Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 1

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 1

[Từ hôm nay, cậu chuyển sang khu nhà phụ làm việc.]

Vừa đọc xong tin nhắn, cậu đã vội nhét điện thoại vào túi áo khoác. Không phải là vài ngày tới, mà là ngay hôm nay. Cậu đột ngột nhận được thông báo điều chuyển sang khu nhà phụ. Dù bực bội nhưng cậu cũng chẳng thể trách ai được.

Bởi đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

'Thằng này bị cái quái gì vậy! Điên rồi à!'

Cảm giác đau buốt khi tóc bị giật mạnh khỏi da đầu.

'Này, này! Woo Seung! Cậu bị làm sao thế!'

Cảm giác dính nhớp của rượu whisky chảy dọc mu bàn tay.

Cậu đưa tay xoa bên má đã từng ăn tát, rồi hít một hơi thật sâu cái không khí vẫn còn khô ráo. Nơi này rồi cũng sẽ sớm ngập trong cái mùi ẩm ướt, nhớp nháp của màn đêm.

Cậu miễn cưỡng rẽ vào góc đường. Hoàng hôn buông xuống khiến những cái bóng trên mặt đường nhựa càng thêm đậm nét. Chẳng mấy chốc, một khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt.

Toàn bộ mặt tiền được phủ kính mờ, với những đường ống màu bạc chạy dọc tường. Chỉ nhìn bề ngoài, khó mà đoán được công năng của tòa nhà này. Trông nó vừa như một cửa hàng thời trang lớn, lại vừa giống một cao ốc văn phòng.

Chắc là đã có khách, vài chiếc SUV đang đỗ cách nhau một quãng. Vẫn còn trống khoảng bốn chỗ.

Ngay cả trên con phố tập trung những tụ điểm ăn chơi tương tự, 'Kirin' vẫn là nơi có quy mô lớn nhất. Điểm khác biệt so với những quán bar tiếp viên khác là nơi này được chia thành khu chính và khu phụ. Tuy đối tượng khách hàng khác nhau, nhưng thực chất chúng vẫn cùng nằm trong một tòa nhà.

Cũng như mọi công việc phải tiếp xúc với con người, giá trị của mỗi tiếp viên ở đây cũng giảm dần theo tuổi tác. Cậu đã hai mươi sáu, cái tuổi mà có bị điều sang khu nhà phụ bất cứ lúc nào cũng chẳng có gì lạ. Chẳng qua trước giờ cậu vẫn luôn được các khách nữ trẻ tuổi yêu thích nên mới trụ lại được... Nhưng giờ thì, hết rồi.

'Cậu cứ từ chối uống rượu để tôi phải nghe chửi đâu phải mới một hai lần, thằng ranh con. Thế còn mấy đứa khác thì có tội gì?'

Giọng nói đầy chán ngán của người quản lý lại văng vẳng trong đầu. Miệng thì mắng vậy, nhưng mỗi khi cậu gây chuyện, anh ấy đều đứng ra giải quyết. Thế nhưng, khi 'sự cố đó' xảy ra, ngay cả anh cũng không thể bao che cho cậu được nữa.

Ký ức về lúc đó vừa mơ hồ lại vừa rõ mồn một. Trái ngược với những hình ảnh chỉ còn là dư ảnh, cảm giác khi ấy lại sống động đến lạ. Cậu siết chặt rồi lại mở bàn tay, cố gắng rũ bỏ cái cảm giác dính nhớp còn vương lại.

“Hắt xì!”

Trời cuối xuân, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch khá lớn. Cái lạnh len lỏi qua lớp áo, buốt đến tận xương. Những lúc thế này càng phải cẩn thận không để bị cảm. Bởi nếu ốm không đi làm được, mọi tổn thất đều do một mình cậu gánh. Cậu kéo chặt áo khoác hơn.

Cậu vừa cất bước thì mặt đất khẽ rung lên, ngay sau đó là tiếng lốp xe lạo xạo trên sỏi đá. Một chiếc sedan cỡ lớn đang tiến vào bãi đỗ. Ánh đèn pha rọi sáng bừng cả bãi đỗ xe tối om. Cậu bất giác nép mình sang một bên.

Người đàn ông bước ra từ ghế lái, vòng qua mui xe để mở cửa sau. Cánh cửa bật mở, một gã đàn ông khác trong bộ đồ thể thao thoải mái bước ra. Hắn vươn vai rồi nốc một ngụm coca từ lon nước đang cầm trên tay.

“…….”

Quản lý khu nhà phụ sao?

Ban đầu cậu đã nghĩ vậy, vì điệu bộ của họ khá giống nhau. Tom Browne và Prada. Mấy vị quản lý thích khoe mẽ lúc nào cũng dát hàng hiệu từ đầu đến chân, ngay cả đồ lót cũng không phải dạng vừa. Dĩ nhiên, đám tiếp viên cũng có đứa khoe khoang đến mức đó.

Chỉ là, cậu chưa từng nghe hay thấy quản lý nào lại bước xuống từ ghế sau của một chiếc Rolls-Royce. Nghĩ rằng có thể là khách, cậu cúi đầu, lặng lẽ di chuyển. Tốt nhất là không nên để lọt vào mắt hắn.

Trên đường đi, cậu tiện tay nhặt vài mẩu thuốc lá vương vãi. Vừa quay người về phía cửa tự động, cậu đã thấy gã đàn ông ban nãy không biết từ lúc nào đã đứng ngay gần đó. Cậu lùi lại một bước, khiêm tốn ra hiệu mời hắn vào trước.

Keng!

Đúng lúc đó, một lon nước bị bóp méo lăn đến chân cậu.

Cái lon dừng lại cách cậu vài bước, bên trong vẫn còn trào ra thứ chất lỏng sủi bọt.

Coca cola zero sugar. Cậu ngây người nhìn dòng chữ trên lon nước rồi ngẩng đầu lên.

Gã đàn ông đang nhìn chằm chằm về phía cậu, một tay đút trong túi quần thể thao.

“Nhìn gì.”

Hàng lông mày bên trái được tỉa tót gọn gàng nhướng lên, như thể đang hỏi, nhìn cái gì.

“…….”

Cậu mím chặt môi, ngoan ngoãn cúi đầu. Khí chất của hắn ta không hề tầm thường, khiến cơ thể cậu bất giác co rúm lại.

Hơn nữa, đối phương có đến hai người. Đứng sau tên vừa ném lon nước là một người đàn ông mặc vest, cao tương đương. Đó chính là người đã vòng qua mui xe để mở cửa lúc nãy.

Cậu cúi đầu chờ họ đi vào, định bụng sau đó sẽ nhặt cái lon lên. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu nghĩ vậy, gã đàn ông đã dùng chân đá vào nó.

Keng! Cái lon lăn một vòng rồi dừng lại ngay trước mặt cậu. Rõ ràng là một hành động gây sự. Có lẽ hắn ta chính là quản lý khu nhà phụ, đã nghe chuyện cậu gây ra ở khu chính.

“Không nhặt à?”

“……Dạ?”

Gã đàn ông thản nhiên hất cằm về phía lon nước.

“Thấy cậu không nhặt được nên tôi đá giúp một cái đấy chứ.”

Đúng là những lời trơ trẽn. Ánh mắt cậu di chuyển theo cái hất cằm của hắn, nhìn xuống đất.

Một vệt đen loang lổ trên sàn theo đường lăn của lon nước. Một tiếng thở dài chực bật ra, nhưng cậu đã theo thói quen nén nó lại. Cậu cúi xuống nhặt lon nước lên.

“Lao công à?”

Hắn hỏi.

“...Dạ không ạ.”

“Thế sao lại dọn?”

Vứt rác ra như thể bắt người khác dọn, rồi lại hỏi một câu như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

“Chỉ là... vì có rác thôi ạ.”

Cậu cẩn thận lắc nhẹ lon nước để xem còn lại bao nhiêu. Nếu còn nhiều, cậu định sẽ vào nhà vệ sinh đổ đi trước khi vào phòng chờ.

Gã đàn ông nhìn cậu như thể đang thấy một sinh vật lạ.

“Ừ. Dọn cho sạch vào.”

Nhưng chỉ một thoáng, hắn đã nhanh chóng mất hứng và quay đi. Ngay khi tấm thân to như bức tường của hắn xoay người, người đàn ông còn lại, vốn đứng sừng sững như tượng phía sau, liền nhấn nút PUSH cạnh cửa kính.

“À.”

Trước khi bước vào, gã đàn ông như chợt nhớ ra gì đó, bèn chỉ tay về phía sau. Nơi đầu ngón tay hắn hướng đến chính là chỗ chiếc Rolls Royce vừa đỗ.

“Chỗ kia cũng có rác đấy.”

Thấy cậu nhìn mình với vẻ mặt không thể tin nổi, hắn nhếch mép cười.

“Vậy vất vả cho cậu rồi.”

Cửa kính mở ra, mùi nước hoa xịt phòng quen thuộc ùa tới. Gã đàn ông biến mất vào trong.

Đúng là một kẻ kỳ quặc. Cậu nghĩ thầm khi nhìn tấm lưng rộng của hắn đang xa dần. Phải đến khoảng một phút sau khi hắn vào trong, cậu mới cất bước.

Tất nhiên là sau khi đã nhặt sạch rác cạnh chiếc Rolls Royce theo lời hắn.

***

Khu nhà phụ nằm ở tầng hầm.

Cậu, người trước giờ toàn đi lên, lần đầu tiên đặt chân xuống những bậc thang dẫn xuống tầng hầm. Khung cảnh phòng chờ không khác khu chính là mấy. Ngoài chỗ ngồi ra thì đâu đâu cũng là đồ đạc vứt bừa bãi: ví cầm tay, giày, áo khoác. Không món nào không phải hàng hiệu.

Mùi nước hoa xịt phòng trong hành lang hay khung cảnh phòng chờ đều không khác khu chính là mấy, nhưng có lẽ vì ở dưới tầng hầm nên không khí có phần ngột ngạt hơn.

Cậu ngồi vào một góc phòng chờ, cố gắng làm quen với môi trường mới. Vài người tò mò nhìn về phía cậu, nhưng không ai bắt chuyện. Cậu lơ đãng nhìn đám người đang tụ tập đánh bạc trên sofa.

“Anh ơi. Anh ăn không?”

Chàng trai đang ngồi ăn xúc xích nóng bên cạnh đột nhiên chìa tay ra. Trên tay cậu ta là một cây xúc xích mới tinh. Thấy cậu chần chừ, cậu ta niềm nở bắt chuyện.

“Mua hai tặng một đấy anh. Anh ăn đi.”

“Thôi, không sao đâu. Tôi vừa đánh răng xong.”

“À, vậy ạ? Chan Il, cậu ăn không?”

Chan Il, đang nằm ườn trên sofa đối diện nghịch điện thoại, thờ ơ đáp: “Cứ để đấy đi. Xong phòng này rồi ăn.” Người kia dường như đã đoán trước, ném cây xúc xích sang bên cạnh.

“Mà anh bao nhiêu tuổi rồi? Chắc hơn tuổi em nhỉ?”

Vừa nhai xúc xích sồn sột, cậu ta vừa hỏi. Dù vuốt tóc gọn gàng và mặc vest bán chính thức, nhưng vẻ non nớt vẫn còn hiện rõ.

“Hai mươi sáu.”

“Đúng là anh rồi. Ở đây hầu hết mọi người đều lớn tuổi hơn em. Nhưng mà trông anh trẻ quá nên em mới hỏi thử.”

Cậu ta ném que xúc xích đã ăn hết lên bàn rồi cười.

“Em là Hyo Jun, Park Hyo Jun. Lúc vào phòng thì em lấy tên là Jae Woo... mà thôi, sao cũng được. Anh cứ gọi em là Hyo Jun nhé.”

“Tôi là Woo Seung. Yoon Woo Seung.”

“Ồ, Woo Seung? Victory? Win?”

Thấy cậu mỉm cười gật đầu, Hyo Jun lại hỏi: “Tên thật ạ?”. Cậu lại gật đầu lia lịa.

“Anh cười lên trông hiền khô à.”

Hyo Jun cụp mắt xuống rồi nói mấy câu vớ vẩn, bảo rằng vào phòng thì không được cười như vậy. Cậu chỉ đáp lại cho có lệ rồi tiếp tục cười. Dù hơi ngượng nhưng có người bắt chuyện vẫn tốt hơn là cứ ngồi im như tượng.

“Đến lượt chọn đây.”

Một người đàn ông mặc sơ mi chỉnh tề mở cửa phòng chờ bước vào.

“Lượt chọn lại đấy, mấy đứa lúc nãy chưa vào thì vào đi.”

Đó là Kim Jeong Oh, một trong những quản lý của khu nhà phụ, thường được gọi là Quản lý Kim. Anh ta nhìn quanh phòng chờ rồi chỉ vào vài người: “Cậu, cậu.”

“Jae Woo, lúc nãy cậu vào chưa?”

“Em chưa vào ạ.”

“Thế thì cậu vào luôn đi. Còn bên cạnh... cậu tên gì?”

Người anh ta chỉ chính là cậu. Hyo Jun đã nhanh nhảu đáp thay.

“À, anh này hôm nay là ngày đầu đi làm ạ.”

“Thì tôi mới hỏi tên là gì.”

Cậu siết chặt đầu gối rồi đáp: “Là Yoon Woo Seung ạ.” Vừa bảo cậu vào cùng, người đàn ông vừa nhìn đồng hồ.

“Nhanh chân lên xem nào. Lề mà lề mề.”

Anh ta thúc giục đám tiếp viên đang uể oải đứng dậy bằng giọng cáu kỉnh.

Đám tiếp viên lục tục rời phòng chờ, đi dọc hành lang. Hành lang cũng không khác khu chính là mấy. Những cánh cửa xếp dọc theo tường, và ở góc là một chậu cây cảnh lớn.

Đến trước cánh cửa ghi số '7', Kim Jeong Oh cho cả đám dừng lại. Mọi người đều đứng sát vào tường, chờ cửa mở.

“Lạ thật. Phòng số 7 mà sao Quản lý Kim lại vào chọn nhỉ...”

Nghe tiếng Hyo Jun lẩm bẩm, cậu chỉnh lại trang phục. Tim cậu đập thình thịch, nhanh đến lạ. Lần nào vào phòng cũng vậy, nhưng hôm nay đặc biệt dữ dội. Chắc là do môi trường đã thay đổi.

“Lượt chọn đến rồi đây ạ.”

Gõ cửa cộc cộc, Kim Jeong Oh bước vào trước. Một bộ sofa vải màu xám nhạt kê theo hình chữ U, ở giữa là một chiếc bàn chữ nhật màu đen. Ánh sáng không quá tối, trông không giống một phòng giải trí cho lắm. Chắc chắn phòng này đã bật nhiều đèn hơn những phòng khác.

Cậu, người bước vào phòng thứ năm, lập tức sững người.

Ngồi ở vị trí trung tâm là một người đàn ông. Hắn trong bộ đồ thể thao thoải mái trông vô cùng quen mắt.

“…….”

Hắn rít một hơi thuốc thật sâu rồi từ từ nhả khói. Làn khói tan trong không khí, con ngươi hắn chậm rãi đảo từ trái sang phải.

Một lúc sau, hắn dụi điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay vào gạt tàn. Xèooo, một làn khói bốc lên kèm theo mùi khét.

“Jeong Oh à.”

“Vâng, thưa giám đốc.”

Nghe hắn gọi, Kim Jeong Oh chắp tay trước bụng, kính cẩn trả lời.

“Hết người rồi à?”

Gỡ chân đang vắt chéo xuống, hắn day day thái dương. Chưa để Kim Jeong Oh kịp đáp, hắn đã nói tiếp.

“Để cả lao công vào cho khách chọn thế này?”

Một giọng nói vừa như chế nhạo, lại vừa như dọa dẫm.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo