Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 19
Cậu không rõ ký ức của mình đã đứt đoạn từ đâu. Càng nghe Hyo Jun nói, cậu lại càng hoài nghi chính trí nhớ của mình.
“Thôi nào anh. Chắc là không có chuyện gì đâu. Nếu có thì gã khách lợn đó đã khiếu nại, hoặc Kim Jeong Oh đã đến làm ầm lên rồi.”
Nếu đúng như lời Hyo Jun, rằng vị khách kia đã vui vẻ ra về mà không gây thêm phiền phức gì, thì quả là may mắn. Nhưng có lẽ vì câu nói lúc nãy của Tae Jeong mà lòng cậu vẫn không sao yên được. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong căn phòng đó?
‘Lúc vạch ngực mua vui để kiếm 120,000 won thì hăng hái lắm cơ mà, sao giờ lại đột nhiên làm cao thế?’
Trong phòng đó chỉ có Hyo Jun, cậu và hai vị khách. Tae Jeong không thể nào biết được chuyện xảy ra bên trong. Trừ khi hắn đã xem camera an ninh.
“Ơ…”
Lẽ nào Tae Jeong đã xem camera thật?
Nếu vậy thì tại sao lúc mình xin xem lại từ chối?
Cậu nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra lời giải đáp.
Với tâm trạng rối bời, Woo Seung chỉ biết ngồi đợi cánh cửa phòng chờ mở ra. Cậu cần gửi tiền cho bố nên rất muốn được vào làm dù chỉ một phòng. Thế nhưng không hiểu sao, Woo Seung lại chẳng được gọi tên trong bất kỳ lượt chọn nào.
Mãi cho đến tận thứ Năm.
Không một lần nào cả.
***
[Bố ơi con xin lỗi, Con tính nhầm phí quản lý... Bị nợ 3 tháng rồi nên chắc đợt này con không gửi tiền được đâu ạ....]
Tin nhắn đã được đọc nhưng không có hồi âm.
“Haiz…”
Woo Seung thở dài thườn thượt rồi tắt điện thoại. Màn hình đen ngòm phản chiếu gương mặt cậu trĩu nặng ưu tư. Chán ghét bộ dạng ủ dột của chính mình, cậu dời mắt đi nơi khác.
Chẳng hiểu vì lý do gì mà cậu liên tục không được gọi tên. Không, đúng hơn là cậu còn chẳng được ra khỏi phòng chờ để xếp hàng cho khách chọn. Vì mới từ khu chính chuyển sang khu phụ, Woo Seung tạm thời thuộc nhóm của Kim Jeong Oh. Các quản lý thường ưu tiên xếp tiếp viên của mình vào phòng khách quen trước, nên cậu rất khó được các quản lý hay sếp lớn khác để mắt tới.
Vậy mà Kim Jeong Oh lại hoàn toàn lờ Woo Seung đi. Thời gian cứ thế trôi đi trong vô ích, thấm thoắt đã đến thứ Năm.
Chưa đầy bốn ngày nữa là đến thứ Hai. Số tiền cậu phải trả đều đặn hằng tuần chính xác là 1,5 triệu won, nhưng trong tay Woo Seung chẳng có một xu dính túi. À không, tất cả những gì cậu có là tờ một vạn won Hyung Ho trả lại.
Bữa tối thường được giải quyết bằng hoa quả trong suất đồ nhắm hoặc đồ ăn khách gọi riêng khi vào phòng, nhưng mấy ngày nay toàn phải ngồi ở phòng chờ nên cậu cũng đành chịu. Woo Seung đã ăn mì ly mua giá rẻ trên mạng suốt bốn ngày liền. Bây giờ chỉ ngửi thấy mùi thôi cũng đã ngán đến tận cổ.
Nếu kẹt quá, cậu đành phải mở lời với Jae Min, nhưng không chắc cậu ta có cho vay không. Mà dù có cho vay đi nữa, chắc chắn Jae Min cũng không thể cho mượn đủ số tiền Woo Seung đang cần.
Nhưng người bạn duy nhất có thể hỏi vay cũng chỉ có Jae Min mà thôi…
Woo Seung vô thức tắt rồi lại mở ứng dụng nhắn tin, lòng thầm thở dài.
“Anh, ăn cái này đi.”
Hyo Jun vừa đi siêu thị tiện lợi với Chan Il về, đột ngột chìa ra một cây chả cá nóng hổi. Chắc đã được quay trong lò vi sóng nên khói vẫn còn bốc lên nghi ngút. Nếu là bình thường, cậu đã từ chối, nhưng cái bụng mấy ngày liền chỉ toàn mì ly lại réo lên òng ọc một cách trơ trẽn.
“...Ừ, cảm ơn em. Anh ăn nhé.”
Vừa xé vỏ cắn một miếng, vị sườn nướng than ngọt ngào lập tức lan tỏa. Cậu còn chưa kịp nhai hết miếng trong miệng đã vội cắn thêm miếng nữa.
“Anh này, anh làm gì phật lòng Kim Jeong Oh à?”
Chan Il vừa nhìn chằm chằm vào bộ dạng hai má phồng lên vì nhai của cậu, vừa hỏi với giọng bâng quơ.
“...Không. Chắc là không có đâu.”
Woo Seung nhai nhồm nhoàm rồi nuốt vội miếng chả cá trong miệng, khó khăn lắm mới trả lời được.
“Thật không? Thế sao lại gây sự với anh chứ.”
“Mấy hôm nay anh có được vào phòng nào đâu. Là do Kim Jeong Oh không gọi anh đấy.”
Chan Il vừa hút rột rột hộp sữa sô cô la, vừa nói thêm.
“Ừm…”
“Thế chẳng phải là làm phật lòng rồi sao, còn gì nữa?”
Hyo Jun dường như cũng có cùng suy nghĩ, nhìn Woo Seung với vẻ mặt lo lắng không giấu giếm. Gương mặt đó như thể đang hỏi cậu có nghĩ ra được điều gì không.
Cậu cắn cắn đầu que xiên, chìm vào dòng suy nghĩ. Ngoài mấy rắc rối hồi mới đến khu phụ, cậu và Kim Jeong Oh chẳng có xích mích gì... cả. Vốn dĩ hai người cũng chẳng mấy khi nói chuyện riêng.
Nhưng nếu người cậu làm phật lòng không phải Kim Jeong Oh mà là một ai đó khác, thì câu chuyện lại hoàn toàn khác.
‘…Thằng này còn điên hơn mình tưởng.’
Cậu đã không chọn bất kỳ lựa chọn nào trong hai đề nghị mà Tae Jeong đưa ra.
‘Lúc vạch ngực mua vui để kiếm 120,000 won thì hăng hái lắm cơ mà, sao giờ lại đột nhiên làm cao thế?’
Cậu còn phải nghe những lời lẽ khó hiểu từ hắn. Giọng điệu của Tae Jeong vốn dĩ đã chẳng mấy dễ nghe nên cậu không cảm thấy có gì đặc biệt gay gắt hơn. Nhưng mà…
‘Sau này cậu chắc chắn sẽ hối hận đấy.’
Nghĩ lại cái cách hắn cố tình kéo dài chữ ‘chắc chắn’ một cách đầy chế nhạo, thì có lẽ...
“Chắc là có chuyện gì rồi nhỉ?”
Thấy mí mắt Woo Seung giật giật đầy bất an, Chan Il tặc lưỡi như thể ‘biết ngay mà’.
“Nhưng mà cũng lạ thật. Kim Jeong Oh tuy khó ưa nhưng tôi chưa từng thấy anh ta giở trò với lượt chọn của ai bao giờ.”
“Làm sao đây anh? Cứ thế này mãi thì…”
Woo Seung lắc đầu can ngăn khi Hyo Jun ngỏ ý sẽ đi cùng để nói giúp. Đằng nào thì chuyện này có đến gặp Kim Jeong Oh cũng chẳng giải quyết được gì.
“Cứ thử nói xem sao, có mất gì đâu. Biết đâu chẳng phải chuyện gì to tát. Nhé?”
Hyo Jun nhẹ nhàng khuyên nhủ Woo Seung, người chỉ đang chăm chăm nhìn vào góc bàn và nhai chả cá ngấu nghiến. Nhưng cậu chỉ im lặng cắn thêm một miếng chả nữa mà không đáp.
“Người ta đã bảo không cần rồi mà cậu cứ lằng nhằng mãi thế.”
Bất chấp lời nói phũ phàng của Chan Il, Hyo Jun vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Lúc cùng vào phòng, Woo Seung đã uống rượu thay cho mình. Vì vậy, cậu ta cũng phải tìm cách giúp đỡ lại.
“Hay là nói với trưởng phòng Hoon Young…”
Woo Seung vừa dùng khăn giấy bọc chiếc que xiên trống không lại, vừa ngước nhìn Hyo Jun.
“Không cần đi cùng đâu. Tôi sẽ tự đến nói chuyện.”
“Em đã bảo là đi cùng anh mà.”
“Thôi mà. Tôi nghĩ trông không hay lắm đâu.”
Đúng như lời Woo Seung, nếu mấy tiếp viên kéo bè kéo cánh đến gặp thì có thể chỉ khiến Kim Jeong Oh thêm khó chịu. Thấy cậu bảo sẽ tự mình lên tiếng thay vì ngồi yên chịu trận, Hyo Jun cũng đành cho qua.
Phòng chờ vắng người nhanh hơn thường lệ. Dù hôm nay lịch hẹn đã kín và có rất nhiều tiếp viên đi làm, nhưng chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại Woo Seung và hai người khác không rõ tên. Bên ngoài, tiếng nhạc vẫn vọng vào ầm ĩ, nhưng không gian phòng chờ lại tĩnh lặng đến lạ thường.
Woo Seung xem giờ rồi đứng dậy. Hai tiếp viên kia liếc nhìn về phía cậu rồi nhanh chóng mất hứng thú.
Woo Seung ra khỏi quán trước, kiểm tra bãi đỗ xe đầu tiên. Những chiếc xe của Tae Jeong mà cậu từng thấy có đủ loại, từ Bentley, Rolls Royce cho đến Maybach, nhưng vì hắn luôn đỗ ở cùng một chỗ nên cậu có thể nhận ra ngay.
Khu vực đỗ xe gần quán nhất, nếu chỗ đó trống nghĩa là Tae Jeong không đến, còn nếu có xe thì hắn đã tới.
Và hôm nay, ở đó có một chiếc Maybach đang đỗ.
“…”
Woo Seung dứt khoát quay người đi xuống tầng hầm. Bước chân chậm rãi nhưng không hề do dự. Cậu băng qua hành lang, rẽ ở góc tường và đứng trước phòng số 7. Khác với những phòng khác, dù có ghé tai vào cũng không nghe thấy tiếng nhạc, cũng chẳng có tiếng trò chuyện nào đáng kể.
Cậu đưa bàn tay run rẩy lên gõ cửa.
Cốc cốc.
Không có ai trả lời. Cậu định im lặng chờ đợi, nhưng lòng sốt ruột lại trỗi dậy nên quyết định gõ thêm lần nữa.
Ngay khi cậu vừa giơ tay lên định gõ cửa lần nữa…
“A!”
Một bàn tay từ phía sau vươn tới, siết chặt lấy cổ tay cậu. Lực siết mạnh đến nỗi khiến cậu phải bật ra tiếng thét.
“Ở đây chẳng có gì để cậu trộm đâu.”
Bàn tay đang nắm chặt cổ tay cậu đột ngột xoay người Woo Seung lại. Cơ thể bị quay mạnh khiến lưng cậu đập vào cửa một cái rầm.
“...A-anh.”
Woo Seung ngước nhìn Tae Jeong, lắp bắp gọi tên hắn. Trái ngược với hành động thô bạo, khóe miệng của đối phương lại nhếch lên một nụ cười tà tứ.
“Tôi đến đây vì có chuyện muốn nói ạ. A…!”
Tae Jeong đột ngột buông cổ tay Woo Seung ra rồi mở cửa. Điểm tựa sau lưng bất ngờ biến mất khiến cậu lảo đảo lùi lại một cách ngớ ngẩn. Khi vừa lấy lại được thăng bằng thì trong phòng chỉ còn lại hai người. Tae Jeong nhấn công tắc cạnh cửa để bật đèn. Căn phòng lập tức sáng bừng lên.
Trong chiếc áo hoodie dày sụ và quần short vải dệt, trông Tae Jeong to con hơn hẳn ngày thường. Woo Seung có chút sợ hãi, nhưng vẫn đan hai tay vào nhau, cố gắng gom góp chút dũng khí ít ỏi. Cậu liếm nhẹ môi dưới, từ từ mở miệng định nói thì…
“Cậu là kẻ bám đuôi à?”
Tae Jeong đã nhanh hơn một bước.
“Dạ?”
“Cậu vừa mới xem xe của tôi rồi mới đi mà.”
“...À.”
Kính xe tuy tối màu nhưng không đến mức không nhìn thấy gì bên trong. Trong xe không có ai cả. Rõ ràng là vậy mà…
Thấy Woo Seung bối rối, Tae Jeong nhếch mép cười toe toét.
“Sao lại xem xe của tôi rồi mới đi?”
“Chuyện đó… là vì tôi có chuyện muốn nói với anh ạ.”
“Có chuyện muốn nói?”
Tae Jeong đang đi về phía sofa thì dừng bước, rồi xoay người lại. Trước mặt hắn là màn hình máy karaoke đã tắt.
“Chuyện là thế này ạ. Quản lý Kim Jeong Oh, anh ấy... à, không phải tôi có vấn đề gì với quản lý đâu ạ.”
Không thể hỏi thẳng rằng hắn đã nói gì với Kim Jeong Oh, tại sao lại khiến mình không được chọn, Woo Seung chỉ có thể nói vòng vo, và Tae Jeong đã ngắt lời cậu.
“Nói thẳng vào vấn đề đi.”
“Hay là lúc đó anh và tôi…”
“À. Hay để tôi nói cho mà nghe nhé?”
“...Dạ?”
Trong lúc Woo Seung còn đang ngập ngừng, Tae Jeong đã nói tiếp.
“Cậu đến đây vì không được vào phòng nào đúng không?”
Đôi tay đang đan vào nhau của cậu khẽ run lên.