Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 9
"Hả?"
Người duy nhất phản ứng lại là Hyo Jun.
"Anh á?"
Cậu ta hỏi lại, giọng đầy hoài nghi.
"Anh đùa phải không? Quán mình có phải gay bar đâu. Vậy là anh đánh con gái à..."
Dù mới gặp chưa lâu, nhưng theo cậu ta thấy, Woo Seung không phải kiểu người sẽ ra tay đánh ai, huống hồ gì lại là phụ nữ. Không chỉ vì cậu trông có vẻ dịu dàng đa cảm, mà cái khí chất toát ra từ cậu đã cho cậu ta cảm giác như vậy. Mỗi lần nói thế, mọi người lại thường cười nhạo, nhưng Hyo Jun, vốn chỉ sống với mỗi bà, lại rất tự tin vào khả năng nhìn người của mình.
Một lát sau, Woo Seung cười hồn nhiên đáp.
"Ừ, đúng rồi. Tôi xạo đấy."
"Á, cái gì vậy, làm em giật cả mình!"
Thấy nụ cười tinh quái của Woo Seung, Hyo Jun làm bộ vuốt ngực. Dù đang lườm cậu, nhưng ánh mắt cậu ta vẫn trong veo ngây thơ.
"Chỉ là do tôi lớn tuổi, lại còn toàn bị khách bắt bài chuyện trốn rượu..."
"Em cũng chẳng hiểu sao họ cứ phải làm ầm lên vì chuyện trốn rượu làm gì. Tụi mình không uống thì họ càng mừng chứ sao?"
Chan Il dường như đã mất hứng và định quay đi thì đột nhiên có một hành động không ai ngờ tới. Cậu ta bật người dậy khỏi ghế sô pha, nhìn thẳng vào Woo Seung. rồi gõ gõ vào khóe miệng mình.
"Chỗ này chảy máu kìa."
Nghe vậy, Woo Seung giật mình đưa đầu ngón tay lên quệt miệng. Một vệt máu đỏ tươi dính lại. Vết thương tưởng đã khô, ai ngờ nói chuyện vài câu lại toác ra.
"Anh làm gì trong phòng mà khóe miệng lại chảy máu thế kia?"
"..."
"Ơ, lẽ nào!"
Chan Il duỗi thẳng ngón tay.
"Làm rồi hả?"
"Đúng rồi, anh! Anh vào phòng đó đúng không?"
Chan Il và Hyo Jun đồng thanh. Chan Il không chỉ dừng lại ở đó mà còn hỏi "Cái này hả?" rồi khum bàn tay phải lại, làm động tác lên xuống liên tục.
"Làm rồi á? Với giám đốc sao?"
"Không lẽ nào."
Tiếng xì xào phía sau ngày một lớn. Thỉnh thoảng lại xen kẽ những câu như "Anh ta có bao giờ làm với nhân viên đâu.", "Lần này đến lượt cậu ta à?"
"Không phải. Cái này, là do..."
Woo Seung vừa nói vừa chùi vết máu đỏ tươi còn dính trên tay.
"Là... là do bị đánh..."
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía khóe miệng rách toạc đang rỉ máu và đôi môi hơi sưng đỏ của cậu.
"Bằng nắm đấm..."
Câu nói được thêm vào có phần cuối lí nhí không rõ. Trông cậu vừa có vẻ sợ sệt, lại vừa như đang dò xét sắc mặt người khác.
Tuy đã biến Tae Jeong thành một kẻ cặn bã sẵn sàng đấm vào mặt người khác, nhưng cậu chẳng thấy tội lỗi chút nào, vì vốn dĩ nhân cách của hắn ta cũng đâu có tốt đẹp gì. Chuyện này vẫn tốt hơn nhiều so với việc để tin đồn cậu phục vụ bằng miệng trong phòng lan truyền giữa các nhân viên.
"Anh cũng bị đánh ạ?"
Hyo Jun nhíu mày tỏ vẻ thương cảm, như thể "biết ngay mà".
Chan Il nói thêm, hiếm có ai vào phòng đó mà không bị đánh. Hắn ta trả tiền hậu hĩnh, nhưng ra tay cũng tàn nhẫn không kém, cậu ta vừa nói vừa lắc đầu quầy quậy. Có vẻ như cậu ta đã chứng kiến cảnh người khác bị đánh bầm dập bước ra không chỉ một hai lần.
Woo Seung chỉ đành cười gượng. Lời nói dối này có vẻ hiệu quả là nhờ vào cách hành xử thường ngày của Tae Jeong. Mà kể cũng phải, cái cách hắn ta ấn mạnh đầu cậu xuống và lực tay siết chặt cằm cậu đều chẳng phải dạng tầm thường.
"Nhưng mà cũng tò mò thật. Nghe nói anh ta cho không năm mươi vạn luôn."
"Này, cậu muốn ăn đòn chỉ vì 500 nghìn won thôi à? Thà đi khách tăng hai lén lút còn hơn."
"Tôi còn giữ trinh tiết trước hôn nhân đấy."
Hyo Jun lấy tay che ngực rồi ngả người ra sau.
"Thằng điên. Lại còn bày đặt trinh tiết trước hôn nhân."
Nhìn Hyo Jun và Chan Il bắt đầu chí chóe, Woo Seung dùng lưỡi liếm môi. Vị tanh nồng lan tỏa, và cảm giác buồn nôn khi ấy lại trào dâng.
Trái ngược với câu nói đùa "chắc phải đăng ký dài hạn thôi" của hắn ta, tay Woo Seung chẳng nhận được gì cả. Lời đồn rằng hắn ta cho gì cũng hậu hĩnh dường như không áp dụng với cậu.
Một cảm giác hơi phiền muộn dấy lên, nhưng cậu cố gắng lờ đi. Bởi nếu thừa nhận, cậu sợ mình sẽ cảm thấy thật sự thảm hại.
***
Cậu tiếp thêm một phòng nữa rồi đợi đến chuyến xe buýt đầu tiên trong ngày. Hyo Jun nói sẽ cùng Chan Il đến câu lạc bộ tăng hai. Cậu ta có rủ cậu đi cùng, nhưng cơn sốt nhẹ đang âm ỉ khiến cậu không tài nào đi nổi. Khó khăn lắm mới thốt ra lời từ chối, cậu cuộn mình ngủ trên ghế sô pha trong phòng chờ.
Khi chuông báo thức vang lên, cậu thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi phòng chờ. Đang đi ngang qua hành lang, Kim Jeong Oh đột ngột tiến đến và đưa cho cậu một chiếc phong bì.
"Trưởng phòng Choi bảo đưa cho cậu."
"Gì đây ạ?"
"Gì với chả gì. Tiền chứ sao."
Woo Seung nhận lấy chiếc phong bì trắng, cẩn thận mở ra xem. Bên trong có mười tờ séc mệnh giá 100 nghìn won.
"Cậu đã làm gì trong phòng thế?"
Kim Jeong Oh cũng liếc nhìn những tờ séc bên trong rồi tặc lưỡi hỏi.
"...Tôi chỉ bị đánh thôi ạ."
Cậu lén nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của đối phương rồi đáp.
"Chắc là tiền bồi thường thương tích rồi."
Nhìn Woo Seung gấp mép phong bì lại cẩn thận, anh ta nói thêm.
"Anh ta rất sòng phẳng mấy chuyện này, nên sau này có gọi cậu nữa thì cứ lựa lời mà chiều ý một chút. Trông cậu cũng có bị đánh nặng lắm đâu."
"...Vâng ạ."
"Về đi. Mai gặp."
Cậu cúi đầu chào theo bóng lưng của Kim Jeong Oh đang đi lướt qua. Woo Seung cẩn thận cất phong bì vào cặp để không bị nhàu. Chiếc cặp cậu dùng từ hồi cấp ba lúc nào cũng được giặt sạch sẽ, nhưng những vết sờn cũ theo năm tháng đã khiến nó rách ở nhiều chỗ.
Cậu đặt nó vào ngăn trong cùng rồi kéo khóa lại thật chặt. Dù vậy vẫn không yên tâm, cậu vòng chiếc cặp ra đeo trước ngực. Phải ra ngân hàng bỏ ngay vào tài khoản mới được, cậu vừa nghĩ vừa vội vã rời khỏi quán.
***
Vì tan làm muộn nên Woo Seung thường chỉ thức dậy sau giữa trưa. Tắm xong mà cơn sốt nhẹ vẫn chưa dứt, cậu đành uống thuốc hạ sốt với nước. Vừa định cầm vỏ thuốc vứt vào sọt rác thì điện thoại rung lên. Tên hiển thị trên màn hình là 'Bố'.
"Vâng, bố."
-Woo Seung à, con đang ở trung tâm học thêm hả?
Woo Seung vừa vứt rác vừa hắng giọng.
"Vâng. Giờ nghỉ trưa nên con ra ngoài ăn cơm. Có chuyện gì không ạ?"
Đó không phải là một cuộc gọi có việc gì đặc biệt. Chỉ đơn thuần là cuộc gọi hỏi thăm vài ngày một lần. Cuối cuộc trò chuyện kéo dài chừng 5 phút, bố của Woo Seung, Yoon Hee Hoon, giả vờ hỏi một cách tự nhiên
"Con có muốn nói chuyện với mẹ không?"
Dù đây là câu hỏi cậu luôn nghe thấy ở cuối mỗi cuộc gọi, nhưng khoảnh khắc ấy cổ họng cậu vẫn nghẹn lại. Woo Seung cố gắng gạt đi cảm giác ngột ngạt như đang bóp nghẹt mình.
"Dạ thôi ạ... Dù sao thì giờ mẹ cũng đang ngủ mà. Bố đừng đánh thức mẹ dậy."
-Ừ...
May mắn là Hee Hoon cũng không hỏi lần thứ hai. Vì ông biết mối quan hệ mẹ con họ không mấy mặn mà. Nếu ép buộc họ phải kết nối với nhau, có lẽ sẽ chỉ phản tác dụng.
"À, đúng rồi bố. Con gửi cho bố ít tiền nhé."
-Tự dưng tiền nong gì thế con?
"Chỉ là... con được khách bo cho một ít. Hôm qua là thứ Sáu mà. Bố cứ lấy tiền này mà trả mấy khoản phí tồn đọng đi. Rồi cho cả Ye Jin chút tiền tiêu vặt nữa."
-Con gửi thì bố mừng quá. Vậy gửi cho bố khoảng 500.000 won được không?
Woo Seung siết chặt chiếc điện thoại. Thái độ thản nhiên nhắc đến số tiền lớn năm 500.000 won của bố khiến cậu chợt nghẹn lời, nhưng rồi lại cố nén xuống.
"...Vâng. Con sẽ gửi. 500.000 won là đủ ạ?"
-Gửi thêm được thì tốt... Dù sao tuần này cũng phải đưa Mi Jeong đến bệnh viện nữa...
Hee Hoon bỏ lửng câu nói. Một sự im lặng ngắn bao trùm. Lát sau, Woo Seung mới lên tiếng.
"Con sẽ gửi tám trăm nghìn."
-Con được bo nhiều thế cơ à?
"Không ạ. Con có dư ra một ít nên gửi luôn một thể."
-Nhớ chừa lại tiền ăn rồi hẵng gửi đấy nhé. Mà này, con bảo đang nghỉ trưa phải không? Lo ăn cơm đi đã. Giống hệt mẹ con, ăn uống thì chẳng được bao nhiêu mà cứ đang ăn lại lo chuyện đâu đâu.
"Con biết rồi ạ."
Hee Hoon cúp máy sau khi dặn dò rằng mong năm nay cậu nhất định sẽ thi đỗ. Woo Seung cầm chiếc điện thoại đã nóng ran ở mặt sau, mở ứng dụng ngân hàng.
Không chỉ tiền điện, mà cả tiền ga, tiền nước, không có khoản nào là không nợ. Lúc nào cũng vậy. Họ luôn cố gắng cầm cự cho đến hạn ba tháng trước khi bị cắt điện và ga rồi mới trả. Căn nhà nhỏ xíu mà không hiểu sao tiền điện và tiền ga lại nhiều đến thế.
Sau khi chuyển tiền, trong tài khoản của cậu chỉ còn lại 860 nghìn won. Woo Seung nghĩ đến các khoản phí sinh hoạt đang nợ. Cậu đã nói dối bố là có tiền dư, nhưng làm gì có chuyện đó. Bên này cũng luôn trong tình trạng nợ phí sinh hoạt mà thôi.
Tiền điện tháng trước đã đóng nên vẫn ổn, vấn đề là tiền ga và...
"Haizz..."
Lẽ ra cậu không nên vay nặng lãi mới phải. Nếu bố không bị thương ở lưng, nếu bà vẫn có thể đi lại được, thì cậu đã không dấn thân vào những nơi như vậy. Tại sao những chuyện cần đến một khoản tiền lớn cứ cùng lúc ập đến thế này.
Cậu đang thơ thẩn nhìn vào màn hình đã tắt thì điện thoại rung lên. Ban đầu, cậu cứ ngỡ là bố. Vì bố cũng có tuổi rồi nên thường quên mất việc cần nói rồi gọi lại. Nhưng số hiện lên trên màn hình lại là một số lạ.
[010-XXXX-XXXX]
Woo Seung lặng lẽ nhìn chằm chằm vào dãy mười một con số, rồi nhấn nút nguồn để tắt cuộc gọi. Cậu có thói quen cố gắng không nghe những cuộc gọi từ số lạ.
Ngay lúc đó, màn hình đen ngòm bỗng sáng lên và một thông báo xuất hiện.
[Tôi là Choi Hoon Young]
Đó là tin nhắn từ số máy vừa rồi.
Cái tên Choi Hoon Young không hề xa lạ. Vấn đề nằm ở chính chỗ đó.
‘Phải rồi, vậy thì đi theo Hoon Young đi.’
Người đàn ông đóng vai tay chân bên cạnh Tae Jeong. Những hình ảnh hiện lên ngay sau đó là hình xăm màu đen kéo dài xuống tận mu bàn tay, trái ngược với vẻ ngoài trí thức, và mái tóc được vuốt ngược ra sau không chừa lại một sợi.
Anh ta như một thái cực đối lập hoàn toàn với Tae Jeong trong bộ đồ thể thao thoải mái. Chiếc áo sơ mi cứng đờ không một nếp nhăn, chiếc quần tây được là ủi sắc lẹm, liệu có phải là một nhận định vội vàng không nếu nói rằng chỉ cần nhìn vào đó cũng có thể biết được tính cách của anh ta?
Woo Seung ngập ngừng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn gọi lại.
"...Alo?"
-Hôm nay cậu có đi làm không?
Hoon Young đi thẳng vào vấn đề.