Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 37
Thứ đầu tiên níu lấy ánh nhìn của Woo Seung là chiếc đồng hồ tỏa ra thứ ánh sáng tao nhã. Nhưng ngay tức thì, thứ đập vào mắt cậu lại là vệt máu đỏ thẫm còn đọng lại giữa những đường chỉ tay. Một dấu vết bạo tàn chưa kịp xóa đi.
Đã có lần, trong lúc phải dùng miệng cho Tae Jeong, cậu từng tự hỏi không biết lần sau hắn sẽ bắt mình làm gì nữa. Bạo hành và cưỡng hiếp. Thật ghê tởm, nhưng cậu vẫn mơ hồ lo sợ rằng, có lẽ một ngày nào đó, chuyện ấy cũng sẽ xảy đến với mình.
Cái đầu choáng váng vì men rượu khiến suy nghĩ của cậu ì ạch hơn thường lệ, nhưng cũng không đến mức không hiểu nổi lời Tae Jeong. Nếu từ chối, Tae Jeong hẳn sẽ lại dày vò cậu bằng một cách nào đó khôn lường. Vì vậy, câu trả lời mà Woo Seung có thể đưa ra cũng chỉ có một. Chỉ là…
Vệt máu kẹt trong từng đường chỉ tay như một dư ảnh, không ngừng khuấy đảo tầm nhìn của cậu.
“…Tôi không ra nước được đâu.”
Woo Seung vừa nhìn vai Tae Jeong vừa run rẩy thốt lên. Những vệt máu lấm tấm cũng vương cả ở nơi đó.
“Cái gì?”
Tưởng mình nghe nhầm, Tae Jeong hỏi lại.
“Anh đã nói nếu không ra nước thì sẽ không cho vào mà. Tôi… tôi biết phận mình.”
Ánh mắt vốn vô định của cậu cuối cùng cũng hướng thẳng về phía Tae Jeong. Khoảnh khắc hai ánh nhìn giao nhau, phần dưới của Tae Jeong liền cương lên. Chiếc quần vải dệt kêu sột soạt, để lộ rõ đường viền dương vật đang căng cứng.
Tae Jeong chống tay lên gối, cúi đầu nhìn xuống. Và hắn thấy dương vật của chính mình đang cương cứng. Đường viền căng phồng hằn rõ lên đến tận đùi trái khiến hắn sững sờ. Cái thứ từ nãy đến giờ chỉ giật giật, nhói lên từng cơn, cuối cùng cũng đã cương cứng hoàn toàn.
“Oa…”
Hắn dùng bàn tay đang nắm chiếc đồng hồ xoa gáy. Có lẽ vì cảm giác lạnh lẽo của kim loại, một cơn rùng mình tê dại chợt chạy dọc sống lưng.
Hắn không đắn đo lâu.
“Anh, anh định làm gì…”
Woo Seung bối rối nhìn Tae Jeong đột ngột nắm lấy cổ tay mình rồi cài đồng hồ vào. Cổ tay cậu quá nhỏ nên chiếc đồng hồ không ôm khít mà lỏng lẻo kêu lạch cạch. Dù vậy, Tae Jeong chẳng hề bận tâm, vẫn nắm chặt cổ tay kéo cậu đứng dậy.
“A!”
Một tiếng hét bật ra trước lực kéo thô bạo không chút khoan nhượng. Thân hình gầy gò của cậu lảo đảo, run rẩy như một con rối bị rút hết bông.
Tae Jeong cứ thế lôi xềnh xệch Woo Seung ra ngoài hành lang. Ở đó, vài tiếp viên chưa về hẳn vẫn đang túm tụm nói chuyện. Tất cả đều sững sờ nhìn hai người bước ra từ phòng. Từ xa vọng lại tiếng Kim Jeong Oh đang hét lớn chuyện gì đó.
Tae Jeong kéo Woo Seung vào phòng số 7. Hắn sập mạnh cửa rồi túm lấy gáy cậu, ấn dúi xuống mặt bàn. Một tiếng bụp vang lên, vầng trán trái và thái dương bị đập xuống đau điếng.
“A!”
Cậu ngã sấp mặt, còn chưa kịp định thần thì cảm giác lạ lẫm trên eo khiến cậu giật nảy mình, ngẩng phắt đầu dậy.
“Chờ, chờ một chút.”
Cậu vội vàng chống hai tay lên bàn định đứng dậy, nhưng lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi không sao trụ vững mà cứ trượt đi.
“A, phiền phức thật.”
Có lẽ vì thấy Woo Seung giãy giụa thật phiền phức, hắn bèn siết mạnh gáy cậu. Hơi thở tắc nghẹn khiến cơ thể đang vùng vẫy của cậu chợt khựng lại.
Tae Jeong vỗ mạnh vào gáy cậu như thể khen ngợi. Rõ ràng không phải là một cú đánh, nhưng lại gây ra chấn động tương đương. Hẳn vì hắn vốn là một người đàn ông chẳng hề dịu dàng. Điều đó càng khiến cậu thêm kinh hãi về những gì sắp xảy ra.
“Tôi, tôi không ra nước được đâu. Đừng làm thế.”
Trước lời khẩn cầu tha thiết, Tae Jeong không hề tỏ ra thương xót. Hắn là người một khi đã quyết tâm làm gì thì nhất định sẽ làm bằng được. Vì chẳng có lý do gì để không làm cả.
“Không ra nước thì đã sao? Cậu thiệt chứ tôi thiệt chắc?”
“Anh đã nói là sẽ không làm cơ mà! Nhưng tại sao, tại sao, a!”
Chiếc quần của cậu bị tuột xuống. Cảm giác lớp vải vướng víu nơi đầu gối khiến cậu nhớ lại sự sỉ nhục mà Hyung Ho phải chịu ở đây một tháng trước. Một chuyện tương tự cũng sắp xảy đến với cậu. Chỉ là theo một cách hơi khác.
“Aiss, chết tiệt.”
Tae Jeong chửi thề khi một tay kéo quần xuống nhưng không được như ý. Cuối cùng, hắn không cởi hết quần mà chỉ lôi dương vật ra. Dương vật cương cứng bật lên một tiếng phựt. Nơi đầu dương vật đang ngọ nguậy giữa không trung đã rịn ra thứ nước sền sệt.
“Để tôi dùng miệng, tôi dùng miệng cho anh! Giám đốc, a! Hức, giám đốc.”
Tae Jeong dùng tay phải vạch hai cánh mông căng tròn ra. Giữa chúng, những nếp gấp nhuốm màu hồng nhạt e lệ lộ ra.
“Làm ơn, làm ơn mà.”
Mỗi khi Woo Seung lên tiếng, những nếp gấp lại co giật trông thật tức cười. Có lẽ do da cậu quá trắng nên chúng trông càng đỏ hơn.
“Dùng miệng, a!”
Hắn gom một ngụm nước bọt rồi nhổ toẹt lên huyệt nhỏ. Dòng nước bọt đặc quánh chảy dọc xuống theo những nếp gấp đang co rúm lại.
“A, a…”
Woo Seung nức nở trước cảm giác kỳ quái từ bên dưới. Hơi lạnh len lỏi giữa hai cánh mông bị vạch ra đã đủ lạ lùng, nhưng cảm giác nước bọt chảy dọc khe mông mới là kinh khủng nhất. Cánh tay giấu dưới lớp áo len nổi da gà. Răng cậu va vào nhau lập cập vì sợ hãi.
“Đừng làm thế. Không được đâu. Giám đốc, giám đốc.”
Một vật cứng rắn chạm vào hậu huyệt của cậu. Tae Jeong đang dùng quy đầu di đi di lại để bôi trơn. Những nếp gấp vốn khô khốc chẳng mấy chốc đã trở nên bóng loáng, co thắt theo một cách hoàn toàn khác.
“Giám đốc, hức, giá, giám đốc.”
“Ồ, có vẻ vào được thật này.”
“Không được, không được đâu. Giám đốc. Đừng làm thế.”
Tae Jeong cũng nhổ nước bọt vào tay mình rồi xoa đều khắp dương vật. Sau đó, hắn đặt quy đầu vào giữa những nếp gấp rồi cứ thế thúc vào. Một cú xâm nhập tàn bạo khôn tả.
“Á a a!”
Cơn đau xé ruột ập đến khi phía dưới bị nong ra.
“…Chết tiệt.”
Tae Jeong thúc vào hết phần vành quy đầu rồi dừng lại một chút. Mí mắt trái của hắn giật giật, bụng dưới đau nhói. Thân gậy đỏ sẫm lộ ra bên ngoài ngọ nguậy, rung lên bần bật.
“Đau, hức, đau quá.”
Tae Jeong liếm mép rồi hơi lùi hông lại. Phần quy đầu dày nhất vướng vào nếp gấp khiến Woo Seung lại giãy lên.
“Hư, hức, đau quá. Giám, giám đốc.”
Cơ thể đang giãy giụa của cậu rõ ràng đã dùng hết sức lực, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Tae Jeong cảm nhận được chiếc cổ mảnh mai đang đập thình thịch dưới tay mình. Hắn dùng ngón cái xoa nhẹ mái tóc khô ráp, mỉa mai Woo Seung một cách cay độc, “Làm trò, làm trò nữa đi.”
Hơi thở hắn trở nên dồn dập vì hưng phấn, lồng ngực phập phồng dữ dội như vừa vận động cật lực. Tae Jeong đăm đăm nhìn xuống huyệt nhỏ đang co bóp, mút chặt lấy quy đầu. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn: phải thúc một cú thật mạnh vào tận gốc.
Và như mọi khi, Tae Jeong không chút do dự mà lập tức thực hiện điều mình nghĩ.
“Á!”
Hắn ấn mạnh gáy cậu xuống, đồng thời thúc mạnh dương vật vào đến tận cùng. Cảm giác những nếp gấp bị nong ra đến căng cứng rồi co giật thật rõ rệt.
“Hộc, này… Chết tiệt.”
Tae Jeong suýt nữa đã cắn vào lưỡi. Hắn gập sâu người, cảm nhận mí mắt mình cứ tự động nhắm lại rồi mở ra. Cơn khoái cảm mãnh liệt khiến hông hắn lõm vào, cơ bụng săn chắc run lên bần bật.
Không chỉ có vậy. Dương vật của hắn co giật, bắn tinh vào sâu bên trong.
“Hưư, khực…!”
Cơn khoái cảm như sét đánh vào thái dương khiến Tae Jeong xuất tinh mà không hề báo trước.
“Hức. Đau, đau…”
Khi hắn từ từ lùi hông ra sau, dương vật dính đầy dịch nhờn, trông càng bóng loáng hơn lúc đầu, bật ra một tiếng phựt. Nơi đầu quy đầu đang ngọ nguậy giữa không trung dính thứ dịch trắng đục. Chất lỏng đó kéo thành một vệt dài đến tận huyệt nhỏ đang liên tục đóng mở. Một dấu vết của việc xuất tinh không thể chối cãi.
“Chết tiệt, sao lại…”
Hắn chưa từng bị thế này bao giờ. Ngược lại, hắn thuộc dạng khó xuất tinh, mỗi lần làm tình đều phải đâm rút đến khi đối phương mềm oặt như một cái xác mới miễn cưỡng ra nổi.
Đúng lúc đó, chiếc cổ đang đập thình thịch dưới tay hắn chợt tuột ra, rồi một tiếng rầm ồn ào vang lên từ phía dưới. Woo Seung ngã phịch xuống sàn, luống cuống kéo quần lên.
“A, a. Hưư, hức.”
Chiếc quần bị túm lại ở đầu gối mãi không kéo lên được khiến sắc mặt Woo Seung tái nhợt. Cậu nhận ra lực tay của Tae Jeong đã lơi lỏng nên lập tức vặn người thoát ra. Vì chiếc quần bị tụt dở dang mà cậu ngã ngồi xuống sàn, nhưng dù sao cũng đã thoát khỏi bàn tay như gọng kìm đó.
Tinh dịch rỉ ra từng chút một giữa hai khe mông. Cảm giác đó lạ lùng không thể tả. Chiếc quần không nghe lời cứ liên tục cọ xát, để lại những vết xước trên đùi cậu.
“A!”
Bất chợt, cánh tay phải của cậu bị nhấc bổng lên, cả người bị kéo mạnh lên trên. Toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn vào vai phải, một cơn đau buốt ập xuống người cậu.
“A á á!”
Cậu còn chưa kịp kinh ngạc vì bị đặt trở lại lên bàn thì một cảnh tượng khó tin hơn nữa đã chờ đợi Woo Seung.
“Làm lại, mẹ kiếp.”
Đó là khuôn mặt đỏ bừng của Tae Jeong.
“Lâu rồi không làm nên mới thế. Làm lại.”
Hắn mang vẻ mặt của một đứa trẻ đang ăn vạ đòi đồ chơi, nhưng bên dưới, dương vật lại đang dựng đứng. Sự đối lập đó trông vô cùng kỳ dị.
Woo Seung vừa khóc nấc vừa lắc đầu.
“K-Không muốn… Đã làm rồi mà. Hức, anh ra rồi là xong… xong rồi còn gì…”
“Bình thường tôi không nhanh như thế.”
“Tôi biết, tôi biết mà.”
Phía dưới, nơi dương vật vừa đâm vào, vẫn còn đau rát.
“Vì tôi biết nên không, không cần làm nữa đâu. Giám đốc bình thường, hức, bình thường…”
Woo Seung liều mạng gật đầu để xoa dịu Tae Jeong. Cậu cũng đã dùng miệng cho hắn vài lần nên biết rõ đây là lần đầu tiên hắn xuất tinh nhanh đến vậy. Vì thế, cậu cố gắng thuyết phục hắn rằng không cần phải làm lại.
Thế nhưng, khuôn mặt đỏ bừng của Tae Jeong mãi không chịu trở lại bình thường.