Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 30
Woo Seung trở về phòng chờ, soi đi soi lại hàm răng dưới của mình trên màn hình điện thoại. Cậu còn dùng lưỡi chà xát chiếc răng hàm như bị ám ảnh. Cảm giác trơn láng tạm thời xoa dịu lòng cậu, nhưng rồi khi nhớ lại việc đã ngậm tinh dịch trong miệng, nỗi bứt rứt lại dâng lên.
Dù đã van nài Tae Jeong bắn ra ngoài, nhưng hắn chẳng hề đoái hoài.
Dẫu vậy…
‘Dùng cái này mà đến nha khoa.’
Woo Seung nghĩ đến chiếc thẻ cất trong ngăn sâu nhất của ba lô. Chỉ với một tấm thẻ, nỗi bất an vốn đè nặng trong lòng đã tan biến sạch. Giờ đây, chuyện đến nha khoa chẳng còn đáng sợ nữa.
Nhân tiện, cậu nhắn tin cho Jae Min.
[Tôi đi nha khoa đây hehe]
Chưa đầy năm phút sau, tin nhắn đã được gửi lại.
[Bị sâu răng à?]
[Ừm kk, bác sĩ bảo phải chữa tủy kk]
[Chậc chậc, đồ ngốc]
Lời mắng thẳng thừng lại khiến Woo Seung bất giác mỉm cười. Có lẽ vì lòng đã nhẹ nhõm hơn hẳn, nên câu chuyện công việc được gửi tới ngay sau đó cũng thấy dễ vào tai hơn hẳn.
[Tôi lại lập công lớn rồi đây này hahaha]
Nào là chuyện vây bắt tội phạm ma túy ở hiện trường hồi sáng, nào là tóm được cả hai tên đầu sỏ. Những dòng tin nhắn lấp đầy màn hình thấm đẫm niềm tự hào của Jae Min.
Cậu đang nhắn tin qua lại thì một giọng nói quen thuộc gọi tên. Là Hyo Jun. Cậu vội nhắn lại cho Jae Min rằng sẽ nói chuyện sau rồi tắt ứng dụng.
“Anh. Anh đến lúc nào thế?”
Hyo Jun và Chan Il cùng bước vào phòng chờ, tiến thẳng đến chiếc ghế sofa nơi Woo Seung đang ngồi. Woo Seung kéo ba lô xuống, nhường chỗ cho Hyo Jun. Vừa đối diện với cậu ta, cậu lại bất giác nhớ đến những lời khó nghe của Tae Jeong, nhưng rồi vội gạt chúng đi.
Có lẽ vì vừa ở trong phòng riêng ra nên người cậu ta sực nức mùi rượu, thuốc lá và nước hoa quyện vào nhau.
“Cậu đổi nước hoa à?”
“Ố! Sao anh biết hay vậy? Thằng Chanil không dùng nên cho em đó. Anh xịt thử không?”
Woo Seung chưa kịp đáp lời, Hyo Jun đã bật dậy, lôi chai nước hoa từ ví cầm tay ra. Cậu ta túm lấy cánh tay Woo Seung, vừa đưa chai nước hoa lại gần thì bỗng nhíu mày.
“Anh xịt nước hoa rồi à? Sao lại có mùi gì thế này…”
Nói đến nước hoa, cậu chỉ có độc một chai do anh quản lý tặng hồi còn ở tòa chính. Mà cũng vì tiếc của nên cậu chẳng mấy khi dùng đến.
“Tôi có xịt đâu…”
Hyo Jun khịt khịt mũi, cứ ngửi tới ngửi lui như một chú cún đang dí mũi vào gốc cây.
“A, mùi gì quen quen... Hình như em ngửi thấy ở đâu rồi.”
Một lát sau, mắt cậu ta bỗng sáng rực lên như vừa nhận ra điều gì.
“Giám đốc!”
“Hả?”
“Là mùi nước hoa của giám đốc!”
Woo Seung giật thót, bất giác giật tay ra khỏi tay cậu ta. Da thịt cọ xát mạnh gây ra một cảm giác bỏng rát.
“Này, cậu ngửi thử xem. Đúng không?”
“A, dẹp đi.”
Hyo Jun, người đang làm ầm lên bắt Chan Il ngửi thử, cười toe toét. Trông cậu ta hệt như vừa trả lời đúng câu hỏi trúng thưởng lớn.
“Ơ, khoan đã. Anh, vậy thì…”
Nhưng nụ cười toe toét của Hyo Jun chỉ kéo dài trong chốc lát, cậu ta bỏ lửng câu nói. Ngay sau đó, đôi mắt cậu ta mở to đầy kinh ngạc.
“Anh thật sự có gì với giám đốc à?”
“Hả?”
“Vãi! Thật luôn hả anh?”
Hyo Jun vừa nói xong đã giật mình nhìn quanh. Thấy có vài người đang nhìn về phía này, cậu ta vội hạ giọng.
“Anh, anh, lại đây em bảo.”
Cậu ta nắm cổ tay kéo Woo Seung dậy khỏi ghế sofa. Bị lôi đến sau giá treo đồ, Woo Seung đành ngoan ngoãn đứng đợi trong lúc Hyo Jun nhón chân quan sát khắp phòng chờ.
“Anh nghe xong đừng khó chịu nhé.”
“...Chuyện gì mà nghiêm trọng thế.”
“Có phải anh được giám đốc bao nuôi không?”
“Gì cơ?”
Cậu sững sờ trước câu hỏi không thể ngờ tới, vội vàng xua tay.
“Không phải. Bao nuôi gì chứ. Làm gì có chuyện đó...”
Hyo Jun lại nhón chân lên lần nữa. Sau khi liếc nhanh các nhân viên trong phòng chờ, cậu ta hạ giọng xuống mức gần như thì thầm.
“Hôm đó sau khi tan ca, lúc anh về trước, bọn em có xì xào một chút.”
“...Nói gì cơ?”
Nếu là lúc đó... Là cái hôm Hyo Jun đi tăng hai với Moon Soo, còn Woo Seung thì về trước.
“Thì lúc đó cũng lạ thật mà. Giám đốc cứ chăm chăm mỗi mình anh? Kiểu thiên vị lộ liễu luôn ấy?”
Có phải cậu ta đang nói đến chuyện Tae Jeong ép hút thuốc nhưng lại thôi ngay khi Woo Seung từ chối không? Ngoài chuyện đó ra thì...
“...À.”
Nghĩ lại thì đúng là cậu cũng là người duy nhất không tham gia ‘trò chơi’ của Tae Jeong. Những người khác hoàn toàn có thể hiểu lầm.
“À, nhưng mà không phải đâu, không có bao nuôi gì hết.”
“Thế là giám đốc đơn phương anh à?”
“...Càng không phải.”
Cậu lập tức phủ nhận câu nói nghe đến rợn người ấy.
“Hừm...”
Hyo Jun khoanh tay, mắt đảo lia lịa.
“Nhưng mà anh hay vào phòng giám đốc lắm. Mới nãy cũng vừa từ đó ra còn gì.”
“...”
“Aiss, thật tình. Đừng có lừa em. Mùi nước hoa của giám đốc nồng như thế nào ai mà chả biết.”
“Đúng là tôi vừa ở đó ra nhưng thật sự không phải bao nuôi.”
Hyo Jun đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu “Suỵt, suỵt!” một cách khẩn trương. Cậu ta nháo nhác nhìn quanh, làm ầm cả lên, dường như không nhận ra giọng mình mới là to nhất.
“Thế hôm nay anh làm gì trong phòng?”
Trong đầu Woo Seung thoáng hiện lên hình ảnh chiếc thẻ đang nằm sâu trong ba lô.
“Thì cũng... làm mấy chuyện đó... Ngài ấy cho TC thì anh nhận thôi...”
“Mấy chuyện đó?”
Cậu chậm rãi lắc đầu, ngụ ý không muốn nói thêm. May mà Hyo Jun hiểu ý ngay. Làm việc ở đây, sao có thể không biết được chứ.
“Thì ra đó là lý do hôm đó chỉ mình anh là không phải làm…”
Cậu ta đang nói đến trò chơi của Tae Jeong sao? Hay là điếu thuốc mà Woo Seung đã khăng khăng từ chối?
“...Ra ngoài thôi. Mùi nước hoa ở đây nồng quá.”
Hầu hết nhân viên ở đây đều xịt nước hoa rất đậm, khiến mũi cậu đau nhức khi ở trong này, nhất là khi vô số mùi hương trộn lẫn vào nhau.
“Oa, giờ người anh cũng sực nức mùi nước hoa rồi đấy nhé?”
Hyo Jun há hốc miệng kinh ngạc. Mặc kệ cậu ta, Woo Seung quay người đi trước, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
“Chẳng chịu nói gì cả…”
Nhưng cậu vừa bước ra khỏi giá treo đồ, những ánh mắt như đã chờ sẵn liền phóng tới. Dù chẳng làm gì sai, cậu vẫn thấy chột dạ trước vô số ánh nhìn đang đổ dồn về phía mình. Đúng lúc đó, Hyo Jun cau mày, kéo Woo Seung lại.
“A, chết tiệt. Em đã bảo rồi mà. Bọn em có bàn tán với nhau.”
“...”
“Em hỏi là để giúp anh mà anh lại chẳng chịu nói gì. Em làm thế này cũng có lý do cả đấy.”
Cậu ta tặc lưỡi trách móc Woo Seung, rồi lại lẩm bẩm rằng nếu anh chịu nói trước thì đã không đến nông nỗi này.
***
Một chiếc Maybach lướt trên con đường đất giữa những cánh đồng bỏ hoang. Sỏi đá lạo xạo dưới lốp xe.
Ra khỏi cao tốc Pocheon, đi thêm chừng hai mươi phút là tới một con quốc lộ với vài ngọn đèn đường thưa thớt. Từ đó rẽ vào một con đường đất nhỏ hẹp hơn thì chẳng còn lấy một ngọn đèn. Mọi vật chỉ có thể phân biệt được nhờ ánh trăng. Ánh đèn pha rọi sáng con đường đất um tùm cỏ dại.
Khi đến gần cuối bãi đất trống vốn dùng để chứa vật liệu đá, một nhà máy bỏ hoang lờ mờ hiện ra từ xa. Hoon Young nhẹ nhàng đánh lái, thoát khỏi con đường hẹp.
Nhà máy bỏ hoang được bao quanh bởi hàng rào sắt trắng. Cổng chính đã được ai đó mở sẵn nên xe dễ dàng tiến vào. Đã có vài chiếc xe đến trước, gồm một chiếc sedan cỡ lớn và hai chiếc xe tải 2,5 tấn. Hoon Young đỗ xe ngay cạnh chúng.
Động cơ tắt, đèn pha vụt tắt, xung quanh lập tức chìm trong bóng tối. Hoon Young bước ra khỏi ghế lái, đi vòng qua mui xe để mở cửa ghế sau.
“A, mẹ kiếp.”
Vừa bước ra khỏi xe, Tae Jeong đã khẽ buông một câu chửi thề. Hắn cau mày, đặt tay lên vai rồi xoay tròn cánh tay. Khi nghiêng cổ sang phải, một tiếng “rắc” lớn vang lên. Cùng lúc đó, cơ lưng và cơ tam đầu đau nhói. Cơn đau càng thêm dữ dội vì hắn vừa tập xong với huấn luyện viên cá nhân.
“Hoon Young à. Thằng Jeong Ha đó có thù oán gì với tôi hay sao ấy?”
“Huấn luyện viên Lim Jeong Hoon ạ?”
“Ừ, thằng đó.”
Hoon Young đóng cửa ghế sau giúp hắn rồi sóng bước bên cạnh. Cả hai đi về phía nhà máy bỏ hoang với nhịp bước không nhanh không chậm. Tae Jeong cứ lải nhải bên cạnh rằng đau chết đi được. Tiếng côn trùng kêu rả rích vọng lại từ đâu đó không xa.
“Ngài đã đến ạ.”
Cánh cửa sắt cọ xuống sàn kêu ken két rồi mở toang vào trong. Moon Soo đã đến từ trước, cúi gập người chào. Vài gã đàn ông từng có mặt trong phòng hôm đó cũng đứng thành hàng sau lưng anh ta.
Dấu giày in hằn trên nền đất bụi bặm. Để Hoon Young đi trước, Tae Jeong đút tay vào túi quần, thong thả nhìn quanh. Nhà máy bỏ hoang đã lâu không người qua lại nồng nặc mùi ẩm mốc. Cổ họng khô khốc như sắp bật ra cơn ho. Hắn gom ngụm nước bọt đặc quánh trong miệng rồi nhổ toẹt xuống đất.
“Tất cả đã được sắp xếp xong xuôi, ngày mai vật liệu sẽ được chuyển đến ngay ạ.”
Trong lúc Hoon Young và Moon Soo kiểm tra bên trong, Tae Jeong đi ra ngoài cửa sắt. Nơi đây hoang vu đến mức mắt thường cũng không thể nhìn thấy nhà dân. Đúng là một chốn khỉ ho cò gáy.
“Cứ như đang quảng cáo cho cả thiên hạ biết 'chúng tôi đang làm chuyện xấu' ấy nhỉ.”
Tae Jeong cười khanh khách rồi quay vào nhà máy. Hắn chẳng thèm liếc nhìn đám đàn ông đang đứng lúng túng, dò xét sắc mặt mình, chỉ dùng chân đá vào thứ này thứ nọ. Mỗi khi có tiếng “loảng xoảng” vang lên, vai của đám người kia lại giật nảy một cách rõ rệt.
“Moon Soo.”
Tae Jeong đá vào chân chiếc bàn sắt rồi vẫy tay gọi anh ta. Moon Soo vội vàng chạy lại, lập tức cúi người, “Dạ, ngài gọi ạ.”
“Nghe nói cậu đã ngủ với nó à.”
“Dạ? À... vâng ạ.”
“Thế nào?”
Moon Soo mím môi, hít một hơi sâu. Anh ta đứng thẳng người, xoa xoa gáy. Anh ta không rõ Tae Jeong hỏi với ý đồ gì nên phải cẩn thận lựa lời.
“Cũng... không tệ ạ.”
“Không tệ?”
“Vâng. Nhưng đúng là xương cốt to hơn bọn con gái nên sờ vào chẳng có cảm giác gì mấy.”
Bàn tay trái của anh ta vẫn chắp sau lưng, còn bàn tay phải thì cứ nắm lại rồi xòe ra. Khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười nham hiểm, dường như đang hồi tưởng lại chuyện đã ngủ với Hyo Jun.
Tae Jeong nhìn bàn tay to như cái vung của Moon Soo, rồi nhớ đến một bàn tay khác hẳn. Một bàn tay mềm mại như chưa từng phải làm việc nặng nhọc bao giờ.