Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 39
Giây lát sau, ngay khi cậu sắp lả đi, Tae Jeong mới chậm rãi rút hông. Phụt một tiếng, dương vật trượt hẳn ra ngoài. Tinh dịch đọng nơi đầu khấc kéo thành một sợi chỉ dính nhớp, nối liền với huyệt khẩu. Tae Jeong dùng tay vuốt dọc, nó liền đứt phựt. Ướt đẫm dịch thể, dương vật bóng loáng và lại tiếp tục căng cứng như chưa hề biết thỏa mãn.
“Ha, haa……”
Woo Seung hổn hển thở dốc. Cơ thể gầy gò của cậu co giật, mỗi hơi thở lại phát ra tiếng rít khản đặc. Bên dưới, lối vào cũng co thắt liên hồi. Giữa những thớ thịt đang mấp máy, tinh dịch Tae Jeong vừa bắn vào lại trào ra ngoài. Thứ dịch vốn màu trắng đục giờ đã nhuốm một màu hồng nhàn nhạt.
“Rách rồi à?”
Tae Jeong dùng ngón cái banh rộng miệng huyệt ra.
“Hức……”
Đôi môi Woo Seung méo đi thảm hại. Câu nói bâng quơ của hắn khiến cậu chợt kinh hãi. Chẳng bao lâu sau, những giọt nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng vỡ òa.
“Hức, hức, hấc…”
Tiếng khóc nén lại bao tủi hờn, khiến không gian như cũng ẩm ướt theo. Nước mắt lăn dài theo thái dương, thấm ướt chân tóc.
“Mẹ kiếp. Này, không rách đâu.”
Dù tinh dịch lẫn máu đang rỉ ra từ cửa huyệt bị banh căng, Tae Jeong vẫn trơ tráo nói dối. Chỉ là bên trong bị thương thôi, chứ có rách đâu mà.
Hắn vỗ bồm bộp lên cặp mông đầy đặn của cậu, như để khẳng định lại rằng không sao cả. Một cái vỗ thô bạo, cục cằn, chẳng hề mang chút ý an ủi nào.
“Hức…… hấc.”
Woo Seung co người lại, quay đi như muốn trốn chạy khỏi hắn. Cậu chống tay phải lên bàn, từ từ gượng dậy. Dù chỉ là một cử động nhỏ, bên dưới vẫn có thứ gì đó trào ộc ra. Không phải rỉ ra, mà gần như là tuôn trào.
“A.”
Vừa đặt mông ngồi xuống bàn, cậu đã nhận ra bên dưới ẩm ướt bất thường. Cậu cúi xuống kiểm tra, hóa ra mình đang ngồi ngay trên vũng dịch. Trong vũng dịch ấy, thứ chất lỏng màu hồng nhạt và chất lỏng trong suốt quyện vào nhau. Nhận ra những tiếng kêu lép nhép là do thứ này gây ra, cậu lại cảm thấy hạ thân càng thêm đau nhức.
“Cậu cũng ra nước mà?”
Tae Jeong ngồi phịch xuống ghế sô pha, ngửa đầu ra sau rồi lại gập người về phía trước, cất giọng. Cánh tay hắn vắt hờ hững lên thành ghế, toát ra vẻ thỏa mãn uể oải sau cơn mây mưa. Hắn đưa tay vuốt ngược mái tóc bết mồ hôi đang rũ xuống trán.
“Hức……”
Ra nước ư. Lại là những lời vô lý cốt để trêu chọc mình. Woo Seung cố hết sức dời mắt khỏi vũng dịch trên bàn.
Lồng ngực gầy gò phập phồng dữ dội. Cậu cố nén tiếng khóc, nhưng nỗi tủi hờn vẫn không sao nguôi được.
Nếu là ngày thường, có lẽ cậu đã ép mình nín khóc và nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trước mặt Tae Jeong. Nhưng hơi men còn sót lại đã tiếp cho cậu chút dũng khí, hay đúng hơn là sự liều lĩnh.
“Cái này… là của Giám đốc mà.”
Tae Jeong đang bẻ cổ kêu răng rắc, nghe vậy liền cau mày.
“Tất cả, tất cả đều là của Giám đốc mà……”
Woo Seung nói được nửa chừng thì nghẹn lại, đưa tay lên dụi mắt. Dù vẫn còn nấc, cậu vẫn vội vàng đặt chân xuống sàn. Bàn tay run rẩy nhặt chiếc quần nhàu nhĩ dưới đất lên.
Ngay lúc đó, một cái bóng cao lớn đổ xuống đầu cậu. Tae Jeong ngồi trên sô pha đã đứng bật dậy từ lúc nào và tiến lại gần.
“Của tôi à?”
“……Vâng.”
“Chà, nghe oan ức vãi nhỉ?”
Tae Jeong dùng ngón tay quệt một vệt dịch trên bàn. Hắn xoa ngón trỏ và ngón cái vào nhau để thử độ dính nhớp, rồi đưa ra trước mặt Woo Seung, tách hai ngón tay ra như cố tình khoe cho cậu thấy. Sợi dịch dính nhớp kéo dài rồi đứt phựt.
“Thấy chưa. Của cậu đấy.”
“……Không phải đâu ạ. Là của Giám đốc.”
Trước câu trả lời ngoan cố, Tae Jeong bật cười như không thể tin được. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi cất giọng rành rọt.
“Được thôi.”
“……”
“Cứ làm thêm lần nữa là biết của cậu hay không chứ gì.”
“Dạ?”
Woo Seung bị quẳng thẳng xuống ghế sô pha.
“A!”
Cậu vội vàng định ngồi dậy nhưng Tae Jeong đã nhanh hơn một bước, dùng chân dạng hai chân cậu ra.
“Khoan, ự…!”
Tae Jeong banh hai cánh mông đầy đặn ra rồi cứ thế thúc thẳng dương vật vào. Khi hắn thô bạo rút ra, thứ dịch dính nhớp cùng phần thịt non đỏ hỏn bên trong cũng bị lôi ra theo. Chất lỏng bóng loáng lấp lánh trông vô cùng dâm mị.
“Thấy chưa. Hừ, đúng là của cậu còn gì.”
Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười. Rõ ràng ướt át như thế mà còn làm ra vẻ trong sạch, đúng là trò mèo. Tae Jeong dùng hai tay ghì chặt chiếc eo gầy gò, phập, phập, thúc mạnh hông.
“A, a, á… hức!”
Tiếng thét khóc hòa cùng bầu không khí ẩm ướt nhanh chóng lấp đầy căn phòng.
Trong lúc Tae Jeong ra ba lần, Woo Seung chỉ ra đúng một lần. Mà lần đó cũng là do bị đè trên sô pha, bị đâm chọc, lắc lư khiến dương vật cọ xát mà bị ép phải ra. Nhưng dù thế nào, đó vẫn là xuất tinh, và việc nhìn thấy vết tinh dịch ướt sũng trên ghế sô pha khiến cậu thấy mình thật thảm hại.
“Nín khóc đi.”
Tae Jeong ngồi dạng chân đầy ngạo mạn trên ghế sô pha, cất giọng cáu kỉnh với vẻ mặt chán ngấy. Hắn vắt hờ cánh tay trái lên thành ghế, đưa điếu thuốc lên môi. Sau khi rít một hơi thật sâu đến hóp má rồi nhả khói, làn sương trắng lượn lờ trong không khí.
“……Hức, hấc.”
Woo Seung cố nuốt nước mắt vào trong, vội mặc nốt chiếc quần. Cảm giác tinh dịch không ngừng rỉ ra giữa hai khe mông thật khó chịu, chiếc quần nhàu nhĩ cũng thảm hại không kém, nhưng ít nhất nó cũng giúp cậu cảm thấy an toàn hơn đôi chút.
Thấy hắn không nói gì thêm dù mình đã mặc xong quần áo, cậu nghĩ chắc là có thể rời đi được rồi. Cậu dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên cái đầu đau nhức vì men rượu còn sót lại, rồi lắc mạnh.
“Thằng ngu.”
Tae Jeong nhìn bộ dạng đó của Woo Seung rồi phì cười.
Woo Seung không phản ứng. Cậu chỉ dùng lòng bàn tay day mạnh đôi mắt cay xè vì khóc quá nhiều. Nhưng rồi, cậu chợt cảm nhận được một sức nặng lạ lẫm trên cổ tay.
“A……”
Lúc này cậu mới nhận ra mình vẫn đang đeo chiếc đồng hồ của Tae Jeong. Bị đè lên bàn, bị giày vò. Dù đã trải qua cơn hoan ái tàn khốc, chiếc đồng hồ vẫn giữ nguyên vẻ bóng loáng, tao nhã.
Khi làm việc với các tiếp viên, có những chuyện không muốn biết cũng phải biết. Ngày nào họ cũng lải nhải về những thứ muốn mua như tụng kinh. Bài ca đó chẳng có giai điệu hay ca từ gì mỹ miều, chỉ toàn là những món đồ đắt đỏ, những thứ mà một khi khoác lên người hay ngồi sau tay lái sẽ khiến kẻ khác phải trầm trồ. Họ chỉ đặt giá trị vào những thứ đó mà thôi.
Vì vậy, Woo Seung biết rõ chiếc đồng hồ trên cổ tay mình là thứ mà cả đời này cậu làm lụng vất vả cũng không mua nổi. Cậu còn nhớ có lần một tiếp viên nào đó đã luôn miệng lải nhải rằng muốn có nó.
“……”
Sẽ là nói dối nếu bảo rằng không có chút tiếc nuối nào. Nhưng Woo Seung không muốn vì lòng tham mà đánh mất chính mình. Chuyện như vậy, một lần trong đời là quá đủ rồi.
Cố trấn tĩnh lại, cậu run rẩy tháo chiếc đồng hồ ra.
“Thật à?”
Tae Jeong vừa gạt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn vừa cường điệu kéo dài giọng.
Woo Seung cẩn thận đặt chiếc đồng hồ lên bàn rồi quay gót. Cậu định cứ thế rời đi, nhưng một suy nghĩ bướng bỉnh chợt trỗi dậy. Woo Seung quay người lại, tiến đến trước mặt Tae Jeong. Đôi lông mày đẹp đẽ của hắn nhướng lên, vẽ thành một đường cong.
Woo Seung nuốt khan, nhìn chằm chằm vào cằm Tae Jeong rồi nói.
“……Hãy trả bằng tiền cho tôi.”
Tae Jeong đang định đưa điếu thuốc lên miệng thì khựng lại.
“Tôi……. Tôi không cần đồng hồ.”
“……”
“Vậy nên hãy trả bằng tiền cho tôi.”
Chỉ riêng việc đứng vững trên hai chân lúc này đã là một kỳ tích. Chỉ cần lơi lỏng một chút, đầu gối cậu có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào, và hạ thân vẫn đang rỉ ra tinh dịch. Eo, tay, cổ tay, không một nơi nào trên cơ thể từng bị bàn tay hắn chạm qua mà không đau nhức.
“Sao. Đồng hồ tệ lắm à?”
“……Cái đó quá, quá đắt ạ.”
Tae Jeong bật cười rồi ngậm lại điếu thuốc. Hắn lục túi quần, lôi ví ra. Sau một thoáng do dự, hắn rút hai tờ 50,000 won. Rồi hắn lục lọi trong sấp séc và tiền mặt dày cộp, nhưng không thấy tờ 10,000 won nào nên quẳng luôn cả chiếc ví lên bàn.
Tae Jeong kẹp điếu thuốc vào bàn tay đang cầm tiền, người hơi cúi xuống. Tay kia, hắn nhặt chiếc đồng hồ lên.
“Chọn đi.”
Hắn chìa hai tay ra trước mặt Woo Seung một cách tinh quái. Tàn thuốc lửng lơ trên đầu điếu rơi lả tả xuống sàn. Làn khói mỏng bay lên, che khuất một phần nụ cười trên gương mặt Tae Jeong.
Woo Seung nghĩ hắn thật quá đáng. Sống mũi cậu cay xè, cơn nấc nghẹn vừa nén xuống lại cuộn lên từ lồng ngực, chực chờ bật ra thành tiếng.
“Chắc cái này không khó đâu nhỉ?”
Chẳng khác gì lần hắn hỏi cậu có muốn liếm dương vật mình trước mặt Hyung Ho để nhận 1 triệu won hay không. Chỉ là số tiền đã tăng lên một cách nực cười, còn tình cảnh của Woo Seung thì vẫn thảm hại y như cũ.
‘Tôi không chọn cái nào cả.’
Ngày hôm đó, Woo Seung đã không chọn gì cả. Và Tae Jeong, dù tỏ vẻ rộng lượng cho qua, cuối cùng vẫn giày vò cậu.
Lần này, nếu không chọn, Tae Jeong sẽ lại giày vò mình bằng cách nào đây?
Những ngón tay gầy guộc từ từ đưa ra. Khi đầu ngón tay chạm vào một trong hai thứ và nắm chặt lấy, một nụ cười mãn nguyện nở trên môi Tae Jeong.
“Tôi thấy buồn cười nhất là cái điệu bộ giả vờ ngoan hiền của cậu đấy.”
Woo Seung dở khóc dở cười trước cảm giác mát lạnh vừa vặn trong lòng bàn tay.
Dù trong tay đang nắm giữ thứ đắt giá chưa từng có, tâm trạng cậu lại tồi tệ hơn bao giờ hết.