Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 20

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 20

Chẳng thèm đếm xỉa đến đối phương, Tae Jeong chỉ soi bóng mình trên màn hình karaoke để vuốt lại tóc. Bàn tay hắn lướt nhẹ qua đường ngôi rẽ sẵn.

“Tôi bảo Jeong Oh làm thế đấy. Để chơi khăm cậu một vố.”

“……Tại sao ạ? Có phải vì lần trước… tôi không chọn theo ý anh… nên anh mới làm vậy không ạ?”

“Ừ.”

Một câu trả lời ngắn gọn.

“Thằng nhãi chỉ vì 120 nghìn won mà dám vạch áo khoe ngực, thế mà lại nẫng của tôi cả triệu bạc. Còn làm cao nữa chứ.”

“…….”

“Thật, đứng ở góc của tôi mà nói, chuyện này đúng là khốn nạn vãi lồn. Cậu thấy đúng không?”

Sải vài bước dài, Tae Jeong đã băng qua căn phòng trong nháy mắt và đến chỗ sofa. Hắn ngồi phịch xuống, lôi ví với bao thuốc trong túi quẳng lên bàn.

“Tôi chưa bao giờ… vạch áo… hay chơi bời như anh nói đâu ạ.”

“Ồ, vậy à?”

Tae Jeong rút một điếu thuốc ra khỏi bao rồi ngậm lên môi. Giọng hắn vì thế mà có hơi ngọng nghịu.

“……Thật mà ạ.”

“Nhưng tôi thấy hết rồi mà?”

“…….”

“Cậu đã vạch áo khoe ngực. Còn nhảy blues với thằng lợn kia nữa.”

Cứ như này, như này này. Tae Jeong giơ hai tay lên, khẽ lắc lư ra vẻ đang nhảy blues.

“…….”

Mồ hôi rịn ra giữa hai bàn tay đang siết chặt. Ngược lại, môi cậu lại khô khốc đến mức phải vô thức đưa lưỡi ra liếm.

“……Vậy tại sao hôm đó anh không cho tôi xem CCTV? Nếu anh đã định nghĩ như vậy, thì ít nhất cũng phải cho tôi biết tôi rời phòng đó lúc mấy giờ chứ-.”

Cạch. Lời cậu bị cắt ngang bởi chiếc bật lửa bị ném xuống mép bàn. Ánh mắt ngây dại của Woo Seung dõi theo chiếc bật lửa trượt một đường rồi dừng lại ngay trước mặt mình. Tae Jeong nhướn mày, ra chiều hỏi sao còn chưa nhặt lên.

Woo Seung từ từ vươn tay cầm lấy chiếc bật lửa. Lớp vỏ nhựa rẻ tiền trở nên trơn tuột trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi của cậu. Cậu tiến lại gần Tae Jeong, và ngay khi vừa xoay bánh xe bật lửa, một bàn tay đã vươn ra tóm lấy cổ tay cậu y như lúc nãy. rồi cứ thế ấn Woo Seung ngồi phịch xuống sofa. Tầm nhìn thay đổi trong chớp mắt.

“Cái kiểu nhìn xuống đó trông khốn nạn thật.”

Khác với vẻ giễu cợt ban nãy, lần này giọng hắn thực sự đanh lại.

Woo Seung cụp mắt, nhìn chằm chằm vào điếu thuốc ngậm giữa đôi môi bóng lưỡng của hắn. Cậu xoay bánh xe bật lửa, khó khăn lắm mới châm được lửa.

“Nói trắng ra thì cậu phân biệt đối xử rành rành ra còn gì.”

Chẳng biết đáp lại thế nào, Woo Seung chỉ biết mấp máy môi. Thấy vậy, Tae Jeong liền dùng tay đang cầm điếu thuốc chỉ về phía cửa.

“À, đúng rồi. Kêu tụi nó mang rượu vào đây.”

Woo Seung không chần chừ, đứng dậy đi tới chỗ điện thoại nội bộ. Cậu nhấc ống nghe, yêu cầu mang một chai rượu vào. Chẳng bao lâu sau, cửa mở và một nhân viên phục vụ bê rượu cùng đồ nhắm đặt lên bàn.

“Tôi chỉ kêu mang rượu thôi mà.”

Tae Jeong, kẻ đang ngả ngớn trên sofa hút thuốc, lên tiếng khi thấy đĩa trái cây. Những miếng hoa quả được cắt gọt vừa ăn bày biện gọn gàng trên đĩa. Người phục vụ vừa đặt đĩa xuống liền khựng lại, liếc nhìn sắc mặt Tae Jeong.

“À, cái này… Trưởng phòng Hoon Young bảo tôi mang vào cùng ạ. Để tôi mang ra lại nhé ạ?”

“Thôi, khỏi.”

Tae Jeong xua tay, ý bảo không cần. Làn khói thuốc cũng uốn lượn theo cử động của hắn.

Sau khi nhân viên phục vụ bày biện xong xuôi và rời đi, Tae Jeong vươn người gom mấy ly shot lại một chỗ. Hắn rót rượu, từ từ nghiêng chai. Thứ chất lỏng màu nâu sẫm nhanh chóng lấp đầy ly.

“Uống một ly này, tôi tính cho một lần chọn.”

Tae Jeong đẩy ly rượu đến trước mặt Woo Seung.

“Tức là mỗi ly giá 120 nghìn won. Cậu tính sao?”

Một sự lựa chọn đơn giản đến tàn nhẫn.

Tae Jeong vừa hút thuốc vừa ngắm gương mặt trắng bệch của Woo Seung. Làn da vốn đã trắng đến độ thấy cả mạch máu xanh giờ đây chẳng khác nào một tờ giấy. Vậy mà đôi môi lại đỏ mọng. Hắn có thể thấy hàm răng cậu đang cắn chặt môi dưới.

Cậu ta có vẻ đang cố giấu đi suy nghĩ của mình, nhưng chẳng che giấu được gì cả. Mọi thứ lồ lộ ra như một tấm kính trong. Đặc biệt là khi hoảng hốt hay sợ hãi.

Sự im lặng kéo dài, nhưng Tae Jeong vẫn kiên nhẫn. Bắt đầu từ việc chờ đợi thế này mới là cái thú thực sự. Chẳng khác nào vây bốn phía lại để xem một con kiến hoảng loạn tìm đường thoát.

“Nếu lần này tôi lại không chọn… thì về sau tôi cũng không được vào phòng nữa ạ?”

“Ừ.”

Nhìn qua thì tưởng có hai lựa chọn, nhưng thực chất cậu chỉ có thể chọn một.

“…….”

Woo Seung chậm rãi vươn tay ra, rồi nắm lấy ly rượu. Chẳng biết là tay cậu lạnh hay ly rượu lạnh, chỉ thấy đầu ngón tay buốt đến lạ.

Cậu không tài nào đoán được tại sao Tae Jeong lại bày ra trò oái oăm này với mình, nhưng cậu chẳng còn cách nào khác. Không chút do dự, cậu uống cạn ly rượu. Một luồng hơi nóng rực lan khắp thực quản. Cậu nhắm nghiền mắt lại rồi mở ra, đưa mu bàn tay che miệng. Hơi nóng vẫn không ngừng bốc lên từ bên trong.

“120 nghìn won.”

Tae Jeong nói rồi lại ân cần đẩy một ly khác tới trước mặt cậu. Cảnh tượng ngày hôm đó chợt ùa về.

‘Làm gì đấy? Sao không uống đi.’

Đôi mắt lấp lánh sự hứng thú đê hèn. Thùng lon trà lúa mạch đặt ngay đó.

Chỉ là đối tượng đã thay đổi từ trà lúa mạch sang rượu, còn lại mọi thứ chẳng khác gì ngày hôm đó.

“……Giám đốc. Vậy, vậy thì ạ.”

“…….”

“Hôm nay uống là tính cho lượt chọn của tuần này, hay sẽ tính luôn cho cả sau này nữa ạ…… Anh có thể quyết định giúp tôi được không?”

Đối với Woo Seung, đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng. Cậu nghe nói tháng 5, tháng của gia đình, lượng khách đặt phòng sẽ giảm đi đáng kể so với các tháng khác. Với một người phải trả nợ hàng tuần như Woo Seung, mỗi một lượt được chọn đều vô cùng quý giá.

Nghe câu hỏi ngập ngừng của cậu trong khi tay vẫn cầm ly, Tae Jeong đang rót rượu vào ly rỗng bèn đặt chai xuống. Rồi hắn rít một hơi thuốc cuối cùng từ điếu thuốc đã cháy gần hết. Điếu thuốc còn tàn lửa bị hắn dụi tắt một cách cẩu thả.

“Nói nhiều vãi.”

Hắn nhổ toẹt vào gạt tàn rồi cầm chai nước suối lên súc miệng.

“Không, cậu cứ làm như hôm đó đi.”

“…….”

“Có người bỏ ra triệu rưỡi mà còn phải rót rượu cho cậu. Hả? Mẹ kiếp bất công vãi lồn.”

Tae Jeong buông một câu, bảo rằng sẽ tính là lượt chọn của tuần này, nên liệu mà làm cho tốt vào.

Woo Seung từ từ nâng ly rượu trên tay lên. Rồi không chút do dự, cậu dốc cạn. May mắn là chỉ cần nhắm nghiền mắt chịu đựng vài giây, hơi nóng sẽ dịu đi nhanh chóng.

Cậu không hề động đến đĩa trái cây được cắt gọt tỉ mỉ. Đó là do Tae Jeong cứ làu bàu mãi chuyện đã mang loại whisky đắt tiền vào. Trong tình huống này, nếu cậu mà nhón một miếng hoa quả, chắc chắn sẽ chẳng nghe được lời hay ho gì.

Cứ thế, cậu liên tục nốc cạn những ly rượu mà hắn đưa. Mỗi khi cậu định bắt chuyện, hệt như lần uống trà lúa mạch, Tae Jeong lại chìa ra một ly khác thay cho câu trả lời. Và khi đã qua ly thứ bảy, giới hạn của cậu dần dần ập đến.

Lúc định thần lại, cậu thấy mình đang lảm nhảm những điều không đâu. Chính cậu cũng chẳng biết mình đang nói gì. Trước mắt là một khoảng không quay cuồng, sàn nhà và trần nhà dính vào nhau rồi lại tách ra y như ngày hôm đó. Bức tường thì uốn éo nhảy múa.

“Ơ……”

Và khi định cầm lấy ly thứ mười, cậu đã vồ hụt. Ly rượu bị mu bàn tay cậu gạt trúng, yếu ớt đổ nghiêng, khiến thứ chất lỏng bên trong đổ ào ra ngoài.

“Á, đệt. Phí của!”

Tae Jeong bực bội nhìn vũng rượu lênh láng trên bàn. Mặc kệ hắn, Woo Seung chống hai tay lên sofa, thở hổn hển. Cậu cảm thấy nếu không bám vào thứ gì đó, cơ thể sẽ đổ sụp mất. Đầu óc quay cuồng, và không hiểu sao cậu lại muốn hát. Nếu được nhảy nữa thì còn tuyệt hơn.

“Hát, hát, hức, tôi hát cho anh nghe nhé?”

“Gì?”

Tae Jeong, người đang dọn bao thuốc đi vì sợ rượu ngấm vào, khựng lại. Cũng chỉ trong chốc lát, khóe miệng hắn bắt đầu co giật. Con kiến bị dồn vào chân tường chẳng biết làm sao lại tìm được một kẽ hở để lách qua. Phì, một tiếng cười bật ra từ kẽ môi hắn.

“Thôi, đừng hát, làm cái khác đi.”

“Cái khác ạ……. Ơ…… Blues?”

Một cảnh tượng trong CCTV hiện lên trong đầu Tae Jeong. Hình ảnh Woo Seung bị bàn tay của gã lợn kéo đi một cách bất lực, gần như bị ép chặt vào lòng gã ta mà nhảy. Cả hình ảnh cậu đứng yên khi gã lợn cởi trần, hay hình ảnh cậu ngốc nghếch vỗ tay cười toe toét sau khi uống cạn ly rượu người ta đưa.

“Không, không phải cái đó. Mà là, cái khác cơ.”

Tae Jeong ngấm ngầm dẫn dắt cậu đến một lựa chọn khác. Woo Seung, người đã ngô nghê đi vì say, ngoan ngoãn đi theo sự dẫn dắt của hắn. Khi hắn nói cậu vạch áo khoe ngực vì 120 nghìn won thì cậu còn ngơ ngác, nhưng có vẻ lúc say vào thì ký ức lại ùa về.

Những điệu nhảy, bài hát, trò chơi uống rượu trong căn phòng ngày hôm đó cứ thế tuôn ra từ miệng Woo Seung. Nhưng thứ mà Tae Jeong muốn nghe thì chờ mãi không thấy, cuối cùng sự kiên nhẫn vốn đã ít ỏi của hắn nhanh chóng cạn kiệt.

“Cái này này, cái này.”

Cuối cùng không thể chờ đợi thêm, hắn vươn tay vén vạt áo len của cậu lên. Chiếc áo len vốn đã rộng thùng thình nên bị kéo lên một cách dễ dàng. Ánh mắt của Tae Jeong ngay lập tức dán chặt vào làn da trắng nõn bên trong.

“Oa, đệt. Của cậu màu hồng à?”

Tae Jeong cười khanh khách một cách khoái trá, trêu chọc đầu ngực hồng hào của Woo Seung. Nếu là bình thường, cậu sẽ xấu hổ, nhưng Woo Seung say xỉn không hề che đậy hay co rúm người lại. Trái lại, cậu còn làm một hành động mà Tae Jeong không ngờ tới.

Cậu giơ tay lên giữ lấy vạt áo của chính mình để nó không tuột xuống.

“A ha ha!”

Trước hành động vượt xa cả mong đợi, Tae Jeong phá lên cười ha hả.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo