gì cơ?”

“Phải làm sao để quên cái thằng này đây nhỉ?”

“Ừm……, nếu uống rượu với tôi, tôi sẽ chỉ cho cậu.”

Hae Won đi theo anh ta. Cậu ngơ ngác nhìn theo cái lưng của anh ta. Khi bước chân cậu chậm lại, người đàn ông nắm lấy tay Hae Won và dẫn cậu đi, và chẳng mấy chốc cậu đã nắm tay một người đàn ông mà cậu chưa từng gặp bao giờ. Khi cậu hoàn hồn lại thì đã đứng trước cửa một nhà nghỉ nào đó.

Anh ta dùng thẻ mở cửa và nắm lấy tay Hae Won đang ngập ngừng đứng lại kéo vào trong.

Trong giọng điệu tàn nhẫn cắt đứt liên lạc của Hyun Woo Jin, không có tình yêu dành cho cậu, mà ngay cả sự lịch sự tối thiểu cũng không còn. Một giọng điệu lạnh lùng đến rợn người và khiến người ta từ bỏ. Một giọng điệu mà người ta thường gọi là hết yêu.

“Ngồi đi. Cậu muốn uống gì? Soju, bia, hay rượu mạnh, cậu muốn uống gì cũng được.”

“Gì cũng được.”

Đây là lần đầu tiên cậu đến một nhà nghỉ chứ không phải khách sạn. Ngoại trừ cái giường to bất thường so với kích thước phòng, và phòng tắm bằng kính có thể nhìn từ bên ngoài vào, thì có vẻ như không có gì khác biệt lớn giữa khách sạn và nhà nghỉ.

Người đàn ông cởi áo khoác ngoài treo lên móc nhô ra trên tường và gọi điện thoại gọi đồ uống và đồ nhắm. Sau khi bảo họ mang đến phòng nào đó trong nhà nghỉ, anh ta cúp điện thoại và tiến đến chỗ Hae Won đang ngơ ngác đứng đó.

“Ngồi đi.”

Anh ta chỉ vào chiếc ghế bành màu xanh lá cây đặt cạnh chiếc bàn nhỏ. Anh ta ra hiệu bảo cậu cởi áo khoác ra để anh ta treo cho. Khi Hae Won cởi áo khoác đưa cho anh ta, anh ta treo áo của Hae Won bên cạnh áo khoác của mình. Hae Won bỡ ngỡ nhìn xung quanh, anh ta hỏi.

“Chẳng lẽ đây là lần đầu cậu đến những nơi như thế này?”

“Tôi không có lý do gì để đến.”

“Thật á?”

Có vẻ như cậu trông giống như người hay đến những nơi như thế này. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện với Hae Won và hỏi lại, như thể không thể tin được.

“Vậy cậu gặp người yêu cũ ở đâu? Thường thì ở đâu ấy?”

“Ở nhà.”

“Cậu sống một mình à?”

“Anh không cần biết.”

Anh ta không hỏi gì thêm và lặng lẽ cười. Như thể anh ta đã biết tất cả rồi.

Bên ngoài cửa sổ có rèm che không phải là phong cảnh đêm hay đường phố mà là bức tường đối diện. Ánh sáng neon đỏ rực và xanh lam chiếu lấp lánh lên rèm.

“Cậu mấy tuổi rồi?”

“Anh không cần biết. Chỉ cho tôi cách quên người yêu cũ nhanh chóng đi.”

“Nhanh quá đấy.”

“Gì cơ?”

“Cách quên người yêu cũ nhanh nhất là có người yêu mới. Và khi cả hai người ôm hôn và vui vẻ với nhau thì cậu sẽ nhanh chóng quên được thôi.”

Để quên Hyun Woo Jin, dù bằng cách nào đi chăng nữa, chỉ có cách xóa bỏ anh bằng một người khác. Nếu cậu gặp ai đó, cậu sẽ quên anh thôi. Ngay cả khi không phải bây giờ, thì theo thời gian cậu sẽ quên anh thôi. Lời nói của người đàn ông có lý.

Lúc đó có tiếng gõ cửa, cốc cốc. Người đàn ông đứng dậy mở cửa và nhận lấy một cái túi. Anh ta bày gà rán, bia và soju các loại lên chiếc bàn nhỏ.

“Nếu cậu muốn quên cái gã đó nhanh chóng thì đi đến đó đi.”

Anh ta chỉ vào chiếc giường. Cậu nhìn chiếc giường to một cách kỳ lạ. Có vẻ như đó không phải là giường queen mà là giường cỡ king.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo