Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 43

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 43

Dù Hyo Joo ăn bánh gạo ngon lành đến mấy, hay Chan Il có buột miệng khen ngon, tâm trạng cậu vẫn chẳng khá lên được. Ngay cả việc vừa đến đã được chọn phòng cũng không khiến cậu thấy khá khẩm hơn.

“Với giám đốc à?”

“Ừ. Là Lee Jae Won kể đấy.”

“Trông cậu ta có giống vậy đâu...”

“Thằng điên này. Trông với chả không gì? Làm ở đây thì thằng nào mà chẳng như thằng nào.”

Tiếng cười cợt của bọn họ như đang cào vào màng nhĩ cậu. Những ánh nhìn, những giọng điệu tò mò, và cả sự quan tâm của họ, tất cả đều hóa thành mũi kim sắc lẹm đâm cậu đau nhói.

“Thảo nào Kim Hyung Ho cứ lùng sục thằng đó suốt.”

“Cũng lạ. Giám đốc có bao giờ tiếp chuyện tiếp viên đâu. Toàn khinh người ra mặt, đúng là trò cười.”

Woo Seung cúi đầu, tu nốt túi nước giải rượu Hyo Joo mua cho. Cậu ngậm cái vỏ rỗng giữa hai môi rồi dùng tay bóp mạnh.

Mãi đến khi chiếc vỏ nhựa bị răng cửa cắn cho nhàu nát, cậu mới lôi nó ra khỏi miệng. Cậu định vứt vào thùng rác, nhưng lại sợ đứng dậy sẽ gây chú ý nên đành thôi.

Woo Seung cầm điện thoại lên xem giờ. Hyo Joo và Chan Il mới vào phòng chưa đầy mười phút. Lúc họ còn ở đây thì đỡ, giờ chỉ còn mình cậu, cuộc trò chuyện càng trở nên trắng trợn. Chỉ trong vài ngày, tin đồn đã nghiễm nhiên được coi là sự thật. Dù Hyo Joo đã cảnh báo trước, nhưng khi thực sự trở thành tâm điểm bàn tán, cảm giác chẳng khác nào ngồi trên đống lửa.

Hôm sau cái ngày ngủ với Tae Jeong, Woo Seung đã phải lết tấm thân đau nhức đi làm. Chuyện đó đã lan ra khắp khu phụ, khiến không khí trong phòng chờ trở nên kỳ quặc. Dù không ai hỏi thẳng, nhưng kể từ lúc tay bồi bàn Jae Won rỉ tai gì đó với đám nhân viên, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

‘Chắc hôm đó Lee Jae Won là người dọn phòng số 7. Ahn Young Il còn thêm mắm dặm muối, bảo là chính mắt hắn thấy hết.’

Lời của Hyo Joo tuy ngắn gọn nhưng lại gói trọn cả vấn đề. Chẳng cần hỏi thêm cũng đủ để mường tượng ra ngọn nguồn của tin đồn.

‘Anh, anh được bao nuôi thật à? Cứ nói thật cho em biết đi.’

Hyo Joo nắm lấy cánh tay Woo Seung, nghiêm túc hỏi.

Đúng là cậu đã ngủ với Tae Jeong, nhưng không hề nhận tiền. Dù vậy, với những người không biết rõ ngọn ngành, mối quan hệ của cả hai hoàn toàn có thể bị xem là bao nuôi.

‘Tôi cũng không rõ nữa. Vì… tôi không nhận tiền.’

Dù đã chắc mẩm trong nhà vệ sinh không có ai, Hyo Joo vẫn giật mình nhìn quanh một lượt nữa. Rồi cậu ta níu lấy Woo Seung, tra hỏi dồn dập.

‘Anh điên rồi à? Vậy là làm không công sao? Tại sao chứ?’

‘Không phải tôi muốn. Tôi bị ép… bị ép buộc.’

Nét mặt Hyo Joo nhăn lại rồi từ từ giãn ra. Cậu ta thở hắt ra một hơi, rồi nắm chặt cánh tay Woo Seung.

‘Anh, đừng nghe xong mà tự ái nhé.’

‘…….’

‘Nếu đã trót làm rồi thì ít nhất cũng phải lấy tiền chứ.’

‘…….’

‘Anh cũng đâu phải dân chuyên. Ơ? Khoan đã. Nhưng Shin Chan Il bảo giám đốc đang cặp kè với một con bé nào đó cơ mà… Gì thế nhỉ?’

Hyo Joo nhíu sống mũi, đảo mắt lia lịa.

‘A, chả biết nữa. Thôi kệ, đằng nào chuyện cũng lỡ rồi, anh cứ nói với Kim Jeong Oh xếp cho mấy kèo ngon hơn đi. Nếu Kim Jeong Oh tinh ý thì cũng sẽ để mắt tới anh hơn thôi.’

‘Hay là đào mỏ giám đốc luôn, à. Đào mỏ chắc không được rồi. Ừm…’

Liệu chuyện này có lặp lại với Tae Jeong lần nữa không? Woo Seung hoài nghi, nhưng rồi lại nhớ đến cảnh Tae Jeong chẳng hề che giấu sự cương cứng của mình ở cầu thang lúc nãy, khiến cậu khó có thể chắc chắn.

‘Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì giới thiệu em cho giám đốc với nhé.’

Câu chuyện nhanh chóng lái sang hướng khác, rằng cứ nhìn cái cách Kim Hyung Ho mất trí như thế kia thì hẳn là được bo rất đậm. Woo Seung thấy chủ đề thay đổi cũng may, bèn hùa theo vài câu cho phải phép. Cậu không thoải mái khi phải bàn luận với Hyo Joo về Tae Jeong.

Woo Seung gạt phắt dòng suy nghĩ miên man rồi đứng dậy. Chất lỏng rỉ ra từ vết cắn trên vỏ túi dính nhớp vào tay cậu. Nhân tiện đứng lên, cậu định bụng vứt rác rồi đi vệ sinh luôn.

“Này, này.”

Đúng lúc đó, có người gọi cậu. Quay lại, cậu thấy một gã nhân viên tóc tỉa lớp đang nhìn chằm chằm về phía này.

“Cậu ngủ với giám đốc thật à?”

Câu hỏi trơ trẽn khiến cậu cau mày. Woo Seung không đáp, quay người bỏ đi. Ngay trước khi cánh cửa phòng chờ khép lại, đủ thứ lời ong tiếng ve vẫn bay tới găm vào người cậu như tên bắn. Cảm giác này thật chẳng hề xa lạ.

‘Địt mẹ, thứ chẳng ra gì mà cứ làm như mình là cái thá gì ấy, hả?’

Suốt quãng đường xuống cầu thang, Tae Jeong không ngừng chửi rủa. Chó chết, mẹ kiếp, đồ khốn. Đủ loại chửi thề văng vãi trên cầu thang như những mẩu bánh vụn của Hansel và Gretel.

Nghĩ đến việc mình cứ bị chửi bới suốt từ lúc đến đây, cậu thấy lòng nặng trĩu. Càng phiền lòng hơn khi đó chẳng phải chuyện do cậu tự chuốc lấy.

Cậu rút một tờ khăn giấy, lau bàn tay đang nhỏ nước. Chùi nốt phần còn lại vào quần, cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cậu không muốn quay lại phòng chờ, nhưng cũng chẳng còn nơi nào khác để đi.

Trong lúc đang phân vân liệu có nên làm gì đó trước khi những hiểu lầm và tin đồn lan xa hơn không, cậu lại bất ngờ chạm mặt một người trên hành lang.

“Hôm nay giám đốc đến đây phải không.”

Người cậu đối mặt trực diện chính là Hyung Ho, người mà cậu đã cố né tránh bấy lâu. Nghe cái giọng chắc nịch của cậu ta, có vẻ như cậu ta đã thấy Tae Jeong trong quán.

“Xin anh, cho tôi gặp giám đốc đi.”

“……Tôi đã nói rồi. Tôi và giám đốc không phải mối quan hệ đó.”

“Ha, thật tình……”

Cậu ta vò đầu bứt tai như thể sắp phát điên.

“Đừng có vớ vẩn. Chẳng phải anh ngủ với anh ta rồi sao? Mẹ kiếp, giờ tin đồn lan khắp nơi rồi đấy!”

“…….”

“Tôi đã nói là tôi đéo quan tâm anh được bao nuôi hay làm cái gì rồi cơ mà? Thật đấy, tôi thề tôi không quan tâm. Nên làm ơn cho tôi gặp giám đốc đi.”

Nếu có thể cho cậu ta gặp, chính Woo Seung đã làm từ lâu rồi. Thế nhưng, Hyung Ho lại coi cậu như một thằng sợ bị cướp mất mỏ vàng của mình.

“Tôi và giám đốc thật sự không phải mối quan hệ đó. Tôi là cái thá gì mà có thể nói với giám đốc…”

“Vậy tại sao anh cứ đến phòng số 7 suốt thế. Lee Jae Won đã thấy hết rồi mà tại sao anh cứ-.”

“Chuyện đó là…!”

Thấy Woo Seung chỉ mấp máy môi không thành lời, Hyung Ho cười khẩy như thể ‘biết ngay mà’. Hốc mắt trũng sâu, hai má hóp lại khiến nụ cười của cậu ta trông chẳng khác nào một cái nhăn mặt. Woo Seung nhận ra tình trạng của cậu ta còn tệ hơn cả lần trước.

Cậu thận trọng nhìn quanh. Cậu đã định bụng nếu có Kim Jeong Oh ở gần thì sẽ nhờ giúp đỡ. Nhưng bàn tay cứu giúp lại chìa ra từ một nơi không ngờ tới.

Chiếc điện thoại trong tay rung lên. Cậu tưởng là Hyo Joo nên liếc nhìn màn hình, nhưng trên đó lại hiện lên một cái tên không thể ngờ tới.

[Giám đốc]

Woo Seung lộ rõ vẻ bối rối. Và dáng vẻ đó đã củng cố sự chắc chắn trong lòng Hyung Ho. Cậu ta nhếch mép cười ‘ha’. Một sự im lặng đầy ẩn ý bao trùm lấy cả hai.

“Đây là, giám đốc chỗ làm thêm của tôi. Ban ngày, ở quán cà phê… Ý là Kirin… không phải ở đây.”

Ai nghe cũng biết đó là một lời nói dối vụng về. Woo Seung tự bực mình vì nói năng lắp bắp như thằng ngốc, nhưng cậu chẳng còn cách nào khác. Từ nhỏ, mỗi khi bị dồn vào chân tường, cậu đều trở nên như vậy.

“Vậy thì nghe máy đi.”

“……Không, bây giờ không cần nghe cũng được.”

“Haiz, chết tiệt. Tôi bảo nghe máy cơ mà?”

“Không muốn.”

“Aiss, khốn nạn thật!”

Cậu ta bỗng đưa tay vò rối mái tóc rồi đột nhiên hét lên một tiếng. Đúng lúc Woo Seung giật mình lùi lại một bước thì điện thoại đã bị giật phắt khỏi tay.

“Cậu làm gì…!”

Tuyệt đối không thể để cậu ta nghe cuộc điện thoại này, Woo Seung cũng quyết liệt giằng lại. Giữa lúc hai người giằng co, chiếc điện thoại vẫn không ngừng rung lên.

“Mẹ kiếp, cứ nghe máy đi cho xong!”

Tiếng rung đột ngột tắt ngấm. Woo Seung thở phào nhẹ nhõm, còn gương mặt Hyung Ho thì méo xệch đi thảm hại.

Nhưng đó chỉ là một thoáng. Tiếng rung lại vang lên, và cái tên trên màn hình vẫn không đổi.

“Đừng mà…!”

Thật khó để thắng một kẻ đang liều mạng. Trừ khi bản thân mình không đủ tuyệt vọng bằng cậu ta.

“Nghe máy đi, thằng khốn!”

Cùng lúc tiếng rung ngừng lại, chiếc điện thoại nóng hổi áp vào tai trái cậu. Cuối cùng, Hyung Ho đã nhấn nút nghe, cậu ta dí điện thoại vào tai cậu và trừng mắt. Woo Seung mặt mày trắng bệch, mấp máy môi.

― Đang giận dỗi nhau đấy à?

Bên kia đầu dây, thay vì câu ‘a lô’ quen thuộc, lại là một lời nói chẳng ăn nhập. Woo Seung theo bản năng ngẩng đầu lia mắt về phía góc trần, nơi có thể có camera.

― Ahaha!

Tiếng cười sảng khoái kéo cậu về thực tại.

“……A lô.”

― Đừng làm trò vô ích nữa, qua đây.

Thời điểm quá tệ. Âm lượng bị vặn to hết cỡ nên Hyung Ho cũng nghe rõ mồn một giọng của Tae Jeong.

“Vâng, tôi đến ngay. Nhưng mà giám đốc bây giờ…”

― Dắt cả thằng nhãi bên cạnh cậu theo đây.

Gương mặt của Hyung Ho sáng rỡ lên. Cậu ta còn ra hiệu thúc cậu mau nhận lời. Tae Jeong biết gì mà lại gọi cả Hyung Ho theo? Woo Seung không tài nào hiểu nổi, nhưng vẫn đành miễn cưỡng đáp lại. Cuộc gọi vừa kết thúc, Hyung Ho đã gần như ném trả điện thoại vào lòng cậu.

“Đi thôi, nhanh lên. Ha, chết tiệt. Cuối cùng cũng…”

Có vẻ cậu ta không nhận ra việc Tae Jeong gọi cả mình theo là một điều kỳ lạ. Nhìn cậu ta dùng hai tay che miệng, thở hổn hển, có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm đến thảm thương.

Chắc hẳn Tae Jeong không thể không biết chuyện cậu ta đã lảng vảng trước phòng số 7 và hỏi các quản lý về tung tích của mình. Nhưng tại sao lại là lúc này…

Suốt quãng đường trên hành lang, Hyung Ho cứ lẩm bẩm, “Được rồi, được rồi. Ha, chết tiệt.” Cậu không tài nào đoán được chuyện gì sẽ được giải quyết khi gặp Tae Jeong, chỉ mong mình không bị dính líu quá sâu.

Tae Jeong đang ngồi ở ghế chính trong phòng số 7, nghịch chiếc bật lửa. Bàn làm việc sạch bong. Dụng cụ hút thuốc lá điện tử và chiếc túi zip nhỏ chứa bột trắng mà cậu thỉnh thoảng thấy cũng không có ở đó.

“Ngồi đi.”

Tae Jeong hất cằm về phía sofa. Hyung Ho ngồi xuống với tư thế thẳng tắp như lính chào cờ. Cậu ta đặt hai tay ngay ngắn lên đùi, mắt nhìn thẳng vào Tae Jeong.

“Thế hai người đang hẹn hò à?”

Tae Jeong dùng chiếc bật lửa lần lượt chỉ vào Hyung Ho và Woo Seung rồi buông một câu hỏi đột ngột.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo