Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 36

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 36

Tae Jeong bước vào phòng. Hắn xoay nhẹ cổ tay và vai, ánh mắt thăm dò gã đàn ông. Dáng vẻ hắn đầy ngạo mạn, cứ như thể đang đứng trước một cái máy đấm bốc trong khu trò chơi chứ chẳng phải người sống.

“Buông ra!”

Gã đàn ông giãy giụa kịch liệt, hét lên. Gương mặt gã đỏ phừng phừng như sắp nổ tung.

“Phong thủy chỗ này có vấn đề à? Chết tiệt, cứ đến hẹn lại lên, quý nào cũng có chuyện.”

“Mày nói cái đéo gì thế! Còn mày là thằng chó nào, ự!”

Ngay khoảnh khắc gã đàn ông định gào lên lần nữa.

Bốp! Một tiếng động ghê rợn vang lên, nghe như tiếng đấm thủng bao cát. Chỉ trong chớp mắt, vùng nhân trung của gã đàn ông đã bê bết máu. Dòng máu đỏ sẫm chảy dài trên gương mặt đỏ phừng của gã, trông vừa thảm hại vừa nực cười.

“Ựa, hự……”

Khục... khục... Hơi thở mắc kẹt trong cổ họng bị siết chặt bật ra thành những âm thanh kỳ quái.

“A, chết tiệt. Dính máu rồi.”

Tae Jeong buông lời chửi thề tục tĩu khi thấy máu bắn lên mu bàn tay. Hắn vẩy mạnh tay như thể vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu, ghê tởm.

“Khự……”

Thịt trong khoang miệng có lẽ đã nát bấy, nước bọt hòa máu cứ thế rỉ ra từ khóe môi gã. Má và gò má sưng vù lên với tốc độ chóng mặt.

“Máu bắn tung tóe hết rồi. Thằng chó đẻ.”

Bốp! Rắc! Âm thanh của xương thịt bị nghiền nát vang lên liên hồi. Tay trái hắn túm chặt cổ áo, giữ cho mặt gã đàn ông không thể né tránh, trong khi tay phải liên tục vung nắm đấm. Nước bọt và máu bắn tung tóe.

“Khụ, hự……”

Mí mắt trái của gã đã sưng húp đến không còn thấy nhãn cầu, vậy mà Tae Jeong vẫn chưa dừng tay. Những thớ cơ cuồn cuộn dưới tay áo hắn căng phồng vì hưng phấn, hằn lên như rễ cây cổ thụ.

Nắm đấm chỉ dừng lại khi đầu gã đàn ông gục hẳn xuống. Tae Jeong phủi tay, lùi lại một bước. Hắn liếm má trong rồi nhổ toẹt xuống sàn.

“Jeong Oh. Lần sau lựa khách mà nhận nhé.”

“Vâng, tôi biết rồi ạ.”

“Mấy thằng này làm gì có tiền, cậu biết mà.”

“Vâng, vâng. Đúng vậy ạ.”

Tae Jeong chùi nốt vệt máu trên mu bàn tay vào áo sơ mi của Kim Jeong Oh. Chiếc áo trắng tinh lập tức loang một mảng đỏ.

Áo bị vấy bẩn nhưng Kim Jeong Oh không dám hé răng nửa lời. Chỉ riêng việc giữ chặt gã đàn ông cho Tae Jeong đánh để gã không gục ngã đã rút cạn sức lực của anh ta.

Máu cũng bắn lên mặt Kim Jeong Oh và Ahn Young Il, nhưng vì sợ làm phật lòng Tae Jeong, cả hai tuyệt không dám đưa tay lên lau.

“Gọi taxi rồi……”

Tae Jeong, người đang dùng rượu trên bàn để rửa vết máu, bỗng khựng lại. Ánh mắt hắn bắt gặp Woo Seung đang ôm bắp chân, vùi mặt vào đầu gối.

“Thằng nhóc kia đang làm gì vậy?”

Tae Jeong chỉ vào Woo Seung, cười một cách khó tin. Kim Jeong Oh không dám hùa theo, chỉ đành cười gượng.

Tae Jeong tiến đến trước mặt Woo Seung rồi ngồi xổm xuống. Hắn phẩy tay trái ra hiệu cho đám người kia ra ngoài. Như chỉ chờ có thế, Kim Jeong Oh lập tức lôi gã đàn ông rời khỏi phòng, không quên cẩn thận đóng cửa lại. Khi sự ồn ào đã lùi xa, không gian chìm vào tĩnh lặng.

Tae Jeong đặt tay lên gối, nhịp nhịp ngón tay, quan sát Woo Seung. Cậu khẽ run lên như cảm nhận được sự hiện diện của hắn, nhưng vẫn nhất quyết không ngẩng đầu.

“Này.”

Lông tơ sau gáy cậu dựng đứng. Phản ứng ngây ngô như con nít khiến hắn suýt bật cười, nhưng rồi lại nén xuống.

“Đưa đồng hồ đây.”

“……A.”

Lúc này Woo Seung mới ngẩng phắt lên. Đối diện với gương mặt đang cố che giấu sự hoảng sợ đó, Tae Jeong không nhịn được cười nữa.

“Haha!”

Đuôi mắt cậu vốn cụp xuống hiền lành như cún con, giờ đây vùng da quanh đó đã trắng bệch. Cả khuôn mặt không còn chút huyết sắc, chỉ riêng đôi môi dưới vì bị cắn chặt mà đỏ ửng. Ai nhìn vào cũng biết đó là một gương mặt đang kinh hoàng tột độ.

“Tôi có đánh cậu đâu?”

Tae Jeong ác ý trêu chọc khi thấy cậu co rúm lại như quả bóng xì hơi. Woo Seung mím chặt môi, né tránh ánh mắt hắn. Vừa đánh người ta như chó xong, giờ hắn lại trưng ra bộ mặt thản nhiên như không. Nếu không phải vì vệt máu khô trên yết hầu hắn, có lẽ cậu đã nghĩ mình say đến mức hoa mắt.

Nhưng thứ âm thanh đó...

‘Ựa, hự…….’

Hôm nay là lần đầu tiên cậu biết da thịt người bị đấm nát lại phát ra thứ âm thanh như thế. Kèm theo đó là tiếng thở hắt ra kỳ quái, hòa cùng nước bọt đặc quánh vì không thể thoát khỏi cổ họng bị siết chặt.

Hốc mắt và môi sưng vù, nước dãi quyện máu đặc quánh, cái cổ gục lả đi như một sợi dây đứt.

Trước khi Tae Jeong đến, gã đàn ông đó tác oai tác quái trong phòng như một ông hoàng. Gã ép cậu uống rượu, sờ mó khắp người, hễ không vừa ý là lại vung tay chửi bới. Một kẻ như thế, vậy mà...

“Làm ơn... cho tôi xin lại đồng hồ.”

Tae Jeong tinh nghịch vẫy tay. Woo Seung run rẩy đưa chiếc đồng hồ vẫn giấu trong lòng ra. Cậu chỉ mong hắn cầm lấy rồi đi cho khuất mắt.

Tae Jeong nhìn xuống cánh tay đang chìa thẳng về phía mình. Tay áo len co lên, để lộ cổ tay gầy guộc. Ba đường gân xanh nổi rõ mồn một, trông mỏng manh như thể chỉ cần bẻ nhẹ là gãy.

Thấy hắn chỉ nhìn mà không nhận lấy chiếc đồng hồ đang được giữ một cách vụng về trên đầu ngón tay, Woo Seung khẽ liếc nhìn hắn. Gương mặt không giấu nổi cảm xúc này thật ngây thơ làm sao.

“Cho cậu đấy, lấy không?”

Những ngón tay cậu co rụt lại như lá trinh nữ.

“Hửm?”

Sự im lặng kéo dài khiến Tae Jeong phải lên tiếng thúc giục.

“……Tôi biết anh sẽ không cho đâu.”

Hắn là kẻ đã bắt cậu phải bú mút dương vật, rồi viện cớ hao mòn để lần nào cũng quỵt một nửa tiền. Chẳng có lý nào hắn lại dễ dàng cho cậu một chiếc đồng hồ đắt tiền như thế. Chắc chắn hắn lại giở trò trêu chọc để xem phản ứng của cậu đây mà. Đến giờ, Woo Seung cũng đã hiểu được phần nào con người Tae Jeong.

“Toàn bị lừa thôi sao? Lần này tôi cho thật đấy.”

“……”

“A, thật mà, tôi nói thật đấy.”

Tae Jeong nhấn mạnh từ ‘thật’ với giọng điệu nhẹ bẫng. Nếu là lúc bình thường, cậu sẽ nhận ra ngay đây chỉ là một trò đùa, nhưng cái đầu đang quay cuồng vì men say và nỗi sợ đã không thể suy nghĩ lý trí được nữa.

Dù sợ hãi, nhưng có lẽ do men rượu, chút can đảm tưởng đã cạn kiệt lại rỉ ra từ đâu đó. Cậu ngu ngốc buột miệng hỏi, mặc cho một tia lý trí cuối cùng đang gào thét ‘đừng nói’.

“……Thật ạ?”

Trước câu hỏi lí nhí ẩn chứa hy vọng mong manh đó, gương mặt Tae Jeong bỗng méo mó một cách kỳ lạ. Một vẻ mặt khó tả, không ra khóc cũng chẳng ra cười. Hoặc có lẽ, là biểu cảm của kẻ đang thương hại.

“Không cho.”

Thì ra là vậy. Woo Seung tự trách mình đã nuôi hy vọng hão huyền. Đồng thời, cậu thực sự căm ghét Tae Jeong vì cứ mãi giở trò đùa cợt thế này.

Một lúc sau, lòng bàn tay cậu chợt trống rỗng. Tae Jeong đã lấy chiếc đồng hồ đi mất. Cảm giác hụt hẫng đến khó chịu.

Hắn định đeo đồng hồ vào cổ tay trái nhưng rồi khựng lại, nhìn Woo Seung chằm chằm. Ngay sau đó, hắn lại đưa chiếc đồng hồ ra trước mặt cậu, lắc qua lắc lại.

“Đây, cho này?”

“……”

“Lần này là thật.”

Chiếc đồng hồ lắc qua lắc lại trước mắt cậu như con lắc của máy gõ nhịp.

“Này, thật đấy. Không lấy là cậu thiệt.”

Cậu phải gắng sức lắm mới ngăn được đôi mắt đang chực đảo theo nó, hết sang trái, rồi lại sang phải.

Woo Seung liếm môi dưới một cách vô thức. Cậu không tài nào đoán được đây là trò đùa hay là thật tâm.

“……”

Vài giây sau, Woo Seung từ từ đưa tay ra. Ngay khi chiếc đồng hồ tưởng chừng đã chạm đến đầu ngón tay, nó bỗng vút xa, lắc lư tận chỗ vai Tae Jeong. Hắn đã rụt tay lại.

Ngay khoảnh khắc ấy, môi Woo Seung mím chặt, cằm cậu nhăn lại như vỏ quả óc chó.

“Này, khóc đấy à?”

Woo Seung dùng lòng bàn tay dụi mạnh hai mắt. Cậu chùi bàn tay ướt sũng vào quần rồi lại tiếp tục ấn lên mắt, cứ thế lặp đi lặp lại.

“……”

Tae Jeong lẳng lặng quan sát bộ dạng đó. Chẳng hiểu sao miệng hắn bỗng khô khốc. Hắn không tài nào rời mắt khỏi hàng mi ướt đẫm trĩu nặng và vành mắt đỏ ửng vì bị dụi mạnh.

Tae Jeong nhanh chóng nhận ra trạng thái của mình có gì đó khác lạ. Ngay cả nhịp tim vốn nặng nề cũng đang dần tăng tốc.

“Cậu có biết cái này bao nhiêu tiền không mà đòi nhận thế hả? Tham lam thật.”

“……”

“Nếu tôi cho cậu cái này, thì cậu sẽ làm gì cho tôi?”

Hắn dùng bàn tay đang cầm đồng hồ chống cằm, hỏi bằng một giọng khàn đục.

“……Tôi không có gì để cho cả.”

Woo Seung mếu máo lắc đầu, đáp rằng mình không có gì để cho. Ngay lúc đó, một sự nôn nóng gần như sốt ruột dâng lên trong lòng hắn.

“Đi tăng hai không?”

“……”

“Với tôi.”

Sự kiên nhẫn để dồn cậu vào chân tường và chờ đợi câu trả lời mong muốn đã bị một ngọn lửa vô hình thiêu rụi.

Tae Jeong từ từ mở lòng bàn tay. Bên trên là chiếc đồng hồ. Một chiếc đồng hồ mà cả đời này Woo Seung có cày cuốc cũng không mua nổi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo