Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 40
Ào ào. Nước từ vòi sen xối xả xuống nền gạch. Woo Seung vặn nước ở mức mạnh nhất rồi đứng thẳng vào dưới vòi. Dòng nước táp vào vai rát bỏng, nhưng cậu vẫn nghiến răng chịu đựng.
Woo Seung cho đẫm sữa tắm lên bông tắm rồi vò cho sủi bọt. Cậu cứ chà đi chà lại một vùng da đến hai ba lần, nhưng vẫn không tài nào dám chạm đến nơi ấy.
“Ư….”
Cậu khuỵu xuống, tay vẫn siết chặt bông tắm. Ngay khoảnh khắc đầu gối gập lại, một dòng chất lỏng ấm nóng từ bên trong liền ứa ra. Cậu giật mình định đưa tay lên, nhưng rồi sững lại khi nhận ra đó là gì. Cậu nhắm nghiền mắt, không dám nhìn cảnh dòng tinh dịch bị nước cuốn trôi xuống cống thoát nước.
Mãi đến khi hơi nước làm mờ cả tấm gương, Woo Seung mới cẩn thận làm sạch phía dưới. Chỉ cần chạm nhẹ, những nếp thịt sưng tấy đã nhói lên đau buốt.
Tắm lâu hơn thường lệ, cậu bước ra khỏi phòng tắm, kéo theo một làn hơi nước đặc. Cậu ngồi phịch xuống giường. Dù đổi tư thế thế nào, phía dưới vẫn âm ỉ nhức nhối.
Lau vội mái tóc, cậu nằm vật sang một bên, kéo tấm chăn nhàu nhĩ lên đắp rồi với lấy điện thoại. Màn hình sáng lên, hiển thị một cuộc gọi nhỡ mà cậu không hề để ý.
[Ye Jin]
Ye Jin gọi nhỡ hai cuộc, sau đó là một loạt tin nhắn. Nội dung cũng chẳng có gì đặc biệt. Con bé bảo cuối tuần này đi chơi với bạn cùng khóa, hỏi xin cậu ít tiền.
“…….”
Trên chiếc bàn ăn nhỏ hình hạt đậu, chiếc đồng hồ Yeom Tae Jeong đưa vẫn nằm chơ vơ. Một vệt trăng lọt qua khe rèm, phủ lên mặt đồng hồ một lớp ánh bạc dìu dịu.
Bàn tay rã rời buông thõng xuống bên má. Màn hình điện thoại vẫn sáng, hiển thị tin nhắn của Ye Jin. Cuối tuần, bạn cùng khóa, Hongdae… Tiền ăn ngoài đã đắt đỏ, đi chơi thế nào cũng mua sắm lặt vặt, 50,000 won sao mà đủ. Ít nhất cũng phải cho con bé 100,000 won.
Biết thế này, mình đã lấy tiền chứ không phải đồng hồ.
“Haiz….”
Mặt Woo Seung nhăn lại như sắp mếu. Nhưng có lẽ vì đã khóc cạn nước mắt, vành mắt cậu giờ chỉ còn khô khốc và bỏng rát.
Woo Seung nhắn lại là giờ mới xem máy, rồi chuyển cho Ye Jin 100,000 won. Cũng may có khoản tiền boa hôm nay, nếu không thì cậu đã túng quẫn ngay tức khắc.
‘Thằng này. Cậu làm cái trò quái gì mà phòng ốc ra nông nỗi đó hả. Aiss, cái thằng này!’
Lúc dúi tiền boa vào tay Woo Seung, Kim Jeong Oh đã cằn nhằn không ngớt. Anh ta trút giận lên cậu, bảo rằng vì gã đàn ông kia quậy phá nên anh ta sắp bị Tae Jeong chửi cho một trận.
Tay cầm tiền, Woo Seung nghĩ đến Tae Jeong trong phòng số 7. Hắn, sau khi xuất tinh, trông thật rũ rượi. Cậu đã rời đi, bỏ lại sau lưng hình bóng của hắn đang liên tục rít thuốc. Không biết có phải dáng đi khập khiễng của cậu trông nực cười lắm không, mà ngay trước khi cánh cửa khép lại, tiếng cười sảng khoái của hắn đã giáng một đòn đau điếng vào tai cậu.
[Thks thks]
Trời đã tờ mờ sáng mà con bé chắc vẫn chưa ngủ, Ye Jin nhắn lại cảm ơn ngay. Woo Seung định gõ trả lời nhưng lại thôi, úp điện thoại xuống. Cậu đăm đăm nhìn những vật dụng cũ kỹ trong phòng rồi nhắm nghiền mắt.
‘Tôi thấy buồn cười nhất là lúc cậu giả vờ làm người tốt đấy.’
Lời nói của Yeom Tae Jeong cứ xoáy sâu trong tâm trí cậu, không sao gạt đi được.
Chẳng hiểu sao, hắn cứ không ngừng thử lòng Woo Seung. Trong tình huống đó, có ai lại đi chọn hai tờ 50,000 won thay vì chiếc đồng hồ cơ chứ? Woo Seung tự nhủ đó là chuyện bất đắc dĩ, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn siết chặt lấy cổ họng, không sao rũ bỏ được.
‘Đừng có giả vờ tốt bụng. Thấy thương hại bà đến thế thì đem về mà phụng dưỡng đi!’
Vì bất an, vì sợ bị trừng phạt, vì thương hại hay trắc ẩn. Hành động của cậu luôn có vô số lý do, nhưng chưa bao giờ xuất phát từ thiện ý thuần túy. Dẫu vậy, cậu vẫn luôn nghĩ, chỉ cần mình không nói ra thì sẽ chẳng ai hay biết, và mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Nhưng tại sao, tại sao mọi người lại đối với mình…
‘Cái vẻ giả tạo…’
Với vẻ mặt chán ghét ra mặt.
‘Mày cũng y hệt như bố mày thôi.’
Không hề che giấu sự khinh bỉ trong ánh mắt.
‘Nhìn cái điệu bộ của mày mà tao kinh tởm muốn chết!’
Hơi thở ẩm ướt, nồng nặc mùi rượu phả đầy lồng ngực. Woo Seung chợt không phân biệt được, đó là hơi thở của chính mình, hay là của mẹ cậu từ những năm tháng xa xôi.
***
“Anh Seok Jun. Chúng ta liên hoan ở đây thật đấy à?”
Jae Min lo lắng đưa mắt nhìn quanh, dè dặt hỏi. Đi sóng vai bên cạnh, Seok Jun vỗ nhẹ lên lưng cậu ta.
“Ừ, thằng này.”
Dù trạc tuổi nhau, nhưng Seok Jun tốt nghiệp học viện cảnh sát nên cấp bậc cao hơn Jae Min. Dù được cấp trên liên tục trấn an rằng không sao, lòng cậu ta vẫn chẳng thể yên nổi.
Nghe nói có tiệc liên hoan, cậu ta đã vô tư đi theo cả đội như mọi khi. Mọi người còn đang đùa tếu với nhau rằng giá mà được ăn thịt bò một bữa, thì nơi họ đặt chân đến lại khác hẳn mọi lần. Đây không phải quán ba chỉ 12,900 won một suất 150g gần sở.
“Hôm nay tôi đã chuẩn bị rất đặc biệt đấy ạ.”
Một người đàn ông tóc vuốt ngược bóng loáng dẫn họ đến căn phòng cuối hành lang. Nơi này là một dạng quán rượu có tiếp viên. Cậu ta đã thắc mắc tại sao lại phải đi xa khu vực làm việc đến thế, không ngờ lại là một quán rượu. Dù loáng thoáng nghe nói cũng có những dịp thế này, nhưng một quán rượu tiếp viên thì...
“Quý vị có muốn chọn người ngay bây giờ không ạ?”
Người đàn ông hỏi với giọng điệu lịch thiệp. Nhưng có lẽ vì đôi mắt gã có nhiều lòng trắng, nên dù gã mặc sơ mi phẳng phiu, đi giày da bóng lộn và đeo chiếc đồng hồ vừa khít cổ tay, Jae Min vẫn cảm thấy có gì đó khó chịu một cách kỳ lạ.
Trái với Jae Min đang lén lút né tránh, Seok Jun lại tỏ ra sành sỏi, bảo cho các cô gái vào ngay. Người đàn ông khẽ cúi đầu rồi lui ra ngoài.
Trên bàn đã bày sẵn rượu ngoại và ly. Trong khi Seok Jun thản nhiên tiến về ghế chủ tọa, Jae Min lại ngượng ngùng ngồi xuống chiếc ghế đối diện xéo một góc. Vài thành viên trong đội cũng tỏ ra lúng túng như Jae Min, nhưng số khác lại có vẻ quen thuộc như Seok Jun. Bầu không khí bỗng trở nên ngượng nghịu.
“Với đồng lương của chúng ta thì nơi này hơi quá sức phải không?”
Thấy Seok Jun ung dung ngậm điếu thuốc, Jae Min thăm dò. Từ ngoài vào trong, nơi này không giống một quán ăn chơi bình thường. Trong số bạn bè nhập ngũ cùng đợt, cũng có nhiều đứa gọi dịch vụ đến quán karaoke chơi bời, nhưng chỉ nghe giá thôi Jae Min đã hết hồn. Vậy mà nơi này có quy mô không thể nào so sánh nổi.
“Có người có công với đất nước bao rồi, chú em. Không sao, không sao đâu.”
Nghe xong, mặt Jae Min tái đi. Một đồng đội ngồi đối diện đưa mắt ra hiệu hỏi cậu ta có biết trước không. Jae Min lắc đầu.
“Người có công với đất nước” là tiếng lóng trong ngành, ý chỉ được bao. Đã một năm kể từ khi chuyển từ đồn cảnh sát về đây, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp chuyện này, một chuyện chưa từng nghĩ tới. Thấy Jae Min bối rối, Seok Jun thản nhiên chìa cho cậu ta bao thuốc.
“Cứ chơi trước đã. Hả? Chơi xong rồi tính.”
Anh ta còn vỗ tay mấy cái để khuấy động bầu không khí.
“Chơi một bữa thế này cũng chẳng phải chuyện gì to tát đâu. Các cậu mà biết phòng bên là ai thì xỉu luôn đấy. Chúng ta chỉ cần, à vâng, cảm ơn, rồi cứ thế mà chơi thôi. Hết.”
Anh ta úp lòng bàn tay xuống rồi lia một đường ngang, nhấn mạnh từ “hết”.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên và cánh cửa nhanh chóng mở ra. Seok Jun ra hiệu cho vào.
Người đàn ông lúc nãy dẫn đường, giờ dắt theo hơn chục cô gái vào phòng. Căn phòng vốn rộng rãi cho hơn mười lăm người thoáng chốc đã chật như nêm. Cảnh tượng chỉ thấy trên phim ảnh khiến Jae Min há hốc miệng.
“Cô kia được đấy. Không, không. Cô thứ tư. Ừ, cô đó.”
“Ờ… Vậy thì, tôi, tôi chọn.”
Đến cả cậu em út trong đội cũng chọn xong, mọi chuyện sau đó diễn ra nhanh như chớp. Jae Min còn chẳng biết mình đã chọn cô nào trong lúc mơ màng. Mãi đến khi một cô gái mảnh mai với hương nước hoa ngọt ngào ngồi xuống bên cạnh, cậu ta mới giật mình, à, ra là mình cũng đã chọn một người. Cô gái bắt chuyện đủ thứ, cậu ta cũng đáp lại, nhưng tim thì đập thình thịch, mắt cứ đảo lia lịa. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cậu ta hết chùi vào quần lại nắm chặt tay lại.
Nhưng cô gái khéo léo dẫn dắt câu chuyện, giúp Jae Min dần thả lỏng và hòa nhập hơn với không khí xung quanh. Một phần cũng vì cô gái mời ly nào cậu ta cũng không từ chối, nên men rượu ngấm rất nhanh.
“Anh cũng nâng ly lên đi chứ! Ơ, khoan đã. Anh của em chưa nâng ly này!”
Vài người huýt sáo trêu chọc khi thấy cô gái chăm sóc Jae Min ân cần. Cậu ta bỗng thấy vai mình oai hẳn lên, bất giác ngồi sát vào cô gái hơn.
“Chà, dọn về ở với nhau luôn đi, cái thằng này.”
“Chơi trò chơi đi, chơi trò chơi!”
Không chỉ riêng Jae Min. Cả những người ban đầu còn lúng túng, giờ mặt cũng đã đỏ bừng, vui vẻ nhập cuộc. Khói thuốc và men rượu tràn ngập căn phòng đã nới lỏng sợi dây cương vô hình đang kìm giữ họ.
Seok Jun khều khều chân Jae Min.
“Vui vãi phải không?”
Jae Min đang ăn miếng trái cây cô gái đút cho, mặt mày phê pha gật đầu. Nước quả chảy nhếch nhác bên khóe miệng hé hờ.
“Thế là được rồi. Ừ, chơi đi, chơi đi.”
Seok Jun bảo cô gái ngồi cạnh hãy chăm sóc cho “anh của cô” tử tế vào. Cô gái liền lấy khăn giấy lau miệng cho Jae Min.
“Uống nào! Này, nâng ly!”
Nỗi bất an vốn co ro ở một góc lòng từ lúc nào đã bị men rượu cuốn phăng đi mất.
Hình ảnh viên cảnh sát từng lên mặt dạy dỗ Woo Seung phải giữ gìn phẩm giá, giờ đây không còn sót lại một chút nào trong con người cậu ta lúc này.