Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 29
Woo Seung bấu chặt đầu gối Tae Jeong, nhắm nghiền mắt. Toàn bộ sức lực dồn hết vào tay phải. Tiếng ma sát ướt át nhỏ dần cũng là lúc lòng bàn tay cậu nóng ran lên. Và rồi, cuối cùng...
“Khự!”
Đầu khấc vốn chỉ đang rịn dịch bỗng phụt ra một luồng tinh dịch mãnh liệt. Dòng chất lỏng trắng đục tựa sữa loãng chảy dọc xuống thân vật và mu bàn tay cậu.
“Thằng... khốn kiếp...”
Câu chửi rủa nghiến qua kẽ răng khiến Woo Seung điếng người như bị sét đánh. Cậu vội buông thứ trong tay ra như phải bỏng, liếc nhìn sắc mặt Tae Jeong. Cậu không muốn ngậm nó vào miệng nên mới tự ý dùng tay, nhưng suy cho cùng, hành động đó cũng chẳng khác nào chống lệnh hắn.
“X-xin lỗi anh.”
Woo Seung sợ hãi, cuống quýt xin lỗi.
Mặt đỏ bừng, Tae Jeong chỉ lẳng lặng nhìn Woo Seung. Vành mắt và đôi môi hắn đỏ lên khác thường, trông như thể... chỉ chực chờ sôi lên và bùng nổ.
“Cái này... cái này nhiều tiền lắm, lỡ có mệnh hệ gì thì không ổn nên tôi mới làm vậy.”
“…”
“Điều trị tủy thì không đáng bao nhiêu, nhưng bọc sứ cái răng này đã hết 500 nghìn won rồi.”
Woo Seung dùng ngón trỏ vạch môi mình ra, hệt như lúc cho hắn xem răng. Cậu vừa chỉ vào chiếc răng hàm vừa phân bua.
“Bên cạnh đây cũng có một cái răng sâu nữa…”
Giữa lúc đang cuống quýt giải thích, một thứ khác lọt vào mắt cậu.
“Ơ…”
Là dương vật của Tae Jeong. Dù vừa mới bắn ra nhưng nó không hề mềm đi chút nào.
Tay cậu vẫn còn ướt sũng tinh dịch, và chính mắt cậu đã thấy cơ bụng Tae Jeong co giật. Rõ ràng là hắn đã ra rồi cơ mà...
Nhưng tại sao?
Cậu từ từ hạ ngón tay đang chỉ chiếc răng hàm xuống. Ánh mắt cậu đảo qua lại giữa Tae Jeong và thứ vẫn đang ngóc lên kia, bất giác liếm môi dưới. Một dự cảm chẳng lành ập đến.
“500 nghìn won là xong hết à?”
Tae Jeong, người nãy giờ vẫn hơi khom lưng, đứng thẳng dậy. Hắn đưa tay vuốt lại mái tóc rối.
“Vậy thì tôi đưa tiền cho cậu, dùng miệng đi.”
Hắn thản nhiên buông những lời trơ trẽn. Rằng hắn sẽ trả viện phí, nên cứ mở miệng ra. Rằng hãy dùng cái miệng vẫn còn thuốc tê đó mà bú cho hắn.
Trước khi rời nha khoa, Woo Seung đã cố tình uống một cốc nước lạnh từ máy lọc. Cảm giác ê buốt đến nhăn cả mặt mày đã biến mất như chưa từng tồn tại. Có lẽ thuốc tê vẫn còn tác dụng, nhưng cậu vẫn thấy vui. Cậu thậm chí còn ngớ ngẩn tự hứa sẽ uống nước lạnh mỗi giờ.
“Người ta nói phải điều trị liên tục cho đến khi tủy chết hẳn.”
“…”
“Rồi còn cái răng sâu ở đây nữa…”
“Ừ, mẹ kiếp, đã bảo là đưa hết cho rồi.”
Tae Jeong bực bội thúc chân vào đùi Woo Seung.
Woo Seung cúi gằm nhìn xuống đùi mình. Đôi giày thể thao của Tae Jeong ở ngay cạnh đó. Kiểu dáng thô kệch, vết bùn loang lổ từ đế giữa lên tận thân giày. Nhưng Woo Seung biết đó không phải bùn đất thật, mà là thiết kế vốn đã như vậy.
Cậu chợt nghĩ, may mà mình đang quỳ, không ai thấy được đôi giày vừa bẩn vừa cũ của mình.
“À, cởi cả áo ra nữa.”
“...Áo ạ?”
“Phải, áo đấy.”
Woo Seung níu chặt vạt tay áo dài che kín cả mu bàn tay. Cậu vốn hay mặc đồ rộng để che đi thân hình gầy gò, nên chiếc hoodie này cũng rất thùng thình. Tae Jeong túm lấy phần cổ áo, “tận tình” chỉ dẫn, “Cái này này, cái này.”
“Nhanh lên.”
Hắn giục, bảo sắp xìu đến nơi rồi. Không chống lại được, cậu đành cởi áo ra. Khi cậu còn đang phân vân có cần cởi cả quần không, Tae Jeong lại thúc chân vào đùi cậu, ra hiệu như vậy là đủ. Rõ ràng có thể nói bằng lời, nhưng hắn cứ nhất quyết phải đối xử với người khác như loài vật.
Cậu vừa nhích gối lại gần, hắn liền dang rộng hai chân như mời gọi. Woo Seung nắm lấy thứ nóng rẫy đó rồi từ từ hạ miệng xuống.
‘Trước khi hết thuốc tê, anh đừng ăn uống gì nhé. Dễ cắn vào lưỡi nguy hiểm lắm đấy.’
Cô nhân viên đã nhẹ nhàng dặn dò cậu từng li từng tí, cứ như Woo Seung là một đứa trẻ. Cậu thích cái cảm giác được đối xử tử tế một cách công bằng như bao người.
Vì thế, cậu không muốn làm điều này.
Thật sự.
Thật sự không muốn.
Thứ đó chạm vào môi, lạ lùng thay lại thật mềm mại.
“Haa, ha…”
Woo Seung chống hai tay xuống sàn, thở hổn hển. Hơi thở bị dồn nén nãy giờ như vỡ òa, mãi vẫn chưa bình ổn lại được.
Trái ngược với gương mặt trắng bệch, vành mắt và môi đỏ ửng của cậu, Tae Jeong lại toát ra vẻ sảng khoái như vừa đi xông hơi về. Hắn gác tay lên thành sofa, ngả đầu ra sau rồi lại ngồi thẳng dậy.
Sau hai lần bắn tinh, hắn đã lấy lại vẻ ung dung, lẳng lặng nhìn Woo Seung vẫn đang thở dốc.
Mỗi nhịp thở của cậu lại làm tấm lưng gầy gò nhấp nhô. Xương bả vai và từng đốt sống nhô cao, hằn lên dưới làn da trắng đến thấy rõ cả mạch máu.
“…”
Tae Jeong giơ tay mình lên ngắm. Lòng bàn tay hắn chai sạn vì thường xuyên tập tạ nặng. Ngược lại, bàn tay vừa phục vụ hắn lại nhỏ nhắn, trắng trẻo và mềm mại. Tuy không ướt át được như miệng, nhưng cảm giác cũng không tệ chút nào.
“Này, sao cậu không đi tăng hai?”
Cái đầu đang cúi gục của Woo Seung từ từ ngẩng lên. Hàng mi ướt đẫm khẽ rung lên như cánh bướm. Cuối cùng, đôi mắt ngấn lệ của cậu nhìn thẳng vào Tae Jeong.
Ngay lập tức, đầu ngón tay hắn tê rần như có luồng điện chạy qua. Tae Jeong lại nhìn xuống tay mình.
“...Tôi không đi. Chỉ là không đi thôi.”
“Tại sao? Bạn cậu vẫn đi mà.”
Theo Woo Seung biết, Hyo Jun chưa bao giờ ngủ đêm với khách. Ngược lại, mỗi khi có tiếp viên nào đi khách, cậu ta còn tặc lưỡi chê là phí thời gian. Vì dù thỉnh thoảng cũng có người trả tiền tăng hai, nhưng phần lớn đều là làm không công.
Nghĩa là, ngoại trừ ‘ngày hôm đó’.
“Hôm đó Moon Soo ra tận ba lần đấy.”
Woo Seung chẳng biết đáp sao, chỉ mấp máy môi. Cậu biết thừa hắn chẳng coi đám tiếp viên ra gì, nhưng tận tai nghe những lời này lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Nói thẳng ra, Moon Soo có ra ba lần hay không thì liên quan quái gì chứ?
Hơi lạnh từ sàn nhà thấm vào người khiến cậu khẽ run. Woo Seung nhặt chiếc hoodie nhàu nhĩ dưới sofa lên. Không cần xin phép, cậu luồn tay vào ống tay áo rồi mặc vào.
“Tôi không đi tăng hai.”
“Cho tiền cũng không đi?”
“...Vâng.”
“Năm mươi vạn thì sao?”
“…”
“Một trăm vạn?”
Giọng hắn nghe như đùa cợt, nhưng lại ẩn chứa ác ý rõ ràng.
Woo Seung không đáp, chỉ lẳng lặng mặc nốt áo. Xong xuôi, cậu kéo tay áo trùm qua bàn tay rồi siết chặt.
“Một trăm rưỡi thì…”
Nói được nửa lời, Tae Jeong giật mình vì cảm giác vải vóc chạm vào người. Tay áo chiếc hoodie xanh lá đang cẩn thận lau đi dương vật đã mềm xìu. Thứ dính đầy tinh dịch và nước bọt dần trở nên khô ráo.
Woo Seung cầm quần lót và quần dài lên, ngước nhìn Tae Jeong. Hắn bất giác nhấc hông lên để cậu mặc cho dễ. Mặc xong đâu đấy, trông cậu vẫn còn ngơ ngác.
“…”
“…”
Sự im lặng bao trùm. Tae Jeong thậm chí còn quên mất mình định nói gì. Đắn đo một lúc, hắn cầm ví lên, rút năm tờ 50 nghìn won đặt lên bàn. Woo Seung, trong lúc thu dọn túi xách, liếc mắt nhìn những tờ tiền. Số tiền ít đến mức chẳng cần đếm.
‘Xe mới lăn bánh đã mất nửa giá, mắc gì cậu lại được nhận giá như lần đầu chứ.’
Tiền công lại bị bớt.
“A, xem cái mặt cậu kìa.”
Tae Jeong, người tưởng đã cất ví đi, lại rút ra một chiếc thẻ chìa về phía cậu. Bắt gặp ánh mắt thắc mắc của Woo Seung, hắn nhếch mép cười khoái trá.
“Đến nha khoa mà dùng.”
“...Tôi nhận tiền mặt là được rồi.”
“Không phải cậu nói không biết chính xác hết bao nhiêu sao. Mỗi lần thanh toán lại chạy đến đây lấy tiền mặt từ tôi à?”
Woo Seung nhìn qua lại giữa chiếc thẻ và Tae Jeong, cắn vào má trong. Cậu phân vân không biết có nên nhận hay không.
Nhưng sự do dự chỉ kéo dài trong chốc lát.
Cậu run rẩy đưa tay nhận lấy. Chiếc thẻ mỏng và nhẹ, gần như không có chút trọng lượng nào.
Nhưng chỉ với ‘thứ này’, cậu có thể yên tâm đi nha khoa mà không cần lo lắng.
“Dùng vào việc khác là chết với tôi.”
Tae Jeong lên tiếng khi thấy cậu đang dùng ngón cái miết nhẹ chiếc thẻ. Hắn đang cười, nhưng đó không phải là một nụ cười thiện chí.
“Vâng... Tôi sẽ chỉ dùng ở nha khoa thôi.”
Cậu cẩn thận cất thẻ đi, cúi đầu chào. Tae Jeong phất tay, bảo cậu ra ngoài gọi Hoon Young vào.
“...Cảm ơn giám đốc.”
Woo Seung cúi đầu chào lần nữa rồi mới đóng cửa. Khóe miệng ngậm điếu thuốc của Tae Jeong khẽ nhếch lên.
Quả nhiên, đó không phải là một nụ cười tử tế.