Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 28
[Tin nhắn web]
[Nha khoa Bareun xin thông báo. Quý khách Yoon Woo Seung có lịch hẹn vào lúc 18 giờ ngày 16 tháng 5. Hẹn gặp lại quý khách.]
Woo Seung kiểm tra lại tin nhắn lần nữa rồi rời khỏi nhà. Nha khoa nằm trên tầng 3 của một tòa nhà tập trung nhiều phòng khám và bệnh viện. Vừa làm thủ tục đăng ký và ngồi chờ chưa được bao lâu thì tên cậu đã được gọi. Chụp X-quang xong, cậu vào thẳng phòng điều trị.
“Giờ tôi sẽ ngả ghế ra sau nhé.”
Bác sĩ đưa gương nha khoa vào miệng cậu, kiểm tra kỹ lưỡng vùng răng hàm dưới.
“Răng của cậu bị mẻ rồi.”
Ông cầm chiếc nhíp trên khay dụng cụ và gắp mảnh vỡ ra. Lưỡi cậu co lại trong giây lát vì cảm giác lạ, rồi ghế được nâng lên. Vị bác sĩ chỉ vào màn hình phía trước, điềm đạm giải thích.
“Cậu nhìn vào đây sẽ thấy, lỗ sâu răng hiện tại sâu hơn tôi nghĩ. Đó cũng là lý do răng bị mẻ. Với độ sâu thế này, có lẽ phải điều trị tủy. Lát nữa ở khâu tư vấn, cậu sẽ được trao đổi cụ thể hơn về chi phí, còn về việc điều trị thì…”
Nghe phải chữa tủy rồi bọc sứ lên trên, Woo Seung chỉ biết thầm than trong lòng. Đúng là cái giá phải trả cho việc chần chừ lần lữa mãi.
Mỗi lần nhai, cậu đều cảm thấy cộm cộm khó chịu, đến cả uống nước ấm răng cũng ê buốt không chịu nổi. Cơn đau dai dẳng từ lâu nên cậu đã lường trước là mình bị sâu răng, chỉ không ngờ lại nặng đến mức phải chữa tủy.
“Ngoài ra, răng kế bên cũng bị sâu, nên chỗ này chúng ta sẽ trám bằng composite…”
Cậu vội nhẩm tính số tiền còn lại trong tài khoản. Mới hôm qua vừa phải chuyển tiền cho bên cho vay nặng lãi, cậu biết rõ số dư của mình chẳng còn là bao. Chữa tủy thì còn cố được, chứ hơn thế nữa thì lúc này cậu không kham nổi.
“À, chi phí bọc sứ thì cậu có thể thanh toán sau khi xong phần điều trị tủy.”
Thấy vẻ mặt đắn đo của Woo Seung, bác sĩ bèn nói thêm với giọng thân thiện. Quá trình điều trị tủy sẽ mất vài tuần, nên cậu vẫn có thời gian để xoay sở chi phí. Dĩ nhiên, cậu sẽ phải đi làm với tâm trạng bất an và sốt ruột hơn bình thường… Woo Seung quyết định sẽ điều trị ngay hôm nay.
***
Lúc chữa trị xong và rời khỏi nha khoa, thuốc tê vẫn chưa tan hết. Nhân viên ở quầy lễ tân dặn đi dặn lại rằng cậu không được ăn uống cho đến khi hết tê. Cậu vừa ngượng nghịu xoa bên má vẫn còn mất cảm giác, vừa vội vã băng qua đường. Phải nhanh lên kẻo muộn giờ làm.
Cứ ngỡ hôm nay cũng sẽ là một ngày bình thường như bao ngày khác, nhưng dự cảm đó đã vỡ tan tành ngay khi cậu vừa tới chỗ làm. Chân còn chưa kịp đặt lên chiếu nghỉ cuối cùng của cầu thang tầng hầm, cậu đã bị Kim Jeong Oh túm tay lôi đến phòng số 7. Bị anh ta nổi cáu hỏi tại sao không nghe máy, cậu mới nhận ra điện thoại mình đang ở chế độ im lặng.
Phòng số 7 sực nức mùi nước hoa của Tae Jeong. Không có mùi thuốc lá hay rượu mạnh. Khác với lần trước, chiếc bàn cũng sạch bong. Chẳng có ly cốc bừa bộn, cũng không có đồ ăn bị bới đến tan hoang, chỉ có vài chiếc túi zip nhỏ nằm trơ trọi trên bàn.
Woo Seung rời mắt khỏi chiếc bàn, nhìn về phía Tae Jeong. Không biết hắn đã nhìn từ bao giờ, nhưng ánh mắt cả hai chạm nhau ngay tức khắc.
“Còn đứng đực ra đấy làm gì như thằng ngu thế.”
Hắn đang chống tay lên bàn, người hơi rướn về phía trước. Hắn dùng đầu móng tay nhấn nhấn một chiếc túi zip rồi quẳng nó lên bàn. Chiếc túi chỉ dài và rộng bằng ngón út, bên trong chứa những tinh thể màu trắng.
“Dỗi à?”
“…….”
“Lại đây.”
Tae Jeong từ từ thẳng lưng lên. Có lẽ do tạng người to lớn, nên dù chỉ ngồi yên, hắn vẫn tỏa ra một áp lực kinh người. Woo Seung phải gắng gượng lê những bước chân nặng trĩu. Khi cậu dè dặt dừng lại ở khoảng cách vừa tầm tay với, Tae Jeong đột ngột chộp lấy cổ tay cậu.
“A!”
Còn chưa kịp kinh ngạc trước cú giật mạnh đến mức phải bật thét, cánh tay cậu đã bị kéo chúi xuống, khiến cậu ngã khuỵu xuống sàn. Cậu vừa chống tay lên sofa định đứng dậy thì đã bị Tae Jeong ấn vai giữ lại.
“Gì đây, dỗi thật đấy à?”
“…….”
“Vì thằng Moon Soo xơi bạn cậu à?”
“...Không phải thế đâu giám đốc. Và tôi cũng không có dỗi.”
Mình có tư cách để làm thế sao. Trước câu trả lời thoáng chút tự giễu của Woo Seung, Tae Jeong cười và nói thêm.
“Tôi gọi cậu đến để làm việc cậu giỏi nhất.”
“…….”
“Không cần tôi nói cậu cũng biết chứ?”
Bốp, bốp. Bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên má trái cậu. Tuy không đau nhưng cảm giác thì nhục nhã vô cùng.
“Bú đi.”
Mệnh lệnh ngắn gọn dội xuống từ trên đỉnh đầu.
Bàn tay trượt khỏi ghế sofa, khó khăn chống xuống sàn. Hơi lạnh từ nền đá cẩm thạch men theo da thịt lan ra khắp cơ thể.
“…….”
Thời gian cứ trôi, mà Woo Seung vẫn chần chừ không dám kéo chiếc quần trước mặt xuống. Không chỉ vì cảm giác nhục nhã, mà thuốc tê lúc chữa tủy vẫn chưa tan hết. Vùng dưới mắt và má đã gần như có lại cảm giác, nhưng cằm và lưỡi vẫn còn tê rần. Cơn đau vẫn âm ỉ.
Như đọc được sự do dự của cậu, Tae Jeong vỗ bộp bộp vào chiếc gáy tròn lẳn, cái vỗ vừa như xoa lại vừa như đánh.
“Không muốn kiếm tiền à?”
Giọng điệu thờ ơ, như thể đang hỏi có gì mà phải đắn đo.
“Này, có dỗi thì cũng phải làm việc của cậu chứ.”
Woo Seung dè dặt ngước nhìn hắn. Cậu đưa lưỡi liếm đôi môi dưới khô khốc rồi mới chậm rãi lên tiếng.
“Tôi... hôm nay tôi vừa đi nha khoa về...”
Vẻ bình thản trên gương mặt Tae Jeong chợt rạn nứt.
“Gì?”
Hắn hỏi lại, như thể không hiểu nổi mình vừa nghe thấy gì.
“Nha khoa?”
“Vâng. Nha khoa ạ… Răng tôi bị sâu nặng nên phải chữa tủy, không phải tôi viện cớ để từ chối đâu thưa giám đốc. Tôi thật sự vừa ở nha khoa về.”
Câu “Thật đấy” được cậu nói lí nhí, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Ánh mắt hai người chạm nhau, giữ nguyên như vậy một lúc lâu.
Một lát sau, tiếng cười như tiếng xì hơi bật ra từ kẽ môi Tae Jeong.
“À, thế cơ à. Cậu đi nha khoa cơ đấy?”
“...Vâng.”
“Xem nào.”
“Dạ?”
“Tôi bảo cho xem. Cái chỗ cậu chữa ấy.”
Phần răng được điều trị đã được trám tạm thời nên trông bề ngoài không khác gì răng bình thường. Cậu không thể hiểu nổi tại sao Tae Jeong lại muốn xem chiếc răng đã chữa, nhưng vì cũng chẳng có lựa chọn nào khác nên Woo Seung ngoan ngoãn há miệng.
“A.”
Rồi sợ Tae Jeong không biết cậu chữa chiếc răng nào, cậu bèn vạch môi ra, dùng ngón trỏ ấn vào chiếc răng hàm.
“Chỗ này ạ, hàm dưới. Cái răng hàm.”
Vì banh miệng ra nên giọng cậu phát ra ngọng nghịu như một đứa trẻ chưa lớn.
Thế nhưng Tae Jeong nhìn thấy chiếc răng cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Con ngươi vừa liếc xuống vẫn vô cảm như thường lệ.
Woo Seung lúng túng rút ngón tay đang chỉ vào răng hàm ra. Cậu vừa từ từ khép miệng vừa liếc nhìn sắc mặt hắn thì một bàn tay to lớn đột nhiên áp lấy má cậu. Cú chạm bất ngờ khiến cậu giật mình run lên.
Ngay sau đó, ngón tay cái của hắn móc vào khóe miệng, vạch môi cậu ra. Ngón tay cứ thế luồn vào trong, miết nhẹ lên chiếc răng hàm. Một vị mằn mặn lan ra.
“Bác sĩ dặn cậu không được bú cu à?”
Tae Jeong vừa chùi ngón tay ướt vào má Woo Seung vừa hỏi. Bảo không được bú cu ư, làm gì có chuyện cậu được dặn dò như thế. Dù vậy, Woo Seung vẫn đáp lại một cách nghiêm túc.
“Không phải vậy đâu ạ. Việc điều trị này hơi tốn kém, nên tôi muốn... cẩn thận một chút.... À không, là tôi muốn giữ gìn nó.”
Nói đến đây, cậu nghẹn lời, phải nuốt nước bọt.
“…….”
Tae Jeong không đáp, chỉ vô thức di di ngón trỏ và ngón cái vào nhau. Sự im lặng càng kéo dài, lòng Woo Seung lại càng như lửa đốt.
“T-tôi... dùng tay có được không ạ?”
Thế nên cậu đành bất đắc dĩ đề xuất một phương án khác. Tae Jeong mở to mắt như thể vừa nghe thấy điều gì đó không ngờ tới.
“Tay?”
“Vâng. Tay. Như thế này…”
Nói rồi, Woo Seung làm động tác dùng tay nắm lấy thứ gì đó và tuốt lên tuốt xuống.
“Ha…”
Tae Jeong nhếch mép, bật ra một tiếng cười khẩy. Rồi hắn ngả phịch người ra sofa, dùng lưỡi đẩy vào trong má. Bên má phải phồng lên, toát ra một vẻ bất cần lỗ mãng.
“Được, làm đi. Bằng tay.”
Hắn bành chân ra, nắm lấy cánh tay Woo Seung rồi kéo mạnh vào giữa hai đùi mình. Hắn khỏe đến mức sau hành động đó mà hơi thở vẫn không hề thay đổi.
“Nhưng nếu tôi không ra được, thì cậu phải há miệng đấy.”
“...Vâng.”
Cảm nhận quai hàm vẫn còn ê ẩm mỗi khi cử động, cậu chậm rãi gật đầu. Bằng mọi giá phải tránh việc dùng miệng. Ngay lúc này, đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu.
Hôm nay Tae Jeong vẫn mặc bộ đồ thể thao. Tay cậu vừa chạm đến cạp quần, hắn đã nhấc hông lên cho dễ cởi. Cậu kéo tuột cả quần lót lẫn quần dài xuống đến đùi, thứ đang cương được một nửa liền bật ra.
Xem ra hắn đã rất nôn nóng. Mọi lần cởi quần cho hắn, cậu đều chỉ thấy một khối thịt mềm oặt rũ xuống…
Cậu nắm lấy dương vật to đến mức một tay không thể bao trọn, rồi từ từ tuốt lên xuống. Dương vật dần dần tăng kích thước cho đến khi cương cứng hoàn toàn, miệng niệu đạo đã rịn ra chất lỏng. Woo Seung dùng lòng bàn tay xoa thứ đó rồi bôi đều lên thân gậy.
“Hà…”
Một tiếng thở dài trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu. Cậu vừa liếc mắt ngẩng lên kiểm tra, Tae Jeong đã cộc lốc đáp lại: “Gì.”. Hắn dùng tay đè đỉnh đầu cậu xuống, như thể bảo cứ làm việc của mình đi.
Chụt choẹt, chụt choẹt. Tay chuyển động càng nhanh, âm thanh nhớp nháp càng lớn. Cậu đặc biệt dùng sức mơn trớn phần rãnh hõm dưới quy đầu. Dịch nhờn chảy ròng ròng, chẳng mấy chốc lòng bàn tay đã ướt đẫm.
Đúng lúc đó, một bàn tay nóng hổi luồn vào bên trong chiếc áo hoodie cậu chưa kịp thay.
“Ưt…”
“Tiếp tục đi, tiếp tục.”
Woo Seung rụt cổ lại thì bị hắn đá nhẹ vào đùi. Cậu lại tập trung vào việc tuốt lộng dương vật.
Bàn tay lười biếng lướt qua gáy rồi lần lượt xoa nắn những đốt sống gồ lên vì thiếu thịt và bờ vai. Cái chạm tay ấy như thể đang tìm kiếm, hoặc xác nhận điều gì đó.
“Hừm…”
Woo Seung không biết tại sao hắn lại chạm vào mình nên có chút sợ hãi. Vì vậy, cậu càng ra sức mơn trớn. Cậu dùng sức xoa nắn quy đầu mềm mại và thân gậy dữ tợn nổi đầy gân máu.
Tae Jeong đưa bàn tay vừa chạm vào Woo Seung lên trước mặt. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào lòng bàn tay, vẫn khó mà đoán được. Với tâm trạng bất an, cậu lén nhìn lên thì đột nhiên chạm phải ánh mắt của hắn.
“A, có vẻ tôi không ra được rồi, làm sao đây.”
Phì cười một tiếng, hắn không nói thêm gì mà chỉ hất cằm ra lệnh. Bảo cậu ngoan ngoãn há miệng ra đi.
Thứ chất lỏng dính nhớp trên tay như chạm vào thạch tan chảy, tạo thành những màng tơ như mạng nhện giữa các kẽ ngón tay. Woo Seung nhìn dương vật nhuốm màu đỏ sẫm. Những đường gân nổi lên dữ tợn như rễ cây, quy đầu to tướng, chưa kể đến độ dài và cả độ dày đáng kinh ngạc.
Cậu không muốn cho nó vào miệng. Quai hàm vẫn còn đau, và dường như việc này sẽ ảnh hưởng không tốt đến chiếc răng vừa chữa tủy.
“Hự, này.”
Thế nên Woo Seung đã phớt lờ mệnh lệnh của Tae Jeong.
“A, đệt, cái gì…”
Cậu di chuyển tay lên xuống thật nhanh. Với tốc độ khiến cánh tay phải mỏi nhừ.
“Hư, khặc!”
Tiếng rên trầm thấp bật ra từ cổ họng, giữa hai hàng lông mày của Tae Jeong chau lại. Hắn có vẻ bối rối trước cảm giác muốn xuất tinh ập đến bất ngờ. Lồng ngực phập phồng, các thớ cơ bụng đồng loạt gồng cứng. Những đường gân máu chạy dọc từ gốc dương vật bắt đầu co giật.