Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 12

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 12

Thỉnh thoảng, giám đốc lại chọn vài tiếp viên để chạy việc vặt cho anh ta. Nghe đồn mỗi lần như thế đều được trả một khoản kếch xù.

Nghe thì có vẻ đáng tin đấy, nhưng cũng chẳng khác gì tin vịt.

“Điên à, thật sao?”

Chỉ chạy vặt mà được trả hậu hĩnh như thế. Cậu thấy chuyện đó thật hoang đường, nhưng Hyo Jun lại nghĩ khác. Đôi mắt cậu ta sáng rực lên dưới hàng mi hai mí rõ nét.

“Tưởng là đồn bậy, nhưng nhìn thằng Hyung Ho kia thì có vẻ là thật rồi. Hồi trước Oh Seung Min chẳng phải cũng lượn lờ ra vào phòng giám đốc suốt rồi tậu được cả xe hơi đấy sao.”

“Cái Maserati ấy hả? Chẳng phải do bà cô bên Dongoh Mulsan mua cho sao.”

“Bà cô nào? Xạo đấy. Tiền đó là nó chạy việc vặt mà có rồi tự mua đấy chứ.”

Chan Il giật lại điện thoại, cười khẩy một tiếng. Cậu ta quả quyết chính Oh Seung Min đã nói vậy lúc còn đang tiêu tiền như nước. Hyo Jun ngơ ngác gật gù rồi tò mò hỏi, “Nhưng mà chạy việc vặt gì mà được trả nhiều tiền thế nhỉ?”

“Hay là lừa đảo qua điện thoại?”

“Này, thằng điên này. Mấy việc đó mà phải nhờ đến tiếp viên chắc? Ngoài kia thiếu gì đứa không biết gì sẵn sàng làm.”

“Cũng đúng.”

Chan Il ngẫm nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.

“Nhưng mà xem thằng Hyung Ho thì chắc không phải việc gì nguy hiểm đâu.”

“……”

“Nếu là việc kiểu đó thì đã chẳng nhờ tiếp viên làm ngay từ đầu. Chắc chỉ là mấy việc mà bọn bán thân sau khi say xỉn cũng làm được thôi?”

Nghe những lời tự giễu của Chan Il, cậu bất giác nhớ đến Hyung Ho trong căn phòng hôm đó.

‘Làm được không?’

Hắn đã hỏi.

‘Làm, làm được ạ.’

Hyung Ho đã đáp.

Cả bóng lưng vội vã kéo quần lên rồi lảo đảo bước ra khỏi phòng theo lệnh của hắn.

“Ơ, nói mới nhớ, hôm anh vào phòng giám đốc có phải là hôm Hyung Ho được chọn không ạ?”

“À, đúng rồi. Bị tẩn cho một trận rồi mới ra đấy.”

Hyo Jun nhìn Chan Il đầy trách móc vì dùng từ “tẩn cho một trận”, nhưng cậu ta chỉ thản nhiên đáp, “Thì đúng là bị tẩn cho một trận mà.”

“Anh có thấy Hyung Ho trong phòng không? Có nghe được gì không?”

Cậu tránh ánh mắt của Chan Il, lúng túng nhìn đi chỗ khác.

“Lúc tôi vào thì cậu ấy vừa ra… nên cũng không rõ lắm.”

May là cậu ta cũng không trông mong gì nên chẳng hỏi thêm. Cậu cố gạt đi ký ức về ngày hôm đó cứ mãi quẩn quanh trong đầu.

“Mà dạo này Oh Seung Min làm gì rồi nhỉ? Chuyển quán rồi à? Lâu lắm không thấy mặt.”

“Ai biết. Thấy nó làm ầm lên bảo chuyển nhà, chắc là sang chỗ khác rồi.”

Chan Il nói thêm, nhìn cái cách cậu ta xóa cả tài khoản Instagram thì có lẽ đã cắt đứt hoàn toàn với cuộc sống ở đây rồi.

Sau đó là những câu chuyện phiếm. Ngay lúc Hyo Jun đang rủ rê cậu đi tăng hai ở câu lạc bộ sau giờ làm được hơn mười phút, cửa phòng chờ bật mở và Kim Jeong Oh bước vào.

“Có khách chọn. Jae Woo, Chan Il, Chris, Woo Seung và…”

Mấy tiếp viên uể oải đứng dậy khỏi ghế, nhìn vào gương trong phòng chờ để vuốt lại tóc tai. Kim Jeong Oh liếc nhìn đồng hồ rồi hối cả bọn mau ra ngoài.

Cả đám rời phòng chờ, đứng đợi trước cửa phòng số 3. Dàn tiếp viên xếp dọc theo tường, ai nấy đều chỉnh lại quần áo.

“Chỉ mong không phải gặp đám khách thợ thuyền.”

Hyo Jun chắp tay, giọng bông đùa như đang cầu nguyện.

“Lần trước uống với mấy ổng em muốn chết khiếp luôn, thật đấy.”

Không như cậu chỉ viện cớ viêm thực quản, cậu ta thì mới đi khám và bị chẩn đoán mắc bệnh thật, hiện vẫn đang phải uống thuốc. Hyo Jun thành tâm cầu nguyện sẽ không gặp phải vị khách nào ép rượu. Cậu chỉ im lặng vỗ nhẹ vào lưng cậu ta an ủi.

“Nào, vào thôi.”

Cửa mở, Kim Jeong Oh bước vào trước. Mùi khói thuốc khét lẹt nồng nặc khắp phòng đến mức khó chịu. Cậu nén cơn ho chực trào lên trong cổ họng, bước theo sau Hyo Jun.

Đón tiếp các tiếp viên là những người đàn ông mặc áo khoác màu xanh sẫm. Làn da hở ra dưới mái tóc húi cua trông sạm đen một cách lạ thường. Thật trớ trêu, đó chính là những vị khách thợ thuyền mà Hyo Jun vừa than trời đừng gặp phải.

Họ vừa phì phèo điếu thuốc, vừa quét mắt một lượt qua hàng tiếp viên đang đứng thẳng tắp.

“Mày, lại đây.”

Gã đàn ông cạo trọc đầu đến xanh cả da chỉ tay về phía Hyo Jun. Kim Jeong Oh liếc mắt ra hiệu, bảo cậu ta mau đến ngồi. Hyo Jun cúi đầu chào rồi bước tới gần gã.

“Đại ca chọn ai ạ?”

“Thằng bên cạnh.”

“Bên trái ạ? Hay bên phải ạ?”

“Thằng kia kìa. Thằng trắng trẻo ấy.”

Host đứng bên phải Hyo Jun có làn da ngăm đen vì tắm nắng, ai nhìn vào cũng thấy. Cùng lúc cậu giật mình, Kim Jeong Oh đã ra hiệu. Cậu cầm ly và lon nước ngọt, đi đến bên cạnh người đàn ông đã chỉ mình.

“……Chào anh ạ.”

Cậu chào hỏi nhưng gã đàn ông vẫn im lặng, chỉ gõ nhẹ vào ly ra hiệu rót rượu. Cậu cho đá vào ly rồi rót whiskey. Lắc nhẹ rồi đổ ra ly shot đặt trước mặt gã, gã liền nâng ly lên như thể đã chờ sẵn, rồi không chút do dự mà nốc cạn. Trong lúc đó, Kim Jung Oh đã dẫn các tiếp viên còn lại nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Mày tên gì.”

“Tôi là Woo Seung ạ. Yoon Woo Seung.”

“Nói chuyện thoải mái đi.”

“À, vâng.”

Cậu gật đầu, nhận lấy chiếc ly người đàn ông đưa cho. Một bàn tay với những đốt ngón tay to, thô ráp và làn da sần sùi. Đó cũng là một bàn tay mà cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc. Trước khi đến Kirin, bàn tay của cậu lúc còn làm ở nhà máy chế biến cá ngừ cũng y hệt như thế.

“Không uống à.”

Bị gã nhìn chằm chằm, cậu vội vàng uống cạn. Vị rượu mạnh xộc qua cổ họng nóng rát như lửa đốt.

“Mày uống được rượu không.”

“Không… giỏi lắm nhưng tôi vẫn uống được ạ.”

Gã lại rót đầy ly cho cậu. Không pha loãng với đá mà rót thẳng vào ly shot rồi đưa tới. Cậu bất đắc dĩ phải uống liền hai ly.

“A, đại ca. Sao lại uống một mình thế, buồn chết. Cùng vui vẻ nào.”

May thay, người đàn ông ngồi cạnh Hyo Jun đã quay sang, thu hút sự chú ý của gã được gọi là "đại ca". Hắn ta ôm Hyo Jun vào lòng, gom mấy cốc bia lại giữa bàn. Một dự cảm chẳng lành chợt ập đến.

Quả nhiên, hắn nghiêng chai whiskey trên những chiếc cốc đã gom lại. Rượu chảy xối xả như thác.

“Bia.”

Người đàn ông hất cằm về phía mấy chai bia ở cuối bàn. Cậu lập tức lấy hai chai, bật nắp rồi đưa cho hắn. Trong ly đã có gần nửa là rượu mạnh, vậy mà hắn vẫn không ngần ngại rót bia lên trên. Bọt trắng sủi lên, hai loại rượu hòa vào nhau.

“Ly đầu tiên là một hơi cạn sạch nhé.”

Hắn ta tự tay đặt ly trước mặt các tiếp viên. Tiếng "cạch" vang lên, thứ chất lỏng màu vàng sóng sánh.

Cậu nhìn ly rượu trước mặt, liếm đôi môi khô khốc như người mấy ngày chưa được uống nước.

“Đại ca này ghét cay ghét đắng mấy đứa lén lút trốn rượu đấy nhé? Liệu mà chiều cho khéo vào.”

“……”

“Nhất là mày. Tao đang nói mày đấy.”

Người đàn ông chỉ thẳng vào cậu. Cậu vội nặn ra một nụ cười, nâng ly lên như thể sẵn sàng uống bất cứ lúc nào.

“Được. Cứ thế là tốt.”

“……”

“Nào, nâng ly!”

Bốn chiếc ly được giơ lên không trung. Người đàn ông quay đầu nhìn hai bên, cười toe toét.

“Tao đã bảo ly đầu tiên là một hơi cạn sạch đấy nhé.”

Linh cảm chẳng lành chưa bao giờ sai. Xem ra cậu đã vào nhầm phòng "khách chuốc rượu".

Ở khu chính cũng có rất nhiều khách hàng chỉ chăm chăm ép người khác uống. Dù ở đó cậu chỉ tiếp khách nữ, nhưng những kẻ nát rượu thì không phân biệt giới tính. Có người ép uống một cách thô bạo, có người lại cười khẩy xem có uống hay không.

Tuy nhiên, áp lực khi bị đàn ông và phụ nữ ép rượu lại hoàn toàn khác nhau. Trong số những khách nữ, nhiều người khi say lại trở nên thân thiện và dịu dàng hơn.

‘Cục cưng của mẹ, hôm nay ngủ với mẹ nhé?’

Giống như mẹ của cậu đã từng làm.

“Ấy, phải cạn ly cho đàng hoàng chứ.”

Cậu, người vừa lơ đãng trong giây lát, cố tình cười tươi hơn và giơ ly lên cao. "Cạch", bốn chiếc ly chạm vào nhau, rượu văng ra vì va chạm. Cảm nhận chất lỏng thấm ướt mu bàn tay, cậu đưa ly lên miệng. Tiếng "ực, ực" nuốt rượu vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

“Khà!”

Người cạn ly đầu tiên là gã đàn ông ngồi cạnh Hyo Jun. Hắn uống xong liền hôn chụt một cái lên thái dương của cậu ta. Hyo Jun không hề ngạc nhiên trước hành động thân mật bất ngờ, ngược lại còn cười trìu mến và rúc sâu hơn vào lòng hắn.

“Mày cũng uống khá đấy nhỉ?”

Người đàn ông được gọi là "đại ca" nói khi thấy cậu đặt ly xuống. Cậu lau đôi môi ướt, cười ngượng nghịu.

“Khen đấy, khen đấy.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Trong khi người đàn ông gom những chiếc ly rỗng lại giữa bàn để pha rượu bom, cậu vừa liếc nhìn xung quanh, vừa tranh thủ uống nước.

Đúng như cậu dự cảm, tốc độ cạn ly rồi lại rót đầy của đám đàn ông nhanh đến chóng mặt, khó mà theo kịp. Hơn nữa, họ chỉ uống loại rượu pha giữa whiskey và bia, khiến căn phòng nhanh chóng ngập trong mùi rượu nồng nặc.

“Thằng nhóc hát hay phết!”

Gã đàn ông đã chọn Hyo Jun cười khà khà, vỗ tay bôm bốp. Mỗi lần khuỷu tay hắn đập vào bàn, ly và đĩa lại rung lên lạch cạch.

“Cho đến khi người tốt mà em mong chờ xuất hiện, anh sẽ chỉ âm thầm bảo vệ em thôi~”

“Hay lắm!”

Vì tiếng vỗ tay quá mạnh, chiếc nĩa đặt chênh vênh trên đĩa cuối cùng cũng rơi xuống sàn. Cậu cúi xuống nhặt chiếc nĩa lên, rồi lặng lẽ đặt lại lên đĩa của người đàn ông.

“Chỉ cần thế thôi cũng đủ cảm ơn rồi, uwooo~”

Hyo Jun chu môi, cất giọng hát trong trẻo. Thấy cậu ta cầm micro nghiêng một góc, say sưa hát, người đàn ông liên tục vỗ tay tán thưởng. Cậu cũng vỗ tay theo một cách vụng về. Nếu không làm vậy, cậu có cảm giác mình sẽ gục ngã xuống ghế sofa ngay lập tức. Mí mắt nặng trĩu, cổ cứ mềm oặt ra.

Dù đã lén đổ bớt rượu đi mấy lần, nhưng xem ra vẫn không ăn thua. Mỗi lần thở ra đều nồng nặc mùi cồn. Ngay cả lúc nhặt chiếc nĩa vừa rồi, mắt cậu cũng không thể lấy nét, phải vồ hụt mấy lần.

Tình trạng của Hyo Jun cũng chẳng khá hơn là bao. Dù vẫn đang hát, nhưng cậu ta liên tục loạng choạng, không giữ được thăng bằng. Không chỉ mặt mà cả cổ cũng đỏ bừng lên.

Tất cả là do đám khách kia cứ liên tục chuốc rượu.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo