Into The Thrill - Chương 90

“Nhưng sao cái giường lại to như vậy?”

Hae Won hỏi, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, anh ta nhìn chiếc giường to một lúc rồi nói.

“Có những chiếc giường chỉ dành cho hai người ngủ, nhưng cũng cần những chiếc giường dành cho nhiều người ngủ nữa mà.”

“……”

“Vì những nơi như thế này có đủ loại người đến mà.”

Anh ta đang nói những lời lẽ dâm ô một cách kín đáo. Hae Won giả vờ không biết và uống cạn cốc bia mà anh ta rót cho cậu. Có lẽ vì nhiệt độ trong phòng nhà nghỉ cao nên khi cậu uống bia, ngực cậu cảm thấy mát lạnh.

Sau khi bị Hyun Woo Jin xác nhận chia tay, cậu không muốn òa khóc ở đâu đó mà đầu óc cậu cứ choáng váng. Có vẻ như ai đó đã đánh mạnh vào đầu cậu. Mặc dù cậu đã đi bộ trên con đường lạnh lẽo một lúc, nhưng dường như cậu vẫn chưa tỉnh rượu.

“Dù sao thì cũng phải biết mấy tuổi để còn xưng hô cho đúng chứ, em hay anh.”

“Tôi không thích anh nữa đâu.”

“Vậy thì tôi sẽ làm em. Mặc dù cậu trông trẻ hơn tôi, nhưng tôi cứ làm em vậy.”

“Tùy anh.”

Cậu khát khô cả cổ. Uống bia vào mà vẫn không hết khát. Người đó bảo cậu uống nhanh quá, bảo cậu uống chậm thôi rồi giật lấy lon bia trên tay Hae Won.

“Vậy thì sao anh và cái gã đó lại chia tay vậy, anh?”

Anh ta đặt lon bia lên miệng, nhìn Hae Won chằm chằm và hỏi.

“Tôi cãi nhau. Tôi tưởng là cái gã đó đang đùa giỡn với tôi nên bảo anh ta biến đi.”

“À à, rồi cái gã đó nổi giận và đòi chia tay với anh à?”

“Đừng gọi anh ta là cái gã đó. Anh ta hơn cậu nhiều tuổi lắm.”

“Vậy thì cái chú đó?”

Người kia gọi Hyun Woo Jin là cái chú, không hiểu sao cậu lại bật cười. Cậu muốn xem liệu có thể làm lơ như vậy trước mặt Hyun Woo Jin hay không. Trong đôi mắt đen như khu rừng khô cằn đó có sự tàn nhẫn của kẻ ăn thịt sống loài chim hoang dã chỉ sống ở đó, và chỉ cần nhìn vào thôi cũng khiến người ta căng thẳng. Cậu tò mò liệu người này có thể tiếp tục như vậy trước mặt anh ta hay không. Trước đôi mắt khiến người ta giật mình đó.

“Không phải chú đâu. Anh ta hơn tôi đó.”

“Gì chứ, bảo là quên rồi mà có vẻ vẫn còn thích đấy.”

“Không phải đâu. Tôi không thích.”

“A, điên mất. Dễ thương vãi. Muốn ăn tươi nuốt sống quá đi.”

“Cho tôi thêm bia đi.”

Người kia đưa cho cậu lon bia. Hae Won uống cạn ly bia. Cậu không biết bia có vị lạ hay miệng cậu có vị lạ, mà vị bia đi xuống cổ họng có vị lạ. Cơ thể cậu cứ thả lỏng và rũ rượi ra. Hae Won tựa người vào chiếc ghế bành như muốn chôn mình xuống và thả lỏng gáy.

“Say rồi à? Vẫn chưa bắt đầu mà, anh ơi, dậy đi.”

“……”

Nếu không quên được thì phải làm sao. Nếu em cứ nhớ mãi thì phải làm sao.

Tại sao nhỉ.

Hae Won muốn gọi cho Tae Shin. Giống như cậu ta đã gọi cho cậu và lảm nhảm những điều cậu không muốn nghe, cậu muốn gọi cho cậu ta và lảm nhảm những điều Tae Shin không tò mò và không muốn nghe. Cậu muốn nói chuyện với Tae Shin.

Hae Won hé mắt một nửa và gục đầu xuống. Bàn tay của người đàn ông lắc lư trước mắt cậu. Cậu nhìn thấy, ý thức vẫn còn, nhưng cơ thể không nghe lời.

“A, cho nhiều quá rồi à.”

Anh ta lẩm bẩm rồi tiến lại gần. Anh ta nâng đầu Hae Won lên và nhìn vào mắt cậu. Cậu nhìn vào mắt anh ta. Anh ta là một mỹ nam có vẻ ngoài dễ mến.

“Anh ơi, anh ổn chứ?”

“……”

“Không nói được à? Cơ thể cũng không có sức lực à?”

Thay vì gật đầu, cậu chớp mắt liên tục. Anh ta ôm eo Hae Won và nhấc bổng cậu lên rồi đặt lên giường. Hae Won hé mắt một nửa và nhìn hành động của anh ta. Không khó chịu, nhưng một điều gì đó bất mãn từ từ như làn khói dày đặc bao trùm lấy ý thức của cậu.

“Mình đã làm một việc vô ích rồi.”

Anh ta nói một mình rồi kéo hoàn toàn Hae Won lên giường và kê gối sau đầu cậu.

“Khi tỉnh dậy thì đừng nổi giận nhé. Nếu anh không thích thì em sẽ không làm đâu. Nếu anh không thích thì chớp mắt hai lần nhé.”

Ngồi bên cạnh, anh ta ghé sát mặt vào Hae Won và nói. Hae Won chớp mắt hai lần. Anh ta nhìn xuống Hae Won như thể đang suy nghĩ một lúc rồi nằm xuống, duỗi thẳng người ra và quay nhẹ mặt Hae Won đang hơi gập về phía mình. Khuôn mặt anh ta hiện ra trước mắt cậu.

“Xin lỗi nhưng em không kìm được. Mẹ kiếp, làm sao mà kìm được.”

Anh ta nắm lấy má Hae Won và áp môi lên môi cậu. Đôi môi nóng bỏng và chiếc lưỡi dày đảo lộn bên trong miệng cậu. Cậu không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.

Cậu không phải là ngây thơ mà là đồ ngốc. Tình cờ thay, đây là ngay sau khi cậu bị Hyun Woo Jin đá, nghe những lời rằng đừng liên lạc lại nữa, bây giờ mọi chuyện thực sự đã kết thúc.

Sau khi chia tay với anh, cậu cảm thấy mọi thứ đều rối tung lên. Cậu cố gắng phát ra một âm thanh khó chịu yếu ớt. Mặc dù chỉ là một tiếng rên rỉ, nhưng anh ta đã dừng lại và rời khỏi môi cậu. Má của người đàn ông đang nhìn xuống Hae Won ửng đỏ vì hưng phấn.

“Em sẽ không làm đau anh đâu. Em cũng sẽ dùng bao cao su. Ưm? Ổn chứ?”

Hae Won chớp mắt hai lần. Anh ta giả vờ như không thấy ý muốn từ chối của cậu. Kể từ khi anh ta bắt đầu cởi quần áo của cậu, ngay cả ý thức cũng bị thuốc xâm chiếm, trước mắt cậu trở nên mờ mịt, và chẳng mấy chốc mọi thứ trở nên tối đen. Hae Won nhắm mắt lại.

*****

Chắc hẳn tiếng chuông điện thoại vang lên một cách khó chịu đang kích thích ý thức vốn đã sưng phù. Đầu nhức như búa bổ. Hae Won nhăn nhó mặt mày rồi mở mắt. Cậu mơ màng nhận ra mình đang ở trên giường trong căn hộ studio, vội vã tìm điện thoại và bắt máy.

“…Vâng.”

―Tôi là Kim Seok Ho, cảnh sát khu vực thuộc Đội Điều tra Đặc biệt. Có phải điện thoại của cậu Moon Hae Won không?

“Vâng.”

Hae Won trả lời, mơ hồ không hiểu người kia đang nói gì, chỉ nghe thấy có vẻ như đang gọi tên mình. Cậu nằm sấp, dần dần kéo ý thức trở lại.

―Sao cậu nghe máy chậm thế? Cậu có biết tôi gọi bao nhiêu cuộc rồi không?

“Vâng.”

―Tỉnh táo lại đi. Cậu vẫn chưa tỉnh táo à?

“…Vâng.”

―Cậu đi tiểu chưa?

“Vâng.”

―Không, tôi hỏi cậu có tè dầm không! Tè! Đi tiểu!

“…Anh nói gì cơ?”

―Cậu phải giữ lại bãi nước tiểu đầu tiên. Đừng quên và nhớ phải giữ lại đấy. Cậu hiểu không?

“Anh đang nói cái gì vậy… Ai đấy?”

―Tôi là Kim Seok Ho, cảnh sát khu vực thuộc Đội Điều tra Đặc biệt của Sở Cảnh sát Thủ đô Seoul. Có vẻ như hôm qua cậu Moon Hae Won đã bị bỏ thuốc ngủ rồi. Phải có mẫu nước tiểu thì mới không có vấn đề gì trong việc chứng minh hành vi phạm tội, nên khi nào dậy thì nhớ giữ lại bãi nước tiểu đầu tiên nhé. À, cậu nên đựng nó trong một cái vật chứa sạch sẽ. Đừng dùng cốc giấy, mà dùng hộp đựng thức ăn có nắp cũng được. Cậu hiểu không? Cậu Moon Hae Won, cậu nghe rõ không?

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

―Vậy thì chỉ cần nhớ một điều thôi. Đừng tè bậy mà phải giữ lại nước tiểu. Nếu không có cái đó thì khó mà trừng phạt được người đó lắm, nên nhớ kỹ đấy.

“Tôi đau đầu quá…”

―Haiz, tôi sẽ cử một cảnh sát đến nhà cậu, cậu cứ làm theo những gì họ bảo là được. Cậu hiểu không? Cậu có nghe không đấy? Cậu Moon Hae Won, này, Moon Hae Won! Yah!

Hae Won nắm chặt điện thoại rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo