Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 35
Tae Jeong ngồi phịch xuống thành bồn rửa mặt, nghịch chiếc bật lửa vừa lấy ở quầy. Hắn lặp đi lặp lại động tác bật bánh xe cho lửa bùng lên rồi lại dập tắt.
“Làm gì đấy? Giải quyết việc của cậu đi.”
Thấy Woo Seung vẫn đứng như trời trồng, hắn hất cằm ra hiệu, tỏ ý bảo cậu cứ làm việc của mình.
Tại sao hắn lại đi theo mình? Woo Seung không tài nào hiểu nổi tại sao người kia lại bám theo cậu đến tận nhà vệ sinh và giở những trò này.
“…….”
Mỗi lần hít thở, hơi nóng phả ra khiến men say dường như càng bốc lên. Woo Seung nhíu mày lắc đầu. A, gạch lát sàn xoay tít, chúng chập vào nhau rồi lại tách ra.
Phải rửa mặt trước đã. Woo Seung miễn cưỡng bước tới. Vừa đến gần bồn rửa, mùi nước hoa nồng nặc của Tae Jeong đã xộc thẳng vào mũi cậu.
Cậu mở vòi, ào một tiếng, nước lạnh tuôn xối xả. Woo Seung vốc nước, úp mạnh vào mắt. Cảm giác có vẻ khá hơn một chút.
“Chơi với mấy lão già đó vui không?”
“……Không vui chút nào.”
Tae Jeong cười khẩy.
“Trông cậu cởi đồ chơi bời vui vẻ thế cơ mà, sao lại giả vờ trong sạch làm gì?”
Woo Seung đang rút khăn giấy lau tay, đôi mắt bất giác long lên giận dữ.
“Tôi không làm thế, sao anh cứ…….”
Tờ khăn giấy bị vò nát trong lòng bàn tay cậu. Hàng mi ướt sũng, nặng trĩu vì đọng nước. Cảm giác khó chịu khiến cậu dùng mu bàn tay dụi mạnh mắt mình. Ánh nhìn của Tae Jeong dừng lại nơi đuôi mắt cậu, vốn đã ửng đỏ lên nhanh chóng.
Người phá vỡ sự im lặng trước là Woo Seung.
“Tôi… tôi xin phép đi trước ạ.”
Có lẽ vì men rượu đã ngấm, cậu cảm thấy bớt sợ hãi hơn thường lệ. Cậu chỉ cúi đầu qua loa rồi vội vã rời khỏi nhà vệ sinh. Không có tiếng bước chân nào bám theo, xem ra trò đùa của Tae Jeong may mà cũng dừng lại ở đó.
Trở lại phòng, Woo Seung tiếp tục chiều lòng những gã đàn ông. Hyo Jun giữa chừng có ra ngoài nôn một trận nên đã tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng vì bị mấy gã kia chuốc rượu liên tục nên cuối cùng cũng say mèm. Tình cảnh của Woo Seung cũng chẳng khá hơn là bao. Dù tửu lượng của cậu có nhỉnh hơn Hyo Jun một chút, nhưng uống rượu mạnh với tốc độ này lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Ký ức của cậu đứt đoạn rồi lại nối tiếp ở những điểm kỳ lạ. Mới thấy Hyo Jun còn đang trong vòng tay một gã đàn ông, chớp mắt đã thấy cậu ta đứng trước dàn karaoke, rồi lúc tỉnh táo lại thì đang pha rượu bomb.
Cảm giác này có giống như khi ngồi trên một chiếc xe chạy với tốc độ chóng mặt không? Chẳng có lấy một giây để nhận ra khung cảnh ngoài cửa sổ, chỉ có cơn say xe âm ỉ hành hạ ruột gan. Một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Cậu không hề hay biết gã đàn ông ngồi cạnh đang vuốt ve eo mình, cũng không nhận ra bàn tay đó đã luồn vào trong vạt áo. Cậu chỉ máy móc nhận lấy ly rượu được đưa tới, vỗ tay, và nếu có micro trong tay thì sẽ hát.
Thời gian đã trôi qua bao lâu? Bất chợt, một giọng nói khàn khàn cùng hơi thở nóng hổi phả vào tai cậu.
“Hấc… Mày có muốn đi với tao không?”
Cơ thể mất phương hướng của cậu lảo đảo. Woo Seung vịn tay vào sofa, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng. Gã đàn ông đang vuốt ve sườn cậu bỗng siết mạnh một cái. Một lực siết tựa như vắt kiệt chiếc giẻ lau khiến Woo Seung bật ra một tiếng kêu khẽ, “A.”
“Đi với tao, hấc, đi với tao đi mà.”
Giọng nói thúc giục lại vang lên.
“A… Tôi không, hức, không đi tăng hai đâu ạ.”
“Sao?”
“…….”
“Sao lại không đi? Hấc, tao cho tiền.”
Nghe đến hai chữ "cho tiền", cậu lại bất chợt nhớ đến Tae Jeong.
‘Năm mươi vạn thì sao?’
Một trăm vạn, một trăm rưỡi thì sao, giọng nói đầy chế giễu và khinh miệt đó lại vang vọng trong đầu.
“Tiền, tiền…….”
“Đúng rồi, thằng ranh. Tiền, tao cho chúng mày tiền chúng mày thích.”
Đầu cậu gục hẳn xuống. May mà tay còn vịn vào sofa nên không ngã. Lưng cậu vẫn thẳng nhưng chỉ có cái đầu là lủng lẳng rũ xuống.
“Đi nhé?”
“…….”
“Mày đồng ý rồi nhé. Hấc…….”
“A, không phải đâu ạ. Tôi không thể đi được.”
“Không thể cái gì, hấc, có cái gì mà không thể. Đi là đi thôi.”
Gã đàn ông liên tục nấc, dường như cơn say vẫn chưa dứt. Cùng với một tiếng ợ, gã vỗ đét vào mông Woo Seung.
Đúng lúc đó, điện thoại nội bộ reo lên, báo hiệu đã hết giờ. Một lúc sau, Kim Jeong Oh mở cửa bước vào.
“Các vị đã vui vẻ chứ ạ? Chà, các giám đốc. Bây giờ đã hết giờ rồi nên tôi xin phép cho mấy đứa nhóc ra trước. Yeong Il à! Lại đây dìu cậu này đi. Nó xỉu rồi.”
Hyo Jun say bí tỉ, gục mặt xuống sofa không một chút động đậy. Gã đàn ông ngồi cạnh cậu ta cũng trong tình trạng tương tự, ngửa cổ ra sau thành ghế mà ngáy khò khò.
Woo Seung chống tay lên sofa, khó nhọc đứng dậy. Cậu vừa định xoay người sang trái thì cổ tay đột nhiên bị tóm chặt.
“Mày, hấc, chưa trả lời tao mà.”
Rõ ràng đã nói là không đi rồi, sao gã cứ lằng nhằng mãi không thôi. Woo Seung dùng sức giằng cổ tay ra. Bình thường cậu sẽ không bao giờ làm vậy, nhưng vì say nên không còn biết sợ.
“Thằng này điên rồi à……”
Gương mặt vốn đã đỏ bừng của gã đàn ông trong phút chốc trở nên tím tái. Dù say, gã vẫn nhận ra sự từ chối của Woo Seung. Thằng nhãi mới lúc nãy còn ngọt ngào chiều chuộng, giờ hết giờ là trở mặt lạnh lùng ngay, gã cho rằng Woo Seung đang coi thường mình.
“Thưa anh. Nếu anh muốn thêm giờ thì……”
Nhận thấy bầu không khí bất thường, Kim Jeong Oh lập tức xen vào. Anh ta kéo Woo Seung về phía mình rồi thì thầm vào tai cậu: “Đi đi, đi đi.” Woo Seung liền lách qua người Kim Jeong Oh, tiến về phía cánh cửa đang mở.
“Ơ, ơ!”
Chính lúc đó. Cùng với tiếng kêu kinh ngạc của Kim Jeong Oh, một cơn đau buốt như thể cả mảng da đầu sắp bị lột phăng ập xuống gáy cậu.
“Mẹ kiếp, tao bảo mày chưa trả lời mà!”
Cậu khuỵu gối, suýt nữa thì ngã sõng soài ra sàn nhưng đã cố gượng lại được.
“Á!”
Cậu hét lên một tiếng rồi đưa tay ra sau, nhưng không thể gỡ gã đàn ông ra được. Những ngón tay xòe ra như móng vuốt đang túm chặt tóc cậu. Cơ thể cậu bị kéo đi sền sệt, chẳng khác nào con cá mắc lưới.
“Anh à, anh à! Anh đang làm gì vậy!”
“Thằng đĩ đực này! Hấc, mày coi thường, coi thường tao à!”
Kim Jeong Oh lao vào can ngăn nhưng sức anh ta không đủ để trấn an gã đàn ông đang lồng lộn như một con bò mộng. Gã gào thét khắp nơi, chửi rủa rằng thằng điếm không biết thân biết phận.
Có lẽ thấy một mình không xuể, Kim Jeong Oh liền quay ra hành lang gọi lớn, “Yeong Il! Aish, mẹ kiếp. Ahn Yeong Il!”. Ngay lập tức, người bồi bàn vừa cõng Hyo Jun ra ngoài đã hớt hải chạy vào. Thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, anh ta nhanh chóng nắm bắt tình hình rồi tóm lấy cánh tay còn lại của gã đàn ông.
“Này, này. Trước tiên gỡ cái tay khỏi đầu nó ra đã! Aiss, khốn kiếp, khỏe vãi!”
Kim Jeong Oh cố sống cố chết bám lấy gã đàn ông, tìm mọi cách gỡ bàn tay đang túm tóc Woo Seung ra. Người bồi bàn cũng tham gia, nắm lấy cổ tay gã rồi giật mạnh về phía mình.
Có lẽ không chống lại được sức của hai người đàn ông trưởng thành, những ngón tay của gã dần buông lỏng. Cùng lúc đó, Woo Seung ngã lăn ra sàn.
“Này, đi, đi ngay!”
“Hức, a, a…”
Woo Seung bò bằng bốn chi trên sàn. Khuỷu tay cậu run rẩy khuỵu xuống, nhưng cậu không bỏ cuộc. Như lời Kim Jeong Oh hét, cậu phải thoát khỏi căn phòng này. Nhưng một người nào đó đứng ở cửa đã chặn đường cậu. Woo Seung ngẩng khuôn mặt ngây dại lên. Vì đứng ngược sáng từ hành lang nên cậu không thấy rõ mặt, nhưng chỉ cần nhìn bóng hình thôi, cậu cũng biết đó là ai.
“Làm gì thế?”
Woo Seung còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Tae Jeong thì một tiếng gầm như sấm sét từ phía sau đã giáng xuống.
“Này! Này, mày lại đây cho tao! Thằng chó đẻ. Tao bảo lại đây!”
Woo Seung nghĩ rằng trước tiên mình phải ra ngoài. Cậu lách qua khoảng trống bên cạnh chân Tae Jeong, người đang chắn giữa cửa, rồi bò đi. Một tiếng cười trầm thấp vang lên từ trên cao.
“Thích trò trốn chạy lắm à……”
Cùng lúc đó, đôi giày thể thao có logo hàng hiệu to đùng lại chặn trước mặt cậu.
“Điên thật, gì thế kia.”
“Có đánh nhau à?”
Qua khe hở giữa hai chân hắn, cậu có thể thấy khung cảnh hỗn loạn ở hành lang. Ở đó có những tiếp viên khác đang kéo đến xem tình hình, tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì. Dù ở gần cuối hành lang, khoảng cách có thể xem là xa, nhưng tiếng xì xào bàn tán thì lại nghe rất rõ.
“Toang rồi. Mẹ kiếp, giám đốc đến rồi kìa.”
“Đâu, đâu.”
“A, biến đi, thằng chó. Đẩy cái đéo gì thế.”
Những cuộc đối thoại nhẹ bẫng như thể đang xem cháy nhà hàng xóm cứ thế đâm vào tai cậu. Thấy bộ dạng này của cậu, không biết sẽ lại có tin đồn gì lan ra nữa. Vốn dĩ đã bị đồn thổi là được Tae Jeong bao nuôi này nọ, cậu không muốn tạo thêm bất kỳ cái cớ nào.
“Làm ơn, tránh ra cho tôi.”
Một giọng nói yếu ớt lọt qua hơi thở hổn hển của cậu.
“Tôi, tôi đã nói là không đi tăng hai, hức, mà. Cứ… Người đó, người đó cứ…….”
Tae Jeong không ngắt lời mà lắng nghe những câu nói đứt quãng của cậu. Dù đứng ngược sáng không thấy rõ biểu cảm, nhưng có vẻ hắn không tức giận.
“Tránh, tránh ra cho tôi.”
Với cái đầu say mèm, cậu mơ hồ nghĩ rằng nếu giải thích rõ ràng tình hình thì hắn sẽ tránh đường.
“À, tăng hai.”
Tae Jeong thong thả gật đầu, như thể lúc này mới hiểu ra vấn đề. Hắn rút tay phải đang đút trong túi quần ra, hất về phía Jeong Oh.
“Jeong Oh. Đưa vị khách đó lại đây.”
“Dạ? Dạ, dạ.”
Kim Jeong Oh, trán lấm tấm mồ hôi, liền lôi gã đàn ông đang bị ghì chặt hai tay đến trước mặt Tae Jeong. Anh ta chẳng còn giữ kẽ tiếp đãi khách khứa nữa mà đá vào bắp chân gã, bực dọc thúc giục đi nhanh lên.
“Này, chúng mày! Tao bảo bỏ ra, mẹ kiếp!”
Mạch máu nổi cộm trên thái dương gã giật thình thịch. Gáy gã ướt đẫm mồ hôi, làm sẫm màu cả một mảng cổ áo thun.
“Yeong Il à. Hoon Young có ở ngoài không?”
Trước câu hỏi bất ngờ, người bồi bàn có vẻ bối rối, không kiểm soát được biểu cảm.
“Dạ? À, không có ạ?”
“Chắc chứ?”
“……Lúc nãy thì chắc chắn là không có ạ.”
Tae Jeong chống tay lên khung cửa rồi ngả người ra sau. Sau khi kiểm tra cẩn thận cả bên phải lẫn bên trái, hắn từ từ xắn tay áo lên. Bắp tay săn chắc lộ ra dưới lớp áo.
Hắn tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay rồi ném về phía Woo Seung. Chiếc đồng hồ va vào vai cậu rồi rơi xuống, nằm yên trên đùi.
“Giữ cho cẩn thận.”
Woo Seung ngây người nhìn chiếc đồng hồ trên đùi mình. Nổi bật giữa vành bezel bát giác là mặt số màu xanh đen, chiếc đồng hồ nặng trịch. Nghe lời dặn phải giữ cẩn thận, cậu vô thức nắm chặt lấy nó. Trái với vẻ ngoài tưởng chừng rất lạnh lẽo, mặt trong của nó lại ấm áp hơi ấm của Tae Jeong.