.
“Cậu là ai?”
Anh bỏ cây bút đang ngậm trên môi xuống và xoay nó trong tay. Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Woo Jin.
-Không biết tôi là ai sao? Nếu không biết thì thôi vậy.
Giọng nói vẫn ngang ngược, không hề dịu giọng. Woo Jin thích khía cạnh xấc xược đó của Moon Hae Won, nhưng anh không muốn chấp nhận nó nữa.
“Đổi máy cho đội trưởng Kim đi.”
Hae Won im lặng. Cậu ấy đã cố gắng gọi điện để dò xét anh bằng cách này, nhưng Woo Jin lại phản ứng lạnh lùng nên hẳn là cậu ấy rất tủi thân.
Moon Hae Won chưa bao giờ cầu xin ai, cũng chưa bao giờ níu kéo ai. Cậu ấy đã quá quen với việc nhận nên không biết cho đi là như thế nào.
Woo Jin ra lệnh với giọng ngày càng trầm xuống.
“Đổi máy cho đội trưởng Kim.”
-……Anh chỉ có mỗi lời đó thôi sao?
“Đổi máy đi.”
-Đó là lỗi của tôi sao? Ai là người hành động khiến người khác hiểu lầm? Đó là một tình huống mà ai cũng không thể không hiểu lầm.
Đó hẳn là một tình huống mà ai cũng không thể không hiểu lầm.
Woo Jin cũng nhớ Hae Won mà anh đã gặp ở hồ bơi ngày hôm đó. Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng Hae Won đã chứng kiến anh ở cùng So Young trong phòng chờ.
Anh cảm thấy rất khó chịu. Sự bất ngờ của Moon Hae Won không phải là lần đầu tiên.
Hae Won biết quá nhiều điều cậu không nên biết, những điều không có lợi cho anh khi biết. Cậu cũng biết mối quan hệ giữa Lee Tae Shin và Woo Jin. Moon Hae Won cứ liên tục vượt quá dự đoán của anh. Cậu nói những lời không ngờ, và hành động những hành động không ngờ. Woo Jin không thích những diễn biến vượt quá dự đoán của mình, như anh vẫn thường làm.
“Đừng làm to chuyện lên và đổi máy đi.”
-……em sai rồi.
Và bây giờ, cậu lại tung ra một cú đấm bất ngờ khác. Woo Jin cảm thấy trái tim tức giận với Hae Won vì đã coi anh là rác rưởi tan chảy ngay lập tức. Anh ngắt cuộc gọi.
-em sai rồi.
Đó là một sự phản công bất ngờ. Anh không ngờ rằng những lời nhận lỗi lại thốt ra nhanh như vậy. Mới chỉ một tuần thôi. Ngược lại, Woo Jin thầm nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ nhận được liên lạc từ cậu ấy nữa.
Sự bất ngờ của Hae Won nằm ở chỗ này. Cậu tấn công mạnh mẽ vào phần yếu đuối mà Woo Jin chưa kịp nhận ra. Sau một khoảng thời gian ngắn, Woo Jin gọi điện cho đội trưởng Kim.
“Tôi là Hyun Woo Jin.”
-Vâng, thưa kiểm sát viên.
“Xin lỗi. Người đó là một bị cáo mà tôi đã cho đi giám định tâm thần cách đây không lâu, có vẻ như cậu ta có ác cảm với tôi.”
-À, ra là vậy ạ?
“Tôi không ngờ cậu ta lại đổi số để gọi điện. Tại vì tôi đang chờ một cuộc gọi quan trọng từ người cung cấp thông tin. Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Tôi đã sai sót.”
-Không, không ạ. Không sao đâu ạ. Anh đừng nói vậy mà.
“Tôi đã khiến anh tốn công vô ích khi anh đang bận rộn.”
-Chúng tôi đang ở gần đó thôi mà, có gì đâu.
Woo Jin lịch sự xin lỗi đội trưởng Kim và ngắt cuộc gọi. Anh ghi lại số điện thoại đã gọi đến. Anh không biết đó là ai, nhưng vì Moon Hae Won đã mượn điện thoại đó nên cần phải ghi lại.
Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, duỗi vai và cổ đã trở nên nặng nề vì ngồi yên một chỗ quá lâu, rồi gọi điện cho ai đó. Anh đứng trước cửa sổ, nhìn ra bãi cỏ tối om phía trước Viện Kiểm sát Trung ương và dòng xe cộ qua lại với đèn pha nhấp nháy.
“Tôi đây.”
-À, vâng.
Người đàn ông trả lời, có lẽ anh ta đang ăn tối nên nuốt thứ gì đó xuống.
“Báo cáo trễ vậy. Báo cáo mỗi tiếng một lần cho tôi. Có vẻ như đã đổi chỗ rồi, đang ở đâu vậy?”
-Không phải đổi chỗ, mà là có hai cô gái đến ngồi chung bàn. Có vẻ như không quen biết nhau. Các cô gái cứ ngồi xuống uống rượu cùng, và tôi cũng đang định báo cáo thì có hai người đàn ông đến hỏi gì đó rồi đi. Vì tôi đang ăn nên không nghe được chi tiết. Có vẻ như không phải việc của đối tượng mà là việc của các cô gái.
“Ra vậy. Chỉ cần rời mắt một giây thôi là có chuyện. Phải báo cáo tỉ mỉ và chi tiết tất cả cho tôi. Ăn gì, uống gì, uống soju hay uống bia, ăn món gì để nhắm, tất cả đều phải báo cáo hết.”
-Ấy, xin lỗi. Đối tượng đang di chuyển. Tôi sẽ báo cáo đầy đủ.
Người theo dõi Moon Hae Won vội vàng cúp máy.
Nửa tiếng sau, tin nhắn báo rằng Moon Hae Won đã vào một quán bar gần khách sạn được gửi đến.
[21:30 Một người đàn ông đang tiếp cận đối tượng]
Anh đang xem tin nhắn được gửi đến theo thời gian thực thì Hae Won gọi điện đến. Woo Jin không nhấc máy. Anh đợi một lát. Cuộc gọi thứ hai đến và tin nhắn từ người theo dõi cũng được gửi đến.
[21:43 Một người đàn ông đang chạm vai và lưng đối tượng, thân mật ghé sát]
Cuộc gọi thứ ba đến, và lần này là cuộc gọi thứ tư. Anh nhấn nút nghe.
-Có người bảo sẽ mua bánh cho em. Em phải làm sao đây? Em có thể ăn cái người ta mua cho không? Anh đã bảo không được rồi mà. Anh bảo không ai được cả, anh sẽ diệt cả họ mà. Bây giờ thì, bây giờ thì……, bây giờ thì không như vậy nữa hả? Chúng ta chia tay rồi hả? Chúng ta đã quen nhau một năm rồi mà.
Giọng của Hae Won nghẹn ngào như thể sắp khóc đến nơi. Cậu ấy đang say khướt. Trong cơn say, cậu ấy đã dốc hết lòng mình với Woo Jin. Khuôn mặt Woo Jin phản chiếu trên cửa sổ. Anh không giấu được nụ cười đang nở trên môi.
“Đừng gọi điện. Làm phiền đấy.”
Woo Jin nói với giọng lạnh lùng như thể anh đang nhìn thấy cảnh đó bằng mắt mình.
-Chúng ta thật sự chia tay rồi hả?
“Anh sẽ chặn số em, nên em cũng xóa số anh đi.”
-Anh bảo đừng cởi quần áo trước mặt thằng khác mà……, bây giờ em cởi có được không?
“Cúp máy đi.”
-Anh à…….
Tin nhắn của người theo dõi đến chậm trễ.
Dù đã bảo sẽ cúp máy nhưng Woo Jin không cúp máy mà lặng lẽ nín thở, thưởng thức tiếng khóc thút thít vọng đến từ bên kia điện thoại.
Hae Won đang khóc. Moon Hae Won đang khóc vì anh. Woo Jin cảm thấy một niềm khoái cảm tột độ. Lâu lắm rồi anh mới cảm thấy hưng phấn như vậy. Anh nín thở và lắng nghe tiếng khóc thút thít của Hae Won. Anh chỉ biết cậu ấy chơi đàn giỏi, nhưng giọng nói ngấn lệ còn hay hơn cả tiếng đàn.
Woo Jin thấy tình huống này rất thú vị. Lần gần nhất anh thấy thú vị như vậy là khi anh chứng kiến một kiểm sát viên trưởng bị cục thanh tra bắt khẩn cấp và lôi đi. Kẻ thường xuyên cản trở cuộc điều tra của anh đang ngồi tù. Anh đã cắt đứt kế sinh nhai của hắn bằng cách không cho hắn làm luật sư sau khi ra tù.
-Em sai rồi. Em……, em sai rồi.
Moon Hae Won đang van xin mà cậu ấy thậm chí còn không nhận ra. Đã nhiều lần anh muốn bắt cậu ấy phải quỳ xuống. Anh muốn nhìn cậu ấy khóc lóc và van xin, nhưng việc nghe những lời cầu xin như thế này không phải ở trên giường cũng không tệ chút nào.
Woo Jin không đáp lại lời nào. Vẫn chưa phải lúc. Cần phải xem xét thêm về mối quan hệ với Moon Hae Won. Woo Jin đã dành quá nhiều thời gian cho cậu ấy hơn anh nghĩ, và anh muốn dành thời gian cho cậu ấy. Kế hoạch cứ liên tục sai lệch.
Khi ở bên Moon Hae Won, anh khó mà giữ được tỉnh táo. Vì không giống với bản thân mình nên anh đã cố gắng giữ khoảng cách với Moon Hae Won. Anh đã định nếu thích thì sẽ thỉnh thoảng chấp nhận và ôm cậu ấy, nhưng khi Hae Won lại hành động như thế này, anh mới nhận ra rằng việc “thỉnh thoảng” là một tiền đề bất khả thi ngay từ đầu.
-Có phải là em đã làm gì đó sai đến mức phải kết thúc dễ dàng như vậy không? Anh cũng biết là em nói năng không suy nghĩ mà.
Khi Moon Hae Won gọi anh là “chó”, Woo Jin đã biết thế nào là kích động. Đã có những người anh muốn loại bỏ vì không cần thiết, nhưng đó thực sự là lần đầu tiên anh cảm thấy muốn giết ai đó vì cảm xúc hoàn toàn dao động.
Cứ như vậy, Hae Won liên tục kích động anh, và anh cảm thấy khó chịu khi chính mình lại phản ứng lại từng sự kích động đó. Khi ở bên Hae Won, anh thấy xa lạ với hình ảnh của bản thân mình bị cuốn theo cảm xúc. Anh đã biết rằng những cảm xúc mà anh nghĩ rằng mình không có cũng tồn tại trong anh vì Hae Won.