Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 13
“Woa, khá đấy. Thằng nhóc này từng làm thực tập sinh hay gì à?”
“Cảm ơn anh ạ!”
Bài hát kết thúc, Hyo Jun sang sảng hô một tiếng. Cậu ta cúi gập người 90 độ chào, gã đàn ông thấy thế liền cười khùng khục, bảo xem cái góc cúi của thằng nhãi này kìa.
Hyo Jun vừa quay về chỗ, gã ta đã chìa sẵn cho cậu ta một ly bia.
“Anh mày pha cho ly, ực, ngon bá cháy đây này.”
Hyo Jun thoáng sững lại khi nhìn ly rượu đầy sóng sánh chực tràn. Nhưng vì sợ chỉ một thoáng chần chừ cũng khiến gã không vui, cậu ta vội vàng nhận lấy ly. Cái cách cậu ta tu một hơi cạn sạch trông sảng khoái ra trò.
“Ngon chứ?”
Vừa uống xong, Hyo Jun đã lập tức cầm lon nước đưa lên miệng. Lần này, yết hầu của cậu ta không hề chuyển động.
“Ôi, ngon thật đấy ạ, hự... Ngon lắm ạ. Anh.”
Gã đàn ông vừa xoa nắn đùi Hyo Jun vừa cười nham nhở, “Định pha cho cưng thứ còn ngon hơn nữa đấy, nhưng anh lại thôi.” Cậu ta vờ như không thấy những đầu ngón tay gã đang len lỏi vào giữa hai đùi cậu ta.
“Đại ca cũng hát một bài đi ạ. Hay là em gọi ban nhạc, hự, vào cho anh nhé?”
“Ban nhạc? Ực, gọ, gọi á?”
Gã đàn ông cũng đã ngà ngà say, liên tục ợ hơi. Hắn hắng giọng rồi ra hiệu gọi ban nhạc, Hyo Jun liền vịn bàn lảo đảo đứng dậy. Đúng lúc cậu ta đang loạng choạng bước về phía điện thoại nội bộ.
Xoảng!
Một tiếng động chói tai xé toạc không gian. Đó là âm thanh của chiếc ly bị ném vào tường vỡ tan tành.
“Hức!”
Hyo Jun giật mình ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu.
Cậu đang rót rượu cũng giật mình suýt làm rơi cả chai. Cậu vội định thần lại, đứng bật dậy xem Hyo Jun thế nào.
“Hyo, Jae Woo à. Cậu, cậu không sao chứ?”
Những mảnh vỡ của chiếc ly vương vãi khắp ghế sô pha và sàn nhà. Trên vai Hyo Jun, người đang co rúm ôm đầu, cũng dính vài mảnh. May mà mảnh vỡ khá to, nhưng không biết có mảnh nào lọt vào trong cổ áo không.
“Này, mày. Mày, hự... Mày lén đổ rượu à!”
Kẻ ném ly chính là gã đàn ông ngồi cạnh cậu.
“Tao hỏi mày có lén đổ rượu không, thằng chó chết.”
“Dạ? À, không phải đâu ạ.”
Hyo Jun bỏ tay khỏi đầu, nhìn gã đàn ông với vẻ mặt thất kinh. Chưa kịp hiểu chuyện gì, cậu ta đã vội vàng chối, đuôi giọng khẽ run.
“Cái gì mà không phải. Thằng, khốn này. Hự... Mày tưởng tao không biết, hả? Tưởng tao không biết đây không phải là rượu à!”
Gã đàn ông gầm lên, đập mạnh lon trà lúa mạch xuống bàn. Cậu lập tức hiểu ra. Gã đã thấy Hyo Jun nhổ rượu trong miệng vào lon.
“Không phải đâu ạ. Em thật sự, thật sự không có đổ rượu.”
Lúc này Hyo Jun dường như mới vỡ lẽ, cậu ta cuống quýt chối. Cậu ta vừa xua tay lia lịa vừa khăng khăng mình không làm thế.
“Không phải cái con cặc... Tao đã thấy, hự, thấy hết rồi.”
Tròng trắng đỏ ngầu của gã đàn ông ánh lên vẻ kỳ dị. Vùng da hở ra từ chiếc áo khoác xanh sẫm đã sạm đen lại, khác hẳn lúc đầu. Cũng phải thôi, bởi rượu đâu chỉ rót cho Hyo Jun và cậu.
Nhìn bộ dạng say khướt của hắn, một cơn sợ hãi bất chợt ập đến. Cậu run rẩy vịn chặt lấy mép bàn. Cậu mong người đàn ông ngồi cạnh Hyo Jun sẽ can ngăn, nhưng hắn ta lại chỉ thờ ơ đứng nhìn.
“Thật sự không phải mà anh, anh. Anh tin em đi mà.”
“Vậy mày nói đây là nước à?”
“Dạ? Dạ, dạ.”
“Nếu là nước thì mày uống hết chỗ này cũng không sao nhỉ?”
Gã đàn ông đặt mạnh chiếc lon xuống trước mặt Hyo Jun như để dằn mặt. Cú đập mạnh khiến cơ thể hắn mất thăng bằng, khẽ lảo đảo.
Hyo Jun nuốt nước bọt ừng ực. Cậu bất giác nhìn chằm chằm vào yết hầu đang từ từ chuyển động của cậu ta.
“Đây là nước thật mà...”
“Ừ, vậy thì uống đi. Uống cho ngon vào nhé, thằng gay lọ ạ.”
Gã đàn ông chống hông, khó nhọc giữ thăng bằng. Thấy gã quyết không bỏ qua cho đến khi mình uống, Hyo Jun đành cười gượng, đưa tay về phía chiếc lon.
“...Được, được ạ. Uống xong cái này chúng ta lại chơi vui vẻ nhé, anh.”
Những ngón tay run rẩy nắm lấy chiếc lon. Khóe môi cậu ta không thể nhếch lên hay hạ xuống, chỉ có thể tạo thành một đường cong gượng gạo.
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt cậu và Hyo Jun giao nhau. Cùng lúc đó, đôi môi cậu khẽ mở.
“Để... để tôi uống có được không ạ?”
Giọng nói khe khẽ vang lên, phá tan sự im lặng trong phòng.
Bàn tay đang kéo chiếc lon về phía mình của Hyo Jun chợt khựng lại. Ánh mắt giám sát của gã đàn ông đang dán chặt vào cậu ta cũng chuyển sang cậu.
“Gì? Ực, mày nói mày uống?”
“Vâng... Chuyện đó là do tôi xúi cậu ấy. Tôi bảo nếu thấy sắp say thì cứ làm thế. Tôi xin lỗi ạ.”
Cậu cúi gập người 90 độ. Đôi tay đan vào nhau đã trắng bệch vì siết chặt.
“Tụi, tụi mày thông đồng với nhau để trốn rượu, tưởng tao không biết chắc.”
“...Tôi xin lỗi ạ.”
“Mày cũng trốn rượu từ nãy đến giờ đúng không.”
“...”
“Trốn thật rồi. Ha, lũ khốn nạn này.”
Gã đàn ông chống tay lên hông, thở hổn hển. Cái bụng phệ như bụng ếch phồng lên rồi lại xẹp xuống liên tục.
“Được rồi, hự... Mày uống hết phần của nó đi. Uống hết tất cả.”
Tưởng rằng hắn chỉ bắt uống lon nước, nhưng không phải vậy. Gã hất hàm về phía người bạn ngồi cạnh.
“Hyung Shik à. Pha cho nó ít rượu xem nào. Thằng này nó muốn xơi hết rượu ở đây đấy. Nên mới giở trò đấy.”
“Vâng, đại ca.”
Gã bạn như chỉ chờ có thế, đứng dậy gom mấy ly bia vương vãi trên bàn. Trái ngược với vẻ im lìm nãy giờ, hành động của hắn vô cùng nhanh nhẹn. Hắn cầm cả chai rượu tây và chai bia bằng hai tay, rót ào ào.
Chẳng mấy chốc, bốn ly bia đầy ắp đã được đặt trước mặt cậu. Thì ra 'uống hết phần của nó' là thế này đây. Chứ đâu phải chỉ uống mỗi cái lon con con kia.
“Anh...”
Hyo Jun méo mặt.
Cậu không hề do dự, đưa tay cầm lấy ly đầu tiên. Chiếc ly không biết đã qua tay ai, bề mặt nhớp nháp khó chịu.
***
Hành lang quay cuồng. Sàn nhà và trần nhà như dính vào nhau rồi lại tách ra, chậu cây huyết rồng đặt ở góc tường lúc méo mó, lúc lại trở về hình dạng cũ.
Cậu vịn tay vào tường, thở hồng hộc. Tim cậu đập thình thịch như thể vừa chạy nước rút 100 mét.
Một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu, 'Mình ra khỏi phòng từ lúc nào nhỉ?'. Rõ ràng mới lúc nãy cậu vẫn còn ở trong phòng tiếp khách. Vì bị ép uống không ngừng nghỉ, cậu và Hyo Jun còn trao đổi ánh mắt với nhau.
Tiếng ly vỡ loảng xoảng. Mảnh thủy tinh văng vào vai, góc bàn nhọn hoắt và rồi...
Từng mảnh ký ức đứt quãng, các phân cảnh chẳng hề nối liền với nhau. Cảm giác như đang xem những bức ảnh chứ không phải một đoạn phim. Rồi đến một lúc nào đó, tất cả chìm vào bóng tối.
“Ha a, ha a...”
Cậu không thể đi tiếp, đành ngồi bệt xuống. Đây là cuối hành lang dẫn đến lối thoát hiểm. Cậu tựa lưng vào tường, co gối lại. Từ phía bên kia bức tường vọng lại tiếng nhạc uỳnh uỳnh.
Nếu cứ ngồi đây mà bị đám quản lý, bao gồm cả Kim Jeong Oh bắt gặp thì chắc chắn sẽ bị chửi cho một trận. Phải mau đứng dậy trở về phòng chờ thôi. Nhưng trái với suy nghĩ, cơ thể cậu không hề nhúc nhích.
Đúng lúc cậu đang buông xuôi vì không thể làm gì với cơ thể nặng trịch không còn là của mình. Cạch, cánh cửa ở hành lang đối diện đột ngột mở toang.
“A, địt mẹ!”
Kẻ xuất hiện từ sau cánh cửa lùi lại một bước, buông lời chửi thề. Có vẻ hắn đã giật mình thon thót khi vừa mở cửa đã thấy cậu. Thế nhưng, gương mặt người đàn ông này lại quen thuộc đến lạ.
“Hết cả hồn.”
Ánh mắt cậu lần lượt lướt qua bên trong căn phòng sáng hơn hẳn những nơi khác, rồi đến khuôn mặt của người đàn ông đang chắn trước mặt.
Người đàn ông với vẻ mặt bặm trợn không ngờ lại vừa thốt lên câu “Hết cả hồn.” chính là...
“Này, này. Hoon Young à. Nhìn này.”
Là hắn.
Hắn quay đầu vào trong gọi Hoon Young. Hoon Young tay cầm một chiếc máy tính bảng liền xuất hiện. Ánh mắt của Hoon Young cũng hướng về phía cậu đang ngồi co ro dưới sàn.
“Thằng này phê rồi thì phải?”
Hắn đưa ngón trỏ lên cạnh thái dương rồi xoay vòng vòng. Hoon Young không đáp, rút điện thoại từ túi quần sau ra. Anh ta định liên lạc với Kim Jeong Oh để bảo đến đưa cậu đi. Để bộ dạng này bị khách nhìn thấy thì phiền, mà lỡ cậu nôn ra làm bẩn sàn thì lại càng rắc rối hơn.
Trong lúc anh ta đang gọi cho Kim Jeong Oh, hắn tiến lại gần cậu.
“Vừa bú cu vừa nốc rượu, bận rộn gớm nhỉ?”
Mũi giày thể thao của hắn đá thốc vào đùi cậu. Mất thăng bằng, cậu chống tay xuống sàn rồi ngồi bệt hẳn xuống.
“Aya...”
“Aya cái con khỉ.”
Cậu nhắm nghiền mắt rồi lại mở ra. Cậu muốn làm gì đó với tầm nhìn chao đảo này. Sàn nhà cứ dập dềnh, lúc thì như sắp đổ ập xuống người cậu, lúc lại lùi ra xa.
“Này, này.”
Hắn dùng chân huých vào người cậu. Những vệt bụi xám hằn lên chiếc quần đen.
“Cái bệnh viêm thực quản của cậu là điêu chứ gì?”
Mũi đôi giày thể thao da lộn ấn mạnh vào vai cậu. Thân hình gầy gò yếu ớt ngã dúi về phía sau. Vậy mà cậu vẫn cố gắng đứng dậy, tay chân quờ quạng vô ích. Bộ dạng đó trông thật nực cười.
“Đ, đau...”
Một câu nói xen lẫn tiếng thở dài thoát ra từ đôi môi hé mở. Cùng lúc đó, cánh tay phải đang buông thõng của cậu từ từ giơ lên. Sau vài lần quơ quào trong không trung, bàn tay cậu khẽ chạm vào mắt cá chân của hắn.