Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 26

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 26

“Ừ. Vậy thì đừng làm nữa.”

Trái với lo lắng của Woo Seung, Tae Jeong lại dễ dàng nhượng bộ. Hoàn toàn không giống hắn, một kẻ vốn có chấp niệm kỳ lạ là sẽ bám riết đến cùng.

“Người ta bảo mình bị viêm thực quản, biết làm sao giờ.”

Hắn nhướng mày rồi lại hạ xuống, vờ như thờ ơ. Mặt khác, dường như hứng thú của hắn cũng đã nguội lạnh thật rồi.

Tae Jeong gác một chân lên đùi rồi nhìn Moon Soo. Mái tóc mềm mượt khẽ lay động theo cái nghiêng đầu của hắn.

“Moon Soo à, của cậu sắp xìu rồi kìa.”

Moon Soo cười, tay ấn đầu Hyo Jun xuống mạnh hơn.

“Thằng khốn này cứ lười nhác mãi thôi.”

Anh ta đổ tội cho Hyo Jun vì mình không ra được. Dù bên dưới có vang lên tiếng ọe ọe, anh ta vẫn chẳng mảy may bận tâm mà chỉ dồn sức vào tay.

Tae Jeong cười khẩy, rút một điếu thuốc từ bao thuốc trước mặt. Moon Soo nhanh nhảu chộp lấy bật lửa dâng lên, nhưng Tae Jeong lại ngửa đầu ra sau, nói “Cho cậu ta đi,” rồi hất cằm về phía Woo Seung. Moon Soo đưa bật lửa cho Woo Seung, còn Tae Jeong ngậm điếu thuốc, quay đầu sang phía cậu.

“Sao lại lười nhác thế được chứ.”

Tae Jeong rít một hơi thật sâu, đầu lọc thuốc đỏ rực lên.

“Ji Won à.”

Trong phòng này chẳng có ai tên Ji Won cả. Người hắn đang gọi chính là Hyo Jun, kẻ dùng nghệ danh ‘Jae Woo’ ở đây.

Tae Jeong phà ra một làn khói, dùng ngón tay đang kẹp điếu thuốc gãi nhẹ đuôi mày.

“Chơi một trò nhé?”

Lời đề nghị của hắn có phần đường đột. Moon Soo hỏi lại, “Trò chơi ạ?”, Tae Jeong khẽ gật đầu đáp, “Ừ, trò chơi.”

Đầu Hyo Jun, vốn đang bị tay Moon Soo đè nén, bỗng ngừng lại. Những âm thanh hỗn tạp cũng tắt hẳn. Đó là do Moon Soo đã vỗ nhẹ vào thái dương cậu ta ra hiệu tạm dừng. Không chỉ vậy, tất cả mọi người trong phòng đều ngưng tay, đổ dồn ánh mắt về phía Tae Jeong.

“Trong vòng một phút.”

Tae Jeong cầm lon coca lên lắc qua lắc lại. Bên trong không hề có tiếng chất lỏng sóng sánh.

“Làm Moon Soo ra được thì thưởng 100 nghìn won.”

Moon Soo khẽ nhíu mày rồi mỉm cười.

“Thế này chẳng phải quá bất lợi cho tôi sao?”

Vì đã được Hyo Jun khẩu giao từ nãy, anh ta vốn đã sắp ra tới nơi. Cứ hễ cảm thấy sắp bắn, anh ta lại rút ra, đợi đến khi dịu đi một chút thì lại thúc vào miệng cậu ta. Phải làm vậy thì khoái cảm mới được đẩy lên cực đỉnh. Rõ ràng là nếu Hyo Jun quyết tâm làm tới, anh ta sẽ không trụ được bao lâu.

“Phải thế mới vui chứ.”

Vì đang ngậm thuốc nên giọng hắn hơi ngọng nghịu. Hắn kẹp điếu thuốc vào giữa ngón tay rồi nói tiếp.

“Ji Won à. Chơi hay không nào.”

Ánh mắt hắn hướng về phía Hyo Jun, người vẫn đang vùi mặt vào đũng quần Moon Soo.

Khoảng ba giây trôi qua, Hyo Jun bắt đầu lắc đầu nhanh hơn trước. Tiếng nước bọt nhóp nhép vang lên trần trụi. Đó là câu trả lời câm lặng, rằng cậu ta đồng ý tham gia.

“Ahaha!”

“Woa, bỏ mẹ. Đại ca, quả này gay rồi!”

Đám đàn ông phá lên cười ầm. Vang lên cả những lời trêu chọc Moon Soo, bảo anh ta đừng có thua đấy.

Căn phòng trong phút chốc ngập tràn đủ loại tạp âm, tiếng thở khàn đặc cố nén lại nơi cuống họng của Moon Soo; âm thanh da thịt ướt át cọ vào nhau liên hồi; cả tiếng động như đang mút một que kem chảy nước.

Mớ âm thanh tàn nhẫn dội vào tai khiến Woo Seung choáng váng. Hơi thở gấp gáp tuôn ra từ đôi môi hé mở. Cảm giác khi lần đầu bước vào phòng và chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn kia vẫn chưa là gì.

“Hộc…”

Chẳng bao lâu sau, Moon Soo nhăn mặt, gập người xuống. Mu bàn tay chi chít sẹo nhỏ của anh ta thô bạo vỗ lên gáy Hyo Jun.

“Mười, chín, tám!”

Đúng lúc đó, có kẻ lớn tiếng gào lên. Trên chiếc điện thoại giơ cao, đồng hồ bấm giờ đang chạy. Chẳng biết từ lúc nào, tất cả mọi người đều đã nhập cuộc, cùng nhau đếm ngược thời gian.

“Sáu, năm!”

Thời gian trôi đi vun vút.

“Ba, hai, một!”

Cuối cùng, gã đàn ông hét “một”, và cùng lúc đó, ai đó dùng đồ khui chai gõ vào chai rượu như một thứ nhạc cụ. Tiếng hò reo như thể vừa thắng trận vang lên không ngớt.

“Đại ca, đại ca! Ra chưa?”

Gã đàn ông ngồi ở góc sofa xa nhất bật dậy hỏi.

“Mày nghĩ… hộc… tao ra rồi chắc?”

Moon Soo liếc một vòng đám đàn ông với đôi mắt sáng rực rồi cười toe toét. Hàm răng trắng ởn lộ ra sau đôi môi mở rộng. Ngay sau đó, anh ta đẩy mạnh đầu Hyo Jun. Một tiếng “bốp” vang lên, Hyo Jun ngã sõng soài ra sàn.

“Hộc, hộc…”

Tiếng thở hổn hển vang lên. Thế nhưng, sự chú ý của đám đàn ông chỉ dồn cả vào dương vật đang cương cứng lúc lắc của Moon Soo. Anh ta nắm lấy gốc của nó, tự hào vẫy vẫy.

“Haha!”

Tae Jeong phá lên cười ha hả, vẻ tự hào trên mặt Moon Soo càng thêm rõ nét.

“100 nghìn won này phải đưa cho Moon Soo rồi.”

“Cảm ơn ngài!”

Moon Soo để mặc dương vật lúc lắc, bật dậy khỏi sofa. Anh ta kính cẩn đón lấy hai tờ 50 nghìn won từ tay Tae Jeong bằng cả hai tay. Dù trên bàn chất cả một chồng tiền 50 nghìn won, anh ta vẫn cười toe toét như thể thứ Tae Jeong đưa cho là một báu vật vô giá.

Hyo Jun vẫn đứng nguyên tại chỗ, đến đôi môi ướt át cũng không buồn lau. Ánh mắt cậu ta hướng về chồng tiền 50 nghìn won góc giấy đã thấm ướt đang chất đống trên bàn.

“Này, làm gì đấy.”

Moon Soo dùng chân thúc nhẹ vào người Hyo Jun, kẻ đang ngồi im phăng phắc trên sàn.

“Phải cảm ơn giám đốc đi chứ.”

Người phản ứng với câu nói đó lại là Woo Seung. Bàn tay đang vịn vào sofa của cậu siết chặt lại. Xương mu bàn tay nổi rõ, các đầu ngón tay trắng bệch.

Rốt cuộc thì có gì để mà cảm ơn chứ?

Vừa bị làm cho bẽ mặt trước bao người, lại còn chẳng nhận được 100 nghìn won. Rốt cuộc… rốt cuộc thì có gì để mà phải cảm ơn.

“……Cảm ơn ngài.”

Thế nhưng, Hyo Jun đã khéo léo che đi vẻ mặt cứng đờ. Dù giọng đã khản đặc và mắt đỏ ngầu, cậu ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, chỉ sợ làm phật lòng đám đàn ông kia.

Dáng vẻ lồm cồm bò dậy từ dưới sàn rồi lủi về chỗ trông thật thảm hại. Cả Tae Jeong, kẻ bày ra trò chơi, lẫn Moon Soo, đối thủ của cậu ta, đều chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.

“Nhưng mà đại ca, đến mức này thì chẳng phải là bị chứng khó xuất tinh rồi sao?”

“Khó xuất tinh cái con cặc.”

Giữa không khí ồn ào náo nhiệt, Hyo Jun chậm rãi uống nước. Bàn tay cầm ly khẽ run lên.

“Tiếp theo, ai muốn chơi nào.”

Tae Jeong lên tiếng, cắt ngang bầu không khí huyên náo.

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt của các tiếp viên đồng loạt đổ dồn về chồng tiền giấy chất đống ở góc bàn. Dù nhàu nát và ẩm ướt ở các góc, giá trị của chúng vẫn không hề thay đổi.

Woo Seung bất giác nghiến chặt răng. Hàm dưới đau buốt. Đau đến mức không thể chịu đựng nổi.

***

“Này, có thấy Hyo Jun đâu không?”

“Không thấy.”

Không tìm thấy Hyo Jun ở đâu trong phòng chờ. Rõ ràng mới nãy cậu ta còn ở đây, vậy mà trong lúc cậu đi vệ sinh đã biến mất không dấu vết. Cậu định quay lại nhà vệ sinh xem có lướt qua nhau không thì chợt nhớ ra Kim Jeong Oh đang tìm Hyo Jun. Woo Seung tháo túi trên vai, rời phòng chờ và đi đến quầy lễ tân.

“Quản lý, anh đã nói chuyện xong với Hyo Jun chưa ạ?”

“Nói chuyện? Chuyện gì cơ.”

“Ờ… Vì lúc nãy thấy anh tìm Hyo Jun.”

“À, chuyện đó. Thằng nhóc đi tăng hai…”

Kim Jeong Oh đang nói thì khựng lại, ngập ngừng bỏ lửng câu nói một cách gượng gạo.

“Thôi bỏ đi. Cứ coi như cậu chưa nghe thấy gì nhé.”

Tăng hai?

Woo Seung đã nghe rất rõ từ “tăng hai” thốt ra từ miệng Kim Jeong Oh. Anh ta dùng bút bi gãi gãi thái dương, vẻ mặt đầy khó xử.

“Là người quen của giám đốc mà. Nên là…”

Thông thường, quán sẽ ngăn cản tiếp viên đi tăng hai. Nhưng đó chỉ là về mặt hình thức, chứ không thể cấm tiệt việc các tiếp viên tự ý gặp khách bên ngoài. Thế nhưng, vượt qua cả mức độ làm ngơ, việc quán lại xúi giục tiếp viên đi tăng hai với khách thì cậu chưa từng nghe thấy bao giờ.

Hình như tên là Moon Soo thì phải.

Chiều cao gần 1m9, thể hình ngang ngửa Tae Jeong, lại còn xăm kín cả tay chân.

‘Trong vòng một phút, làm Moon Soo ra được thì thưởng 100 nghìn won.’

Giọng nói trầm thấp đột nhiên vọng lại trong đầu khiến Woo Seung nghĩ rằng có lẽ đây không phải là ý muốn của Hyo Jun.

“Giám đốc vẫn còn ở quán chứ ạ?”

Cậu thấy các bồi bàn vẫn đang bận rộn đi lại giữa phòng số 7 và nhà bếp. Bữa tiệc trong phòng kết thúc chưa đầy 15 phút.

“Tìm giám đốc làm gì?”

“…”

“Cậu định làm gì chứ. Này, này, thôi đi. Park Hyo Jun lên xe đi rồi.”

Kim Jeong Oh cau mày mắng Woo Seung. Cậu không có kế hoạch to tát gì sau khi tìm được Tae Jeong. Chỉ là…

“……Đi tăng hai là không được phép mà.”

Mỗi lần nói, mùi rượu nồng nặc lại phả ra. Vì áy náy chuyện từ chối thuốc lá, cậu đã không thể từ chối rượu mời mà uống cạn sạch.

“Haiz, đã bảo là người quen của giám đốc rồi, phải nói bao nhiêu lần nữa.”

“Nhưng mà, nhưng mà chuyện không được phép thì…”

Đúng lúc đó, một giọng nói trầm đặc trưng vang lên từ phía sau.

“Đang nói xấu tôi đấy à?”

Giật mình quay lại, cậu thấy Tae Jeong đang nhìn về phía này với nụ cười tươi rói. Khoảng cách đủ gần để nghe rõ cuộc trò chuyện. Ngay sau đó, khoảng cách ấy đột ngột được rút ngắn khi Tae Jeong sải bước dài tiến lại gần. Mùi xạ hương nồng nàn nhanh chóng áp đảo không khí xung quanh.

“Xem ra là nói xấu thật rồi nhỉ?”

Tae Jeong dùng chân đá nhẹ vào gót Woo Seung. Lùi lại một bước, Woo Seung lắc đầu.

“Tôi… không có nói xấu.”

“Jeong Oh. Cậu nói xem nào. Thằng nhóc này lúc nào cũng chối đây đẩy.”

Yết hầu của Kim Jeong Oh trượt xuống rồi lại về chỗ cũ. Anh ta đặt cây bút đang xoay tròn trên tay xuống, thẳng lưng lên.

“Thằng nhóc này làm vậy là vì tiếp viên đã đi cùng anh Moon Soo. Cậu ta hỏi có được đi tăng hai không. Khụ, rồi còn bảo sẽ tự mình hỏi giám đốc nên tôi đang can đây ạ.”

“Tăng hai?”

“…”

“À, cái thằng nhóc lúc nãy.”

Nhận ra ngay cuộc giằng co giữa hai người, Tae Jeong nghiêng đầu về phía Woo Seung.

“Định hỏi tôi chuyện gì?”

“……Đi tăng hai là không được phép mà.”

Tae Jeong nhặt một tấm danh thiếp của dịch vụ lái xe hộ trên quầy, lật qua lật lại xem xét. Hắn kẹp nó giữa hai ngón tay rồi miết nhẹ như đang đánh giá thứ gì đó.

“Nhưng Hyo Jun đã đi tăng hai, tôi nghĩ phải nói với anh chuyện này…”

“Vứt cái này đi. Bẩn quá.”

Tae Jeong ném tấm danh thiếp về phía Jeong Oh. Kim Jeong Oh khuất sau quầy để nhặt tấm danh thiếp dưới đất. Ngay khoảnh khắc anh ta đứng dậy, Tae Jeong buông một câu gây sốc.

“Vậy cậu đi thay nhé?”

Không chỉ Woo Seung mà ngay cả Kim Jeong Oh cũng kinh ngạc mở to mắt.

“……Dạ?”

Tae Jeong quay hẳn người về phía quầy.

“Jeong Oh. Gọi cho Moon Soo đi. Bảo là có đứa khác lên thay.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo