Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 17

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 17

“Làm gì mà đứng đó? Ngồi đi.”

Tae Jeong hất cằm chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình. Bấy giờ Woo Seung mới rón rén cất bước. Ánh mắt của Hyung Ho cũng chậm rãi dõi theo cậu.

“Sao thế? Cậu cũng muốn cậu ta ngồi à?”

Tae Jeong hỏi Hyung Ho.

“Dạ? À, không phải đâu ạ.”

Anh ta vội vã xua cả hai tay đang đặt ngay ngắn trên đùi để phủ nhận. Chẳng buồn để tâm, Tae Jeong tiện tay vớ lấy một chiếc phong bì trong đống vứt ngổn ngang trên sofa rồi quẳng ra. Chiếc phong bì trắng căng phồng như thể vừa bội thực.

Hyung Ho  nuốt nước bọt đánh ực. Thấy anh ta cứ đứng trơ ra đó không dám đưa tay, Tae Jeong cười khẩy.

“Của cậu đấy. Còn ngồi đực ra đấy làm gì.”

Hắn rút từ bao thuốc ra một điếu dài như ngón tay mình, ngậm lên môi rồi đưa mắt nhìn Woo Seung.

Trong lúc Woo Seung còn đang mải nghĩ tại sao hắn cứ nhìn mình chằm chằm, cậu trông thấy Tae Jeong bật cười một cách khó tin và chợt bừng tỉnh. Cậu lúng túng đứng bật dậy khỏi sofa, đảo mắt khắp mặt bàn. May thay, có một chiếc bật lửa nằm cách đó không xa. Cậu vội vàng chộp lấy nó, đưa đến bên môi Tae Jeong.

Tách, tách.

Bánh xe bật lửa xoay một vòng, một ngọn lửa xanh liền bùng lên.

Tae Jeong nhìn Woo Seung đang châm thuốc cho mình với vẻ mặt hết sức chăm chú. Ánh mắt hắn chỉ lướt xuống một thoáng rồi nhanh chóng quay lại. Những ngón tay xương xẩu kẹp lấy điếu thuốc, hạ tay xuống.

“Thiếu à?”

Hắn vừa phả khói thuốc vừa hỏi Hyung Ho . Anh ta đang cầm phong bì, vừa lén hé miệng túi ra xem thì giật nảy mình, vội vàng lắc đầu.

“Không ạ! Đủ, đủ rồi ạ.”

“Không được. Đếm lại đi.”

“Không sao đâu ạ!”

“Đừng có lén lút, đếm hẳn hoi ra xem nào.”

“Vâng, vâng.”

Hyung Ho  không thể từ chối yêu cầu gần như mệnh lệnh của Tae Jeong, đành mở toang chiếc phong bì. Bên trong là những cọc tiền mệnh giá 50,000 won. Woo Seung bất giác bị hút hồn, không thể rời mắt khỏi chúng. Cậu nhẩm đếm theo Hyung Ho , một tờ, hai tờ...

Khi số tiền đếm được đã vượt quá 1 triệu won, có thứ gì đó bất ngờ chạm vào má cậu, mang theo một luồng hơi nóng.

“A.”

Cậu giật mình ôm má, lùi người về sau.

“Mê tiền vãi nhỉ.”

Tae Jeong ngậm điếu thuốc, nhìn cậu chằm chằm. Một nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện trên gương mặt tuấn tú sau làn khói mờ ảo.

“Hôm qua cậu cũng vừa nhận tiền xong còn gì.”

Dù đó là một nụ cười mang đầy vẻ sỉ nhục, lòng cậu lại tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.

Trên đời này liệu có ai không thích tiền không?

Cậu đã nghe đến phát chán câu nói “hạnh phúc không mua được bằng tiền”, nhưng Woo Seung chưa bao giờ có ý định dùng tiền để mua hạnh phúc. Cậu chỉ muốn dùng nó để bán đi một chút bất hạnh của mình mà thôi.

“……Anh cũng thích tiền còn gì.”

Woo Seung khẽ cụp mắt xuống khi nói. Đang mải mê đếm từng tờ tiền trong phong bì, Hyung Ho  giật bắn cả mình.

“…….”

Trong phòng chờ, người ta có thể nghe được đủ thứ chuyện trên đời. Nào là chuyện kẻ này vừa được bao nhiêu trong căn phòng đó, người kia kiếm bộn tiền nhờ coin, rồi cả chuyện làm ăn, công trình… “Tiền” luôn là tâm điểm của mọi câu chuyện, và lúc nào cũng là chủ đề thu hút sự quan tâm hàng đầu.

“Tôi á?”

Tae Jeong rít một hơi thuốc thật sâu rồi hỏi. Woo Seung chậm rãi gật đầu.

“Cậu có thích mắt của mình không?”

“……Dạ?”

“Thích tai, thích chân tay của mình hay sao?”

Cậu thoáng nhíu mày, không hiểu hắn đang nói gì.

“Đừng có nhăn mặt.”

Tae Jeong thờ ơ nói trong khi gạt tàn thuốc, rồi tinh nghịch bồi thêm một câu, “Tôi đang cầm điếu thuốc đấy nhé?”

Woo Seung chớp mắt, vội giãn đôi mày đang cau lại. Chẳng hiểu sao lời của Tae Jeong nghe không giống như đang đùa. Thấy vẻ mặt cậu thay đổi nhanh chóng, hắn cười khẩy đầy vẻ coi thường.

“Những thứ trời sinh đã có, người ta thường coi là hiển nhiên mà, phải không?”

“…….”

“Với tôi, thứ đó chính là tiền.”

Lúc này cậu mới hiểu được ý nghĩa sau những lời khó đoán của Tae Jeong.

Con người ta thường không thấy những thứ mình sinh ra đã có là đặc biệt. Có lẽ họ sẽ không bao giờ nhận ra nó quý giá đến nhường nào, cho đến khi mất đi, hoặc khi bắt gặp một người không có nó.

Woo Seung mấp máy môi vài lần rồi đành lòng thừa nhận. Người kiếm tiền vốn dĩ không thể thắng được người sinh ra đã có tiền. Trong cái xã hội mà cậu đang sống, mệnh đề đó là một chân lý hiển nhiên.

“Này Joo Won, đếm xong chưa?”

“Vâng, vâng! Tôi đếm xong rồi ạ.”

Tae Jeong dí điếu thuốc đã cháy quá nửa vào gạt tàn. Tàn lửa phụt tắt, để lại một làn khói khét lẹt bốc lên.

“Vậy thì thưa giám đốc, bây giờ tôi... tôi ra ngoài được chưa ạ?”

Hyung Ho  hỏi với vẻ mặt khó xử thấy rõ.

“Không.”

Nhưng Tae Jeong thẳng thừng từ chối.

“À, vậy thì……”

Hyung Ho  liên tục liếc nhìn qua lại giữa Tae Jeong và Woo Seung đang ngồi cạnh hắn, rồi ngập ngừng bỏ lửng câu nói. Anh ta đã xong việc, tiền cũng đã nhận và kiểm đếm xong. Đáng lẽ chỉ cần ra ngoài là xong, vậy mà anh ta không tài nào hiểu nổi tại sao Tae Jeong lại giữ mình lại.

“Có nó thì một trăm, không có nó thì năm mươi.”

Bấy giờ Tae Jeong buông một câu chẳng đầu chẳng cuối. Hyung Ho  ngơ ngác chớp mắt, còn Woo Seung thì trái lại, mặt đã cứng đờ.

“Cậu chọn đi.”

Tae Jeong cầm gạt tàn lên, nhổ toẹt vào trong rồi ném thẳng xuống bàn.

“Chọn đi, Woo Seung à.”

Thấy hắn gọi đích danh Woo Seung, Hyung Ho  kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

“Này, đừng nói là chuyện này cũng khó nhé?”

Hắn nhìn cậu như thể đang nhìn một kẻ ngốc không trả lời nổi một câu hỏi hiển nhiên. Dù vậy, Woo Seung vẫn không tài nào mở miệng được.

“Ha, cái này thì đương nhiên phải chọn một trăm rồi.”

“…….”

“Dù gì thì cậu cũng là thằng bán thân mà. Có gì mà khó khăn chứ?”

Lúc này, Hyung Ho  dường như đã hiểu ra, vội hít một hơi thật mạnh.

“Nói thật nhé, đến cái này mà cũng không chọn được thì cậu đúng là thằng điên.”

Đôi môi của Woo Seung, người nãy giờ vẫn giữ im lặng, từ từ hé mở. Ánh mắt của Tae Jeong và cả Hyung Ho  đều đổ dồn về phía đó.

“……Tôi không chọn.”

“…….”

“Tôi không chọn cái nào cả.”

Woo Seung khó nhọc nhìn thẳng vào mắt Tae Jeong rồi lắc đầu. Mu bàn tay đặt trên gối đã trắng bệch vì siết chặt, móng tay như muốn đâm vào lòng bàn tay.

Căn phòng không một tiếng nhạc bỗng trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nuốt nước bọt của Hyung Ho .

“……Thằng này còn điên hơn mình tưởng.”

Giọng nói vô cảm của Tae Jeong như cào vào tai Woo Seung. Đôi môi luôn treo nụ cười của hắn giờ mím chặt thành một đường thẳng. Gương mặt đã sạch bóng cảm xúc, không còn một chút hơi người.

“Lúc vạch ngực mua vui để kiếm 120,000 won thì hăng hái lắm cơ mà, sao giờ lại đột nhiên làm cao thế?”

“……Dạ?”

120,000 won, vạch ngực, làm cao.

Gương mặt Woo Seung vỡ vụn như mảnh kính rơi. Hơi thở kinh ngạc tuôn ra từ đôi môi hé mở.

“Chuyện đó... sao anh lại...”

“Mà, không nhớ thì thôi.”

Kẻ khơi mào là Tae Jeong lại tỏ ra thản nhiên. Hắn khuấy tung mọi thứ bằng mấy lời hỗn loạn rồi chỉ nhướng mày một cái đáng ghét là xong chuyện. Gương mặt tưởng chừng đã sạch bóng cảm xúc lại quay về vẻ thường ngày như chưa có gì xảy ra.

Hoon Young, người xuất hiện để giải quyết tình hình, vừa đúng lúc mở cửa bước vào. Anh ta thông báo giờ giấc rồi nói có lẽ hắn phải trực tiếp đến đó.

“Aiss, phiền phức vãi.”

Tae Jeong ngửa cổ nhìn trần nhà, thở dài một hơi, giọng đầy vẻ bất mãn. Trước khi ra khỏi cửa, hắn quay lại nhìn Woo Seung, buông một câu cuối cùng.

“Sau này cậu chắc chắn sẽ hối hận đấy.”

Nói rồi hắn tinh nghịch vẫy tay, “Bái bai.” Cánh cửa nhanh chóng đóng sập lại, để lại một khoảng không tĩnh lặng.

“…….”

Một lúc lâu sau, Woo Seung mới từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa. Đầu óc cậu quay cuồng vì những lời Tae Jeong vừa nói, nhưng cậu nghĩ trước hết mình nên quay lại phòng chờ.

Hyung Ho  cũng cầm lấy phong bì, nhét vào túi trong áo khoác rồi đi theo Woo Seung. Ngay khi vừa mở cửa, anh ta đột ngột hỏi.

“Anh, anh với giám đốc là sao vậy?”

“Hả?”

“Hai người ngủ với nhau à?”

Ngón trỏ của anh ta lần lượt chỉ vào Woo Seung rồi chỉ về phía cuối hành lang. Dù hơi bất ngờ trước câu hỏi thẳng thừng, nhưng nghĩ lại tình huống vừa rồi thì câu hỏi của Hyung Ho  cũng không hẳn là vô cớ. Woo Seung chậm rãi lắc đầu.

“Vậy sao giám đốc lại làm thế?”

“……Tôi cũng không rõ nữa.”

Trước câu trả lời không thỏa đáng, Hyung Ho  lộ vẻ không tin. Rồi anh ta lẩm bẩm, giọng đầy vẻ tiếc hùi hụi thay cho cậu.

“Nhưng nói thật nhé, nếu là tôi thì lúc nãy tôi đã đồng ý luôn rồi. À, hay là làm giá là chiêu của anh?”

“Đã bảo không phải mà.”

“Chậc, vậy thì lạ thật.”

Anh ta nghiêng đầu, rồi đột nhiên đứng khựng lại như vừa nhận ra điều gì. Anh ta khẽ nắm lấy khuỷu tay cậu, liếc nhìn xung quanh rồi ghé sát vào người cậu.

“Không lẽ anh cũng……”

Đôi môi anh ta tiến lại gần tai, dừng lại ở khoảng cách có thể cảm nhận được hơi thở.

“Làm việc vặt ạ?”

Giọng nói hạ thấp, cố ý để không ai nghe thấy, len lỏi vào tai cậu.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo