Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 10
Cậu ậm ừ, không nói hết câu.
―Đến làm đi.
Giọng điệu không có vẻ gì là ép buộc, nhưng cái kiểu đột ngột gọi đến làm mà không báo trước một lời khiến cậu chẳng vui vẻ gì.
―Cứ đến thẳng phòng số 7.
Phòng số 7. Căn phòng luôn được để trống mỗi lần hắn ghé qua. Không giống như Hoon Young phải đi tới đi lui quản lý cả quán, hắn chỉ ru rú trong phòng số 7. Mà nói cho đúng thì, hắn cũng chẳng mấy khi có mặt ở quán.
“Mấy giờ tôi phải có mặt ạ?”
―9 giờ có mặt. Đừng đến muộn.
“Vâng. Vậy thì lúc đó―.”
Cậu còn chưa dứt lời, đầu dây bên kia đã cúp máy. Chiếc điện thoại đã nóng ran tự lúc nào. Nó bắt đầu dở chứng sau lần bị rơi, nhưng không có tiền thay nên cậu đành kệ.
Đặt chiếc điện thoại xuống bàn cho nguội bớt, cậu ngồi xuống mép giường. Dù mới uống nước mà cổ họng cậu vẫn khô khốc. Cậu đưa tay lên sờ trán, mắt hướng về cuốn lịch để bàn nơi góc kệ. Đó là cuốn lịch nhận từ chùa hồi cuối năm ngoái. Trang lịch tháng Tư in hình một chú tiểu đang cười rạng rỡ.
Trên ngày thứ Bảy cuối cùng của tháng, tức hôm nay, có dòng chữ đỏ ghi 'Lễ hội Phật giáo định kỳ'. Cậu nhớ mình đã dự lễ hồi đầu tháng trước, nên quyết định hôm nay sẽ đi làm. Bị gọi điện thúc giục đến mức này, nếu không đi thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Và trên hết...
‘Chắc là vụ tiền bồi thường đây.’
Chiếc phong bì trắng đựng mười tờ séc. Gương mặt quản lí Kim không hề tỏ ra kinh ngạc khi thấy số tiền bên trong.
Cậu liếm môi. Một niềm mong đợi âm ỉ dâng lên từ gót chân. Cùng lúc đó, tâm trạng lại chùng xuống tồi tệ như vừa giẫm phải vũng bùn.
Cậu đăm đăm nhìn cuốn lịch rồi mới chậm rãi đứng dậy. Người hơi hâm hấp sốt, có lẽ nên chợp mắt một lát trước khi đi thì hơn. Thế nhưng, bước chân cậu lại hướng về phía tủ lạnh.
Cậu không do dự lâu. Ngồi xổm xuống, cậu mở cánh cửa ngăn mát. Hơi lạnh phả vào da thịt mát rượi. Bàn tay quen thuộc vươn ra, chộp lấy một lon bia.
***
Đúng giờ cao điểm, bãi xe trước tòa nhà đã chật kín. Lướt qua những chiếc xe ngoại nhập khoe logo bóng loáng, cậu lại xem giờ.
8:50 TỐI
Vì lỡ mất chuyến tàu điện ngầm nên cậu đến muộn hơn dự tính, nhưng vẫn kịp cất đồ trong phòng chờ rồi ra ngoài.
Khi nhìn thẳng về phía trước, một vật lọt vào mắt cậu. Dưới cọc chắn xe hình chữ U cuối bãi đỗ là một vỏ bao thuốc lá nhàu nát. Cậu theo thói quen cúi xuống nhặt lên, thì từ phía sau, tiếng còi xe vang lên chói gắt.
Tiếng còi chói tai như muốn xé toang không gian. Cậu giật mình, đứng thẳng người dậy quay lại. Một chiếc Maybach đang rọi đèn pha sáng rực.
Cậu không chắc tiếng còi đó có phải dành cho mình không. Cậu không biết chiếc xe này, cũng chẳng có lý do gì để bị bấm còi như vậy. Bàn tay đang cầm vỏ bao thuốc siết chặt lại. Cảm giác sột soạt của lớp giấy cứng bị vò nát hiện lên rõ mồn một.
Đúng lúc đó, cửa sổ ghế sau của chiếc Maybach hạ xuống. Người ngồi sau đó là hắn.
“Chào.”
Cậu nhìn đăm đăm, hết nhìn hắn đang cười toe toét lại nhìn chiếc xe hắn ngồi. Lần đầu gặp mặt, hắn rõ ràng đã bước xuống từ một chiếc Rolls Royce. Vậy mà...
“Cậu làm gì ở đó thế?”
Hắn đặt tay lên thành cửa sổ rồi chống cằm. Đôi mắt lấp lánh vẻ tò mò, ngây thơ như trẻ con. Trên tay vươn ra ngoài cửa sổ là một chiếc điện thoại. Mỗi lần hắn đung đưa, chiếc điện thoại lại chực va vào cửa xe một cách chông chênh.
“Nhặt rác à?”
Nghe hắn hỏi, cậu mới ý thức được vỏ bao thuốc lá trong tay.
‘Lao công mà cũng được chọn à?’
‘Đã là tiếp viên thì phải làm việc trong phòng chứ. Thật đáng xấu hổ...’
Giọng nói của hắn và Kim Jung Oh lần lượt vang lên trong đầu. Cậu nhanh chóng quyết định.
“Tôi đang vứt rác.”
Rồi cậu thản nhiên vứt vỏ bao thuốc trở lại xuống dưới cọc chắn xe hình chữ U.
Mắt hắn dường như mở lớn, rồi lại híp lại thành một đường cong dịu dàng.
“A ha ha!”
Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp bãi đỗ xe tĩnh lặng. Hắn vẫy tay xuống. Một cử chỉ ra hiệu lại đây.
Cậu không do dự tiến lại gần. Chiếc xe đỗ sát tòa nhà nên may là phía trước hàng ghế sau khá rộng.
“Lên xe đi.”
Hắn hất đầu về phía ghế bên cạnh. Cậu bèn vòng qua mui xe đến cửa đối diện. Cậu định mở cửa nhưng chợt ngập ngừng. Cậu đưa tay lên miệng, giả vờ chỉnh lại rồi hà hơi. Ngoài mùi kem đánh răng cay nồng thì không còn mùi gì khác. Cậu lúng túng vuốt cằm rồi mở cửa xe.
“...Chào anh.”
Trong xe phảng phất mùi xạ hương nồng đậm. Đó là mùi hương luôn tỏa ra từ người hắn, một mùi hương cậu chẳng ưa chút nào.
Ghế trước có người ngồi. Qua khe ghế, cậu có thể thấy một chiếc áo sơ mi trắng tinh. Chẳng cần nhìn mặt cũng biết là ai. Choi Hoon Young. Người đã gọi điện bảo cậu đến làm việc vào ban ngày.
Vậy có nghĩa là người bấm còi cũng chính là Hoon Young.
“Nhìn gì thế? Hoon Young à?”
Hắn vừa hỏi vừa đung đưa chiếc điện thoại trong tay. Cậu vội dời mắt khỏi gáy của Hoon Young.
“Định bú cho cả nó nữa à?”
“...”
“Chắc không được đâu. Nó có bạn gái rồi đấy.”
Góc điện thoại vẽ một đường cong, gõ cộp cộp vào lưng ghế. Cậu bất giác đưa tay ra. Góc điện thoại va vào lòng bàn tay cậu.
“Làm thế này...”
“...”
“Điện thoại sẽ hỏng đấy ạ.”
Dĩ nhiên, với hắn, hỏng một cái điện thoại chẳng là gì, hắn có thể mua ngay cái mới mà không cần đắn đo. Nhưng với một người mà điện thoại cứ nóng ran lên mỗi khi nghe gọi như cậu, thật khó để trơ mắt đứng nhìn.
Ánh mắt hắn dừng trên những ngón tay đang cẩn thận giữ lấy điện thoại của hắn. Gương mặt vô cảm khẽ nhăn lại rồi giãn ra, sau đó từ từ quay sang cậu.
“Này cậu...”
“...”
“Cố tình làm vậy à?”
Một câu nói thật khó hiểu. Ngay khoảnh khắc cậu chầm chậm chớp mắt định hỏi lại “Dạ?”, một bàn tay đã đột ngột vươn ra túm lấy tóc cậu.
“A!”
Một tiếng hét bật ra theo phản xạ. Cơn đau như thể tóc sắp bị giật phăng khỏi da đầu ập đến, tay cậu giơ lên. Vừa định nắm lấy cổ tay đeo chiếc đồng hồ kim loại, hắn đã cảnh cáo.
“Nắm vào là ăn đòn đấy.”
“A, đau...”
“Tôi túm cho đau mà?”
Hắn lắc tay qua trái, qua phải như đang đùa với một món đồ chơi rồi giật ngược ra sau. Đầu cậu ngửa lên, ánh đèn sáng chói trong xe đâm thẳng vào mắt.
“Này, tôi đã bỏ cả đống tiền ra mua cậu đấy.”
“Ư...”
“Nên hôm nay cũng bán đi.”
Một tay hắn vẫn ghì chặt đầu cậu, tay còn lại thì cởi khóa quần. Hắn vốn luôn mặc quần nỉ thoải mái, nhưng hôm nay lại là quần jean vải thô cứng. Động tác cởi khóa, kéo phéc-mơ-tuya của hắn có vẻ vội vàng.
“A, địt mẹ. Suýt nữa thì kẹp vào chim.”
Hắn dùng sức kéo phăng chiếc khóa kéo cứng ngắc xuống rồi hơi nhấc mông lên. Hắn kéo cả quần ngoài lẫn quần lót xuống ngang đùi rồi lắc lắc dương vật đang bán cương. Cái cột thịt nặng trịch lúc lắc trông thật dị hợm.
“Bú đi.”
Hắn nghiêng đầu một cách tinh nghịch, nói với cậu đang mải chớp mắt lia lịa.
“T-tôi sẽ làm. Anh thả tay ra đã...”
Cậu vừa dứt lời, hắn đã ghì chặt đầu cậu, ấn mặt vào giữa háng hắn. Dịch nhờn rỉ ra từ đầu dương vật đã thấm ướt môi cậu.
“Ưm!”
Trong phút chốc, khối thịt bán cương đã xâm nhập vào khoang miệng. Dương vật trượt dài trên lưỡi, đâm thẳng một mạch đến tận cuống họng.
“Ọe!”
Cảm giác buồn nôn ập đến, sắc mặt cậu trắng bệch. Cậu vội vàng dùng tay trái đập vào đầu gối hắn, nhưng lực ấn trên đầu không hề giảm đi.
“A, khốn kiếp. Nhìn nước miếng kìa.”
“Ọe, ực.”
Hắn vừa ấn gáy cậu, vừa khẽ giật hông. Cảm giác dương vật cọ xát vào lưỡi mềm và quy đầu bị ép chặt trong cổ họng mang lại một khoái cảm mãnh liệt. Chưa kể đến nước bọt thấm ướt cả da thịt.
“Cái này đáng giá 1 triệu won đấy. Làm cho tốt vào.”
“Ực, ư.”
Hắn vén tóc mái của cậu ra sau. Bàn tay lướt trên vầng trán cao, cặp lông mày, rồi vỗ nhẹ lên má cậu. Mỗi lần như thế, khoang miệng bên trong lại co thắt rồi giãn ra.
“Haa, địt mẹ.”
Tiếng nước bọt sền sệt quết lên thân vật vang lên trần trụi. Hóa ra chuyện cậu nhiều nước bọt không phải là nói ngoa.
Dương vật của hắn như sôi lên sùng sục. Cảm giác như đang khuấy trong một nồi kem đặc, lại như có những bọt khí li ti vỡ tan trên làn da nhạy cảm. Dù thế nào đi nữa, cảm giác này thật sự quá tuyệt.
Hắn ngửa đầu ra sau rồi lại cúi xuống, liếm môi dưới. Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt đỏ bừng của cậu. Chắc là khó thở lắm nên những ngón tay thon dài đang bấu vào đầu gối cứ co lại rồi duỗi ra bất lực.
“Nuốt cho hết đấy. Để chảy ra là thằng Choi Hoon Young nó lại làm ầm lên đấy.”
“Tôi á?”
Giọng nói ngạc nhiên của Hoon Young xen vào, nhưng không lọt vào tai cậu. Cậu đã phải cố lắm mới không dùng đến răng. Cảm giác cổ họng bị thứ gì đó chặn cứng thật kinh khủng.
Khi sắp bắn, môi hắn khẽ hé mở, thở ra một hơi nóng rực. Hắn siết chặt lấy cái đầu nhỏ, thúc mạnh hông. Quy đầu nghẹn lại trong cổ họng, rồi dòng tinh dịch nóng hổi tuôn trào. Lần này hắn ra nhanh hơn hẳn mọi khi.
“Ọe!”
Dáng vẻ cậu chồm người, cố hớp lấy từng ngụm không khí ít ỏi trông thật thảm thương, nhưng hắn chỉ ngửa đầu ra sau, mải mê tận hưởng dư vị. Khoái cảm mãnh liệt đến mức đầu ngón tay hắn cũng khẽ run lên.
“Hộc... haa!”
Ngay khi lực ấn trên đầu lỏng ra, cậu liền ngẩng phắt dậy.
“Huu...”
“Khụ, khụ!”
Cậu gục người, ngực ép chặt vào đùi, cúi nhìn sàn xe mà thở hổn hển. Tinh dịch chưa nuốt hết chảy thành một dòng nhớp nháp, nhỏ giọt xuống dưới.
Ngay lúc đó, một bàn tay to lớn bịt chặt miệng cậu lại.