Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 42

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 42

“Ồ.”

Tae Jeong búng tay vào giữa hai hàng mày đang chau lại của cậu, như thể hỏi cậu dám nhăn nhó trước mặt ai. Woo Seung vội đưa tay lên xoa vầng trán tê rần.

“Sao nào. Chẳng phải chúng ta đã chịch nhau rồi còn gì.”

Hắn vừa nói vừa dùng chiếc bánh gạo vỗ vỗ vào nắm đấm của mình.

“Như thế này này.”

Tiếng bột bánh dẻo quánh va vào nắm đấm vang lên bồm bộp khắp chiếu nghỉ cầu thang. Âm thanh trần trụi ấy khiến cậu bất giác nhớ lại chuyện ngày hôm đó.

Cơn đau quặn lên như bị ai đó thúc vào bụng, đôi môi ướt đẫm cả nước bọt lẫn nước mắt. Và cả…

‘Lắm trò gớm nhỉ.’

Mỗi lần cậu không chịu nổi cơn đau mà đẩy hắn ra, hắn lại nhếch mép cười khẩy, như thể cậu đang làm một trò hề lố bịch.

Vài ngày sau, dù cơn đau ở hạ bộ đã dịu đi, nỗi tủi hờn vẫn bám riết lấy lồng ngực cậu như một chiếc gông cùm. Vì vậy, mỗi lần nhớ lại chuyện hôm đó, ngực cậu lại đau nhói.

“Nếu không ăn thì trả lại cho tôi.”

Đó là bánh nhận từ chùa về. Cậu không thể chịu đựng nổi việc hắn dùng nó để làm trò tục tĩu thêm nữa. Cậu định giật lại chiếc bánh trên tay Tae Jeong, nhưng hắn đã ghì chặt không buông. Cảnh tượng bỗng trở nên lố bịch hệt như một trò kéo co.

Cậu định dùng cả hai tay để giật lấy chiếc bánh thì Tae Jeong đột ngột dí sát mặt lại. Quá bất ngờ, cậu nhắm nghiền mắt quay đầu đi. Dù muộn màng nhận ra hành động của mình thật mất mặt và mở mắt ra, nhưng đã quá muộn.

“Này. Cậu đừng nói là…”

Tae Jeong nheo mắt đầy vẻ ranh mãnh.

“Ngại à?”

Woo Seung, người nãy giờ vẫn tránh né, sững sờ nhìn thẳng vào Tae Jeong. Ngại ư? Cảm xúc của cậu lúc này tuyệt đối không phải là thứ đó.

Hồi mới vào làm ở khu chính, vì không rành nên cậu đã từng đi khách. Dù mối quan hệ đó cũng chẳng trong sạch gì khi có tiền bạc xen vào, nhưng ít nhất cậu không bị cưỡng ép và chà đạp như thế. Đây là lần đầu tiên cậu bị một người đàn ông đối xử như vậy.

Vì thế, khi chạm mặt Tae Jeong ban nãy, cậu đã vô cùng hoảng hốt, đến mức không tài nào nhìn thẳng vào hắn trong suốt cuộc nói chuyện. Đây không phải là thứ cảm xúc có thể bị đánh đồng với sự rụt rè hay ngượng ngùng.

“Oa, địt mẹ. Cậu hài vãi cứt.”

Tae Jeong ngả người ra sau rồi phá lên cười. Hắn có vẻ đã hiểu lầm tai hại rằng Woo Seung làm vậy là vì xấu hổ. Mặc kệ hắn nghĩ gì, Woo Seung chớp ngay lấy khoảnh khắc tay hắn lơi lỏng mà giật lại chiếc bánh gạo.

“Tch, nhạt thế.”

Thấy cậu chẳng thèm đáp lại mà chỉ chăm chăm giật lấy chiếc bánh, Tae Jeong mất hứng lầm bầm. Woo Seung cẩn thận cho hai chiếc bánh gạo vào túi ni lông.

“Sao không đeo đồng hồ?”

Tae Jeong đột ngột nắm lấy bàn tay đang buộc túi ni lông của cậu. Cổ tay cậu bị kéo giật lên ngang mặt hắn rồi bị bẻ qua vặn lại. Hành động thô bạo khiến cậu bất giác co rúm vai lại.

“……Ư, đau.”

Ánh mắt của Tae Jeong ngay lập tức liếc xuống. Bầu không khí thay đổi trong chớp mắt. Vẻ tinh quái, đùa cợt biến mất, thay vào đó là một áp lực vô hình như đặc quánh lại.

Woo Seung lo lắng liếc nhìn Hoon Young đang đứng sau lưng Tae Jeong. Vừa hay ánh mắt cậu chạm phải Hoon Young đang xem giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay. Gương mặt vô cảm của anh ta chỉ nhún vai. Một cử chỉ quá rõ ràng: anh ta sẽ không giúp, cũng chẳng có ý định can ngăn. Hoon Young chỉ đứng yên phía sau, thờ ơ với vẻ mặt chán chường.

“Cái đồng hồ… tôi sẽ trả lại. Nhưng mà quản lý bảo tôi 7 giờ, á!”

Woo Seung đang nói dở thì hét lên một tiếng.

“Á cái con cặc. Cậu là con nít à?”

“A, đau quá, giám đốc.”

“Đau à?”

“Vâng. Hức, đau ạ.”

“Thế này thì sao?”

“A!”

Tae Jeong siết chặt cổ tay cậu như muốn bẻ gãy. Lực nắm mạnh đến mức dù nó có vỡ vụn ngay lúc này cũng chẳng có gì lạ, môi dưới của cậu run lên bần bật.

“Cái này... cũng đau ạ.”

“Oa…”

Hắn đột nhiên nhếch môi, thốt lên một tiếng cảm thán.

“Tôi cứng rồi.”

Câu nói đó khiến cậu kinh ngạc đến mức phải ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn. Cậu, người nãy giờ chỉ mải tránh né, giờ không thể làm thế được nữa. Lời của Tae Jeong thực sự quá sốc.

“Đéo có hứng chút nào, mà sao lại thế này nhỉ?”

Tiếng cười khẩy phát ra từ kẽ môi hắn nghe thật rợn người. Nỗi bất an rằng thảm cảnh ngày hôm đó sắp lặp lại ập đến. Một lần là quá đủ rồi. Không, ngay cả việc dùng từ "quá đủ" cũng là một sự xa xỉ. Đó là chuyện cậu không bao giờ muốn trải qua thêm lần nào nữa.

“Giám đốc, tôi phải đi làm ạ, Quản lý có lịch hẹn, bảo tôi phải đến ngay-.”

Những lời cậu nói ra trong cơn hoảng loạn thật lộn xộn. Cậu thử giằng nhẹ cổ tay với ý muốn hắn buông ra, nhưng Tae Jeong chỉ nhìn xuống phần dưới đang cương cứng của mình và cười toe toét.

“Thấy không?”

“……”

“Tôi hỏi cậu có thấy không.”

Hắn hất cằm về phía đũng quần đang phồng lên.

“Vâng, tôi thấy. Nhưng mà, giám đốc. Tôi đến đây là do quản lý gọi ạ.”

Sắc mặt của Tae Jeong dần cứng lại khi nghe những lời lắp bắp của cậu. Woo Seung, vì quá hoảng hốt, không nhận ra nụ cười trên môi hắn đã tắt ngấm tự lúc nào, chỉ mải nói ra điều mình cần nói. Cậu làm vậy vì cảm thấy nguy hiểm, nhưng lại không biết rằng mình đang chọc giận một kẻ không nên dây vào.

“Cho nên bây giờ tôi phải đi ngay-.”

“Này.”

Hắn lạnh lùng cắt ngang lời Woo Seung. Lúc này cậu mới nhận ra bầu không khí đã thay đổi và im bặt.

“Ai bảo tôi sẽ ngủ với cậu?”

Tae Jeong bước một bước dài đến gần.

“Gì, cậu tưởng cậu là hàng ngon lắm chắc?”

Hắn nắm cằm Woo Seung, bẻ mạnh sang phải rồi sang trái. Thân hình cao lớn gần 1m90 sừng sững ngay trước mặt, dù không bị chèn ép, cậu vẫn thấy hô hấp trở nên khó khăn. Woo Seung cố lờ đi cái bóng đang bao trùm lấy mình, nhưng không sao ngăn được mi mắt run lên bần bật.

“Cậu cũng thường thôi.”

“Tôi, không phải ý đó…”

“Địt mẹ, thứ chẳng ra gì mà cứ làm như mình là cái thá gì ấy, hả?”

“Giám đốc.”

Đúng lúc đó, Hoon Young, từ phía sau, lên tiếng nhắc khéo Tae Jeong rằng không còn nhiều thời gian. Khi Tae Jeong trêu chọc Woo Seung một cách ác ý, anh ta chỉ đứng yên, nhưng lại ra mặt ngay khi không khí trở nên căng thẳng. Dường như anh ta chỉ can thiệp khi thấy sự việc có dấu hiệu trở nên nghiêm trọng.

Tae Jeong nghiêng đầu, suy nghĩ. Một lúc sau, hắn buông cằm cậu ra. Chỉ một lát thôi mà cả quai hàm cậu đã đỏ ửng lên. Cảm giác tê dại như thể vừa phải há miệng rất lâu ở phòng khám nha khoa.

“Thằng này càng ngày càng không biết thân biết phận…”

Lời lẩm bẩm như nói với chính mình lại găm vào tai Woo Seung một cách đau đớn.

Tae Jeong thu lại cái bóng của mình và bước xuống cầu thang. Dường như chính hắn cũng không nhận ra, nhưng mỗi bước chân đều nằng nặng vẻ bực dọc.

“……”

Woo Seung đứng yên ở tư thế đó một lúc lâu. Mãi cho đến khi bị Kim Jeong Oh phát hiện và quát lớn, cậu vẫn chưa hoàn hồn.

Hai chiếc bánh gạo trong túi ni lông thít vào cổ tay cậu đến đau điếng.

***

Bốp! Cuốn sổ bay thẳng vào màn hình máy karaoke rồi rơi xuống sàn. Ánh mắt của Hoon Young lướt qua chiếc máy karaoke một lần, rồi dừng lại ở Tae Jeong.

“Không, địt mẹ. Rõ ràng là nó cũng có ra mà.”

Dù thấy hắn cứ rung chân và có vẻ mất tập trung, nhưng vì vẫn nghe thấy tiếng lật giấy nên anh ta đã lờ đi, ai ngờ hắn lại ném cuốn sổ đi. Hoon Young quen tay dọn mấy lon bia trước mặt Tae Jeong sang một bên.

“Tôi có ăn chùa của nó đâu?”

“……”

“Địt mẹ, hả? Tôi còn cho nó đồng hồ rồi mà.”

Càng nghĩ càng thấy vô lý, Tae Jeong đá vào cái bàn. Vừa mới cho vào đã ra khiến lòng tự trọng của hắn bị tổn thương muốn chết, giờ lại bực bội vì cảm thấy chỉ có mình hắn là kẻ duy nhất bị ham muốn điều khiển.

“Đồng hồ ạ?”

Nghe đến chuyện đưa đồng hồ, Hoon Young lần đầu tiên tỏ ra quan tâm. Đôi mắt một mí của anh ta chuyển sang cổ tay Tae Jeong. Chiếc đồng hồ kim loại hai tông màu vàng hồng và vàng trắng trông cực kỳ hợp với làn da ngăm của hắn.

Tae Jeong vốn tính bốc đồng và thất thường, không chỉ xe hơi mà đồng hồ cũng thay đổi mỗi ngày. Vì vậy, anh ta không nghĩ nhiều về việc hắn đổi đồng hồ.

“Ngài không trả bằng tiền ạ.”

“Nó bảo không thích.”

Hoon Young khẽ cau mày. Gần đây, anh ta vô tình chạm mặt Woo Seung khá thường xuyên. Dù chỉ là những lần gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng anh ta không tài nào hình dung ra được cái vẻ mặt ngơ ngác đó lại đòi đồng hồ thay vì tiền. Hơn nữa, lúc nãy Woo Seung còn nói sẽ trả lại đồng hồ.

“A, địt. Cay vãi lồn.”

“Thì bán dâm vốn là vậy mà, có gì lạ đâu.”

Tae Jeong co chân lên ghế sô pha, gác hai tay lên đầu gối. Một lúc sau, những tiếng “cạch, cạch” khó chịu vang lên.

“Gì.”

Thấy Hoon Young nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, Tae Jeong nhướn mày thách thức.

Sau một hồi cắn móng tay cái, cuối cùng Tae Jeong ngả người nằm vật ra ghế sô pha. Hắn đan hai tay vào nhau, đặt dưới đầu rồi lặng lẽ chìm vào suy tư. Nghĩ kỹ lại thì, dù thằng nhóc đó có đau hay không, có ra hay không, cũng chẳng liên quan gì đến mình.

Nhưng tại sao lòng tự trọng lại bị tổn thương thế này?

Lúc nó không dám nhìn thẳng vào mắt mình, ngơ ngác như thằng ngốc, lúc đó tâm trạng mình vẫn còn tốt chán.

“Thằng đó cứ làm như mình thanh cao lắm.”

Hoon Young, người đang xoay tròn cây bút bi giữa các ngón tay, thờ ơ đáp lại.

“Ở ngành này thì cậu ta thuộc dạng hiền lành rồi.”

“Đã bảo tất cả chỉ là diễn thôi mà?”

Tae Jeong vắt chéo chân, đung đưa trong không trung, mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà. Cứ nhìn chằm chằm vào ánh đèn dịu nhẹ, tầm nhìn của hắn dần trở nên mờ ảo.

“Là diễn, là diễn thôi.”

Tae Jeong đang lẩm bẩm một mình thì đột nhiên bật dậy. Hắn đẩy cuốn sổ mà Hoon Young vừa nhặt lên sang một bên, kéo điện thoại lại gần.

“Rốt cuộc thì khi nào ngài mới xem đây.”

“Xem liền đây, xem liền đây.”

“Đừng để sau này lại gây chuyện với Jeong Oh, ngài xem ngay đi ạ.”

“A, đã bảo là xem rồi mà.”

Mặc kệ vẻ mặt đầy nghi ngờ của Hoon Young, Tae Jeong lướt danh bạ và nhanh chóng tìm thấy cái tên mình muốn.

[Yoon Woo Seung]

Nhớ lại bộ mặt ngơ ngác của cậu lúc gọi vào máy hắn rồi bảo đó là số của cậu, khóe miệng hắn bất giác nhếch lên.

“Vậy Philopon tôi sẽ cho gửi thẳng đến chỗ Trưởng phòng Han nhé ạ.”

“À, phải rồi. Đặt thêm lịch hẹn cho đám đàn em của Giám đốc Park đi. Phải vắt kiệt sức của bọn nó ngay từ đầu.”

“Vâng, tôi sẽ báo cho Moon Soo.”

Đúng lúc hắn định nhấn nút gọi, chiếc iPad đặt ở một góc bàn đột nhiên lọt vào mắt hắn. Một bóng người quen thuộc xuất hiện trên màn hình CCTV chiếu hành lang. Trông như đang có xô xát gì đó, không khí có vẻ không bình thường.

Tae Jeong nhìn chằm chằm vào chiếc iPad, rồi nhấn nút gọi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo