Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 25
Woo Seung liên tục vốc nước lạnh tạt lên mặt. Gương mặt nóng bừng dần hạ nhiệt dưới làn nước lạnh buốt đến tê cả đầu ngón tay. Cậu lấy tay quệt vội dòng nước chảy dọc xuống cổ. Vừa vuốt mớ tóc mái ướt sũng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cậu thì nghe có tiếng gọi mình vẳng lại từ xa.
“Yoon Woo Seung! Thằng khốn này biến đi đâu rồi.”
Woo Seung nhận ra vẻ bực bội trong giọng nói ấy nên vội vã đi về phía phát ra âm thanh.
“Tôi, tôi ở đây ạ.”
“Thằng ranh này. Mẹ kiếp, đang bận tối mặt tối mũi đây.”
“Tôi xin lỗi. Tôi chỉ định vào nhà vệ sinh một lát thôi…”
“Phòng cậu xong rồi chứ?”
“Dạ? Vâng.”
Cậu vừa làm xong một phòng là đi thẳng vào nhà vệ sinh. Kim Jeong Oh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi liền túm lấy cánh tay Woo Seung.
“Đi thôi. Phòng này không cần chọn lựa gì hết, cứ vào trong thấy chỗ nào trống thì ngồi xuống ngay.”
Anh ta sải bước đi trước, dừng lại trước cửa phòng số 7. Thấy mái tóc ướt sũng của Woo Seung, anh ta khẽ chửi thề một tiếng rồi dùng bàn tay thô ráp vuốt ngược tóc cậu ra sau.
“Cậu làm cái gì cũng chẳng ra hồn.”
Mái tóc ướt được vuốt ngược ra sau một cách tùy tiện, để lộ vầng trán tròn trịa. Có lẽ vì vầng trán ấy đi cùng đôi mắt hiền lành nên càng tôn lên vẻ ngơ ngác của cậu. Nhưng giờ cũng chẳng làm gì khác được, anh ta chỉ cằn nhằn bảo cậu lau sạch nước còn đọng trên cổ và má.
“Phải biết khuấy động không khí lên đấy. Toàn là người quen của giám đốc cả nên liệu hồn đừng có phạm sai lầm.”
“Vâng, vâng ạ.”
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cậu, anh ta chẳng tin tưởng chút nào nhưng cũng đành chịu. Đã có không ít tiếp viên vừa đặt mông ngồi xuống đã bị đuổi thẳng cổ. Anh ta vội đẩy Woo Seung vào trong cánh cửa đang hé mở rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
“Xin lỗi giám đốc. Chà, thằng nhóc này có vẻ hơi say nên không tìm được phòng.”
“Jeong Oh à. Đợi cậu mà tôi tưởng rụng mẹ dái rồi đấy.”
Trước lời trách móc của gã đàn ông cắt đầu húi cua, Kim Jeong Oh chỉ biết cười khúm núm.
“Ôi, xin lỗi anh Moon Soo nhiều. Thôi, chúc các anh chơi vui vẻ nhé!”
Anh ta cúi gập người 90 độ rồi quay đi. Rầm! Cánh cửa đóng sầm lại, bỏ lại Woo Seung trơ trọi một mình trước dàn karaoke.
Cậu chỉ cần tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống là được, nhưng đôi chân lại nặng như chì, không sao nhấc lên nổi. Bất chấp lời cảnh báo lặp đi lặp lại của Kim Jeong Oh về việc phải khuấy động không khí và không được phạm sai lầm, hai chân cậu đã cứng đờ như mọc rễ xuống đất.
“Ờ, chỗ đó, đúng rồi, chỗ đó. Không, chậc, thằng này. Dái! Mút dái ấy!”
“A, anh ơi. Lộ liễu quá rồi đấy ạ? Mất cả hứng uống rượu của em!”
“Này, cho xin mồi lửa coi.”
Bên trong phòng quả là một mớ hỗn loạn.
Trên bàn, đồ ăn vặt mua từ ngoài, đĩa trái cây, chai rượu Tây vứt lỏng chỏng, một góc còn chất đống những cọc tiền giấy.
“Thế này mới tốt chứ. Ờ, đúng rồi, ngay chỗ đó.”
Nhưng vấn đề thực sự lại nằm ở chỗ khác. Trong số những gã đàn ông chật kín căn phòng, chỉ có một hai người là ăn mặc chỉnh tề. Các tiếp viên thì gần như trần truồng, một người trong số họ còn chẳng ngồi trên sofa mà đang quỳ gối dưới sàn.
“Hức, hừ ư…”
“Woa, lực mút này khác hẳn bọn con gái thật.”
Chụt, chụt... Mỗi khi cái đầu nhấp nhô lên xuống lại phát ra những âm thanh nhớp nháp. Chiếc áo sơ mi màu xám tro nhàu nhĩ, vạt áo bung ra khỏi quần.
“Này, này. Cậu qua ngồi đằng kia đi.”
Gã đàn ông búng tay tanh tách về phía Woo Seung rồi chỉ vào chiếc sofa đối diện. Gã mặc một chiếc quần thể thao chỉ vừa che được nửa đùi, phần thân dưới chi chít hình xăm. Hình xăm phủ kín đến tận mắt cá chân, nhìn thoáng qua cứ như thể đang mặc quần legging.
Woo Seung run rẩy cầm ly và lon trà lúa mạch Haneul Bori, đi về phía gã đàn ông vừa chỉ. Lối đi giữa bàn và sofa vướng víu đầy chân người. Dưới sàn vương vãi hoa quả dập nát, tàn thuốc lá và những bãi nước bọt. Thấy Woo Seung đứng lúng túng chần chừ, một gã đàn ông ngồi ở cuối sofa liền vỗ chát vào mông cậu.
“A!”
“A cái đéo gì. Chắn đường làm gì thế hả.”
Gã bực bội gắt lên, thấy Woo Seung vẫn đứng như trời trồng, gã lại giơ tay lên. Lúc này Woo Seung mới hốt hoảng cất bước. “Cho tôi, cho tôi đi qua một chút,” cậu lẩm bẩm rồi lách qua những đôi chân vắt vẻo ngổn ngang như dây leo.
Khói thuốc giăng kín căn phòng khiến tầm nhìn mờ mịt. Mỗi lần hít thở, lồng ngực lại tràn ngập luồng không khí độc hại.
Vừa ngồi xuống, cậu đã chạm mắt với Tae Jeong. Người ngồi cạnh cậu thực ra chỉ liếc một cái rồi thôi, nhưng Tae Jeong lại nhìn cậu chằm chằm như thể chính hắn đã gọi Woo Seung vào đây.
“Cậu say rồi à?”
Hắn nhếch mép hỏi. Woo Seung liếc nhìn gã đàn ông ngồi cạnh rồi lắc đầu. Đáng lẽ cậu phải chào hỏi, nhưng việc Tae Jeong bắt chuyện khiến cậu chẳng để tâm được đến chuyện đó nữa.
“Tôi không say thưa giám đốc.”
“Thế sao cậu không tìm được phòng?”
Hắn cười, nhắc lại lời Kim Jeong Oh vừa nói lúc nãy.
“À, tại tôi không biết là phải vào phòng ngay nên đã đi vệ sinh một lát…”
“Ực!”
Lời nói bị cắt ngang, đầu cậu ngoảnh sang một bên. Tiếng rên đau đớn phát ra từ phía đối diện. Cậu muốn dời mắt đi, nhưng không thể.
‘Tóc em thế nào ạ?’
Mái tóc vuốt pomade gọn gàng giờ đây đang bị bàn tay to như vung nồi của gã đàn ông kia vò cho rối tung. Bên dưới đó là tiếng mút vội vã thứ gì đó.
Lúc ở tòa chính, vì không có tiếp viên nào thân thiết nên dù chứng kiến cảnh tượng này, tim cậu cũng không đập thình thịch như bây giờ. Nhưng mà…
‘Em vốn đi xe buýt ạ.’
Gương mặt cười ngượng nghịu.
‘Ở Namhae ạ. Em sẽ dựng nó ở trước biển, làm thành phòng có view đại dương rồi hốt bạc.’
Giọng nói đầy tự hào khi bộc bạch hoài bão.
“Này.”
‘Sau này nếu giám đốc chọn phòng, em định sẽ thử tiếp cận anh ta.’
“Này, cậu làm gì đấy.”
Hai giọng nói với âm sắc hoàn toàn khác biệt vang lên chồng chéo. Ngay khoảnh khắc cậu nhận ra, một bàn tay to lớn bất ngờ vung tới từ giữa làn khói thuốc dày đặc mờ mịt.
Cậu còn chưa kịp kinh ngạc nhắm mắt lại thì trán đã đau điếng. Vừa đưa tay lên ôm trán, cậu nghe Tae Jeong lẩm bẩm “Tiếc thật.”, trong khi ngón tay cái của hắn vẫn liên tục búng vào đầu ngón giữa.
Woo Seung bỏ tay khỏi trán, rời mắt khỏi Hyo Jun. Dường như Tae Jeong đã nhận ra cậu đang mải mê suy nghĩ vẩn vơ trong lúc nhìn về phía đó.
“Sao thế? Cậu cũng muốn làm trò đó à?”
Nơi Tae Jeong hất cằm là một cây thuốc lá điện tử. Chưa kịp để cậu trả lời, hắn đã gọi gã đàn ông ngồi ở góc đối diện.
“Moon Soo. Đưa tôi cái đó coi.”
“Vâng, thưa giám đốc.”
Gã đàn ông tên Moon Soo lập tức tìm cây thuốc lá điện tử rồi hai tay cung kính dâng lên. Hoàn toàn trái ngược với bàn tay vừa vỗ bôm bốp lên đầu Hyo Jun như đang vỗ về một con chó, thái độ của gã lúc này lại cung kính hết mực.
“Đây.”
Woo Seung vô thức đưa tay ra định đỡ lấy cây thuốc lá điện tử Tae Jeong ném tới, nhưng rồi sững lại.
‘Vị cũng y như thuốc lá điện tử bình thường thôi. Giống vãi.’
Cậu chợt nhớ đến một tiếp viên lúc nào cũng ngậm điếu thuốc lá điện tử trong miệng ở phòng chờ. Thứ mà gã đó dùng cũng là một thiết bị hút thuốc lá điện tử thông thường, y hệt cái hắn vừa ném. Về ngoại hình, chẳng có điểm gì đặc biệt.
Nhưng thứ bên trong đó là thảo dược. Một loại cần sa tổng hợp đang lan truyền nhanh chóng trong giới tiếp viên. Vị và mùi hương của nó y hệt thuốc lá điện tử nên ai cũng dễ dàng thử. Thậm chí có tiếp viên còn cười khanh khách khoe rằng mình hút nó ngay cả khi đi trên đường.
Ngay lúc đó, cảnh tượng xung quanh dần lọt vào mắt cậu. Vẻ mặt thả lỏng hơn bình thường của các tiếp viên, những gã đàn ông hưng phấn quá mức, những thiết bị hút thuốc lá điện tử và đầu lọc bị tháo rời vương vãi khắp nơi.
Woo Seung nuốt nước bọt đánh ực, cố gắng từ chối một cách tự nhiên nhất có thể.
“Tôi không hút thuốc nên thôi ạ. À, không sao đâu ạ.”
“À. Cậu không biết hút thuốc lá điện tử à? Cũng như thuốc lá thường thôi mà.”
Lông mày phải của Tae Jeong nhướng lên sắc lẹm. Giọng hắn thân thiện một cách khác thường.
“Chỉ cần ngậm vào miệng rồi hút là được mà. Cậu làm giỏi cái đó lắm mà.”
Thấy cậu vẫn im lặng trước lời trêu chọc, một tiếng “Này.” gọi cậu từ phía đối diện.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy Moon Soo đang trừng mắt hung dữ nhìn mình. Ánh mắt đó như đang quát tháo rằng giám đốc đã đích thân mời mà mày còn ngồi ì ra đó làm gì.
“Thật sự, thật sự là tôi không biết hút thuốc thưa giám đốc.”
“…”
“Tôi thật sự rất cảm kích tấm lòng của anh, ý tôi là tôi rất biết ơn anh ạ. Nhưng vì tôi không biết hút…”
Woo Seung nhìn Tae Jeong và Moon Soo luân phiên, hai tay xua lia lịa. Cậu biết đây là hành động làm mất hứng, nhưng cậu thực sự không muốn hút. Nếu đó là thuốc lá, cậu đã chẳng nói một lời mà hút ngay. Nhưng ý nghĩ rằng thứ kia có thể không phải là thuốc lá điện tử thông thường khiến cậu không dám động vào.
Khi còn làm ở tòa chính, khách của Woo Seung chủ yếu là những cô gái làm ở các cơ sở giải trí khác. Họ thường đến trong tình trạng say khướt và không ngần ngại vượt rào để tìm kiếm sự kích thích mạnh hơn.
‘Anh trai cũng muốn một viên không?’
Với đôi mắt lờ đờ, cô gái đưa cho cậu một viên thuốc màu hồng. Bề mặt sần sùi khiến nó trông giống viên kẹo hơn là viên thuốc. Dù có vẻ ngoài dễ thương và vô hại, hệt như món quà vặt thời thơ ấu mua ở tiệm tạp hóa, Woo Seung biết đó là ‘kẹo lắc’.
Cậu vừa phải dỗ dành cô gái đang nằng nặc đòi đi tăng hai, vừa phải lợi dụng lúc cô ta say khướt để gói viên thuốc vào giấy ăn rồi vứt vào thùng rác.
“Sao thế?”
“…”
“Lại vì viêm thực quản à?”
Trong giọng nói của Tae Jeong khi hỏi câu đó có ý cười cợt. Nhưng không hiểu sao, nó lại giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão, báo hiệu hắn sắp nổi giận.