Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 55

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 55

Mấy ngày trôi qua, Woo Seung vẫn không tài nào mở lời với Tae Jeong về chuyện của Hyo Jun được. Cả về việc vặt mà Kim Hyung Ho đã làm cũng vậy.

‘Xin lỗi cậu. Lần sau tôi nhất định sẽ thử nói xem sao.’

‘…Em trông cậy cả vào anh đấy. Anh à.’

Hyo Jun nói rằng cậu ta biết cậu cũng đang khó xử, rằng chính cậu ta cũng chẳng dễ dàng mở lời trước mặt giám đốc, rồi lại quay sang an ủi Woo Seung. Dù vẻ thất vọng lộ rõ trên mặt nhưng Hyo Jun lại cư xử như thế, khiến cảm giác tội lỗi trong lòng Woo Seung càng thêm nặng trĩu.

Tae Jeong của ngày hôm đó có chút kỳ lạ. Hắn không bảo cậu liếm hạ bộ, không bắt cởi quần, cũng chẳng nổi giận vì chuyện lần trước. Hắn chỉ nói dăm ba câu chuyện tào lao rồi mỉm cười nhìn cậu chằm chằm. Nhưng đồng thời, dáng vẻ đó lại trông như đang suy tính xem nên hành hạ cậu thế nào, khiến Woo Seung lạnh cả sống lưng. Đó cũng là một lý do khiến cậu càng không thể mở lời. Phải chi ngày đó đừng có nổi máu anh hùng, thì giờ đây đã không phải câm nín rút lui như một tên bại trận thế này.

“Thằng kia á?”

“Không, đứa bên cạnh Park Hyo Jun cơ.”

Và sự kỳ quặc của Tae Jeong không chỉ dừng lại ở ngày hôm đó.

“Trông khác một trời một vực với Kim Hyung Ho nhỉ?”

“Đồ điên. Kim Hyung Ho chỉ là làm công ăn lương như Oh Seung Min thôi. Còn thằng kia là ‘thế kia’ cơ mà?”

Giọng thì thầm nhưng chẳng nhỏ chút nào, cứ như thể họ cố tình nói cho cậu nghe. Cậu đang lấy ví trong túi ra, vừa ngẩng lên đã chạm mắt một trong số đó. Vậy mà gã kia vẫn tỉnh bơ nói tiếp. Đó là lời đồn mà chính Woo Seung cũng từng nghe loáng thoáng.

“Thế nên dạo này Kim Jeong Oh mới toàn xếp suất cho nó thôi. Đẩy riêng đấy.”

Tin đồn nhảm nhí rằng Kim Jeong Oh đang đặc cách cho Woo Seung theo lệnh của Tae Jeong.

“Oa, cái đó thì đáng ghen tị vãi.”

“Cậu nhìn quả đầu hói của Kim Jeong Oh rồi mà vẫn thốt ra được câu ghen tị à? Anh ta đang khúm núm nhìn sắc mặt giám đốc kia kìa.”

Tiếp đó là một câu chửi thề tục tĩu, rồi một tiếp viên khác lái chủ đề sang Oh Seung Min, hỏi dạo này thằng khốn đó đang làm gì. Chủ đề cuộc trò chuyện liền chuyển sang Oh Seung Min. Đó là người từng bị Tae Jeong gọi đến vài lần trước cả Kim Hyung Ho, và hiện không còn đến quán làm việc nữa.

Woo Seung liếc nhìn những tiếp viên đang sôi nổi bàn tán về chủ đề mới rồi quay mặt đi. Từ mấy hôm trước, một bầu không khí kỳ lạ đã lan tỏa giữa các tiếp viên. Và tâm điểm của nó chính là Woo Seung.

“…….”

Không biết từ lúc nào, Tae Jeong bắt đầu tỏ ra thân thiết với Woo Seung. Hắn trêu chọc cậu mỗi khi chạm mặt ở hành lang, thường xuyên gọi cậu vào phòng số 7, thậm chí có lần còn đích thân mở cửa phòng chờ để tìm cậu.

Kể từ đó, Kim Jeong Oh cũng bắt đầu nhìn Woo Seung với ánh mắt bán tín bán nghi. Giống như lời tiếp viên lúc nãy, anh ta thỉnh thoảng cũng xếp suất riêng cho Woo Seung. Đây là chuyện chưa từng có tiền lệ, nên rất dễ làm dấy lên những lời ra tiếng vào giữa các tiếp viên. Cũng có người công khai tỏ thái độ bất mãn, nhưng mỗi lần như vậy Kim Jeong Oh đều dẹp yên bằng câu "im mồm mà làm việc của cậu đi". Nhưng cũng chỉ được lúc đó mà thôi.

“Hyo Jun. Tôi định ra cửa hàng tiện lợi, cậu có muốn ăn gì không?”

“…….”

“Hyo Jun. Park Hyo Jun.”

“À… Em không cần đâu ạ.”

Chan Il đang nằm ườn trên ghế sofa đối diện, ló mặt ra từ sau chiếc điện thoại.

“Lúc về mua giúp tôi một ly cà phê nhé.”

“Americano đá nhé,” cậu ta nói thêm, giọng tỉnh bơ. Trông cậu ta như thể hoàn toàn đứng ngoài bầu không khí khác thường đang bao trùm phòng chờ.

Woo Seung cầm ví và điện thoại đứng dậy. Ánh mắt của các tiếp viên tự nhiên đổ dồn về phía cậu. Những tiếng xì xào cũng dần to hơn. Vì vậy, cậu rảo bước nhanh hơn một chút để rời khỏi phòng chờ. Cho đến tận lúc đóng cửa, những ánh nhìn và giọng nói ấy vẫn bám riết lấy cậu không rời. Tiếng nhạc ồn ào vang vọng ngoài hành lang ngược lại còn khiến cậu thấy dễ chịu.

Cậu ra ngoài vì không chịu nổi không khí trong phòng chờ, chứ cũng chẳng định mua gì ở cửa hàng tiện lợi. Sau khi lượn một vòng rồi đi ra, cậu tạt vào một quán cà phê 24 giờ gần đó. Mua xong ly Americano đá, trên đường về lại phòng chờ, cậu chạm mặt một trong những kẻ đã xì xào về mình lúc nãy.

Woo Seung đương nhiên định tránh mặt gã. Nhưng gã lại nhoài người tới, hỏi, “Anh, anh với giám đốc thật sự ‘như thế’ ạ?”

“Chỉ là em tò mò thôi.”

“…Nếu tò mò đến vậy thì tự đi mà hỏi giám đốc ấy.”

“Uầy, cũng có cá tính ghê.”

Gã ngửa cổ ra sau, cười cợt. Chớp lấy thời cơ, Woo Seung lách qua người gã đi vào phòng chờ. Cửa vừa mở, cả phòng chợt im bặt trong giây lát rồi lại ồn ào như cũ.

“Cảm ơn cảm ơn.”

Sau khi đưa cà phê cho Chan Il, cậu dán mắt vào điện thoại. Cậu lướt các trang tin tức một cách vô định, rồi nhắn cho Jae Min, người dạo này ít liên lạc hẳn. Jae Min vốn là người trả lời tin nhắn nhanh đến mức bị nghi là nghiện điện thoại, thế mà tin nhắn cậu gửi từ sáng giờ vẫn chưa thèm đọc.

Dạo này cậu ấy bận việc sao…

Trong lúc cậu đang mải nghĩ ngợi và cố hết sức lờ đi mọi thứ xung quanh, cửa phòng chờ bật mở và Kim Jeong Oh bước vào.

“Yoon Woo Seung, Chris, Shin Chan Il, Choi Ji Hwan có khách chọn.”

Những ánh mắt sắc như dao của các tiếp viên lại đổ dồn về phía Woo Seung, người có tên được gọi đầu tiên. Có người hôm nay còn chưa được gọi lần nào, trong khi đây đã là lần thứ ba của cậu.

“Này, địt mẹ thế này là không được rồi.”

Một tiếp viên đang gác chân lên bàn càu nhàu. Dĩ nhiên, Kim Jeong Oh lờ đi như không nghe thấy.

Cậu cất điện thoại vào túi rồi đứng dậy thì bắt gặp ánh mắt của Hyo Jun. Trong khoảnh khắc, Woo Seung đã suýt vô thức né tránh ánh nhìn đó.

“Tôi đi đây.”

Giọng nói có hơi khàn ở cuối câu, nhưng ngữ điệu vẫn như thường lệ. Cậu lúng túng gật đầu rồi quay đi.

Mình nhìn nhầm sao?

Trước khi rời khỏi phòng chờ, Woo Seung lại nhìn Hyo Jun một lần nữa. Vẻ thất vọng hằn sâu trong đôi mắt cậu ta đã biến mất tự lúc nào.

***

“Yoon Woo Seung.”

Người gọi cậu lại khi đang đi dọc hành lang là Kim Jeong Oh. Anh ta tiến lại gần, tay dùng iPad gãi gãi bên thái dương.

“Này, cậu có nói chuyện riêng gì với giám đốc không đấy?”

“Dạ? Đâu có đâu ạ.”

“Này này, đằng nào rồi cũng lộ ra hết thôi. Đừng có chối.”

“Thật sự không có mà.”

Thấy cậu chậm rãi lắc đầu, Kim Jeong Oh “Xììì…” một tiếng rồi quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới. Một ánh nhìn không rõ ý tứ.

“Lạ thật.”

Sau khi nhìn một hồi lâu, anh ta chỉ để lại một câu độc thoại khó hiểu rồi vội vã đi mất. Woo Seung dùng tay lau vệt nước chảy từ bàn chải rồi tiếp tục bước đi.

Đúng là có gì đó không ổn. Kể từ ngày hắn có những hành động khác thường, mọi thứ bắt đầu đi chệch hướng một cách không thể lường trước. Nhưng trên hết, vấn đề lớn nhất…

‘Nếu Giám đốc gọi. Nếu Giám đốc gọi thì lúc đó anh nhất định phải nói giúp em nhé. Em xin anh đấy.’

Chính là Hyo Jun.

“…….”

Woo Seung đứng sững lại trước cửa phòng chờ.

Cậu đã bị gọi vào phòng số 7 mấy lần rồi, nhưng Woo Seung vẫn chưa thể mở lời về chuyện của Hyo Jun. Mỗi lần như vậy, mối quan hệ giữa cậu và Hyo Jun lại trở nên ngượng nghịu hơn một chút. Trái với lời nói không sao, cậu ta lại mang vẻ mặt cố che giấu sự thất vọng như lúc nãy…

Thất vọng.

Hụt hẫng.

Đôi mắt được che lấp bằng một nụ cười giả tạo.

Cậu đột nhiên cảm thấy ớn lạnh như thể bị viêm ruột nặng. Cảm giác như có mồ hôi lạnh túa ra, cậu đưa tay lên xoa trán nhưng đầu ngón tay chỉ chạm vào làn da khô khốc. Dù không có giọt mồ hôi nào để lau, cậu vẫn day trán và thái dương một cách đầy cưỡng chế.

‘Ngon không? Cho thêm nhé? Vậy thì bảo Ye Jin đừng chơi máy tính nữa rồi ra đây.’

Những ngón tay nhuốm màu gia vị đỏ ửng chợt hiện về.

Ngày hôm đó, mẹ đã làm món mì trộn không có lấy một lát dưa chuột trang trí. Ba người túm tụm quanh chiếc bàn ăn chật hẹp, ăn mì đến mức môi đỏ cả lên. Một góc bàn là chai soju quen thuộc, và mẹ một mình rót đầy ly trong khi co một bên gối lên. Tốc độ cạn ly của bà càng nhanh, thì nhịp gắp đũa của Woo Seung và Ye Jin lại càng chậm lại.

‘Mày thì lúc nào cũng thế. Nhìn cái cách mày hành xử là biết y hệt bố mày rồi.’

Giọng nói ngọt ngào đã nhanh chóng trở nên khô khốc, và đôi mắt ngập tràn vẻ thất vọng. Kể từ sau đó, mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

“A, đệt! Hết cả hồn.”

Cánh cửa đột ngột mở toang khiến dòng suy nghĩ của cậu bị cắt đứt. Chan Il cau mày, bực bội hỏi cậu làm gì trước cửa.

“Anh làm gì đấy, cúng bái à? Sợ vãi cả hồn. A, mẹ kiếp.”

Phía sau cậu ta, Hyo Jun vẫn đang ngồi đó, với đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào chiếc bàn.

“…Chan Il!”

Cậu vội vã níu lấy Chan Il đang bước đi vội vã. Gương mặt nhăn nhó nhưng vẫn mịn màng nhờ được chăm sóc kỹ lưỡng nhìn xuống Woo Seung. Ánh mắt cậu ta nhìn cậu như muốn hỏi, ‘Có việc gì?’.

“Hyo Jun có ổn không?”

“Gì cơ ạ?”

“…Dạo này trông cậu ấy có vẻ không ổn.”

Nghe vậy, Chan Il rụt cằm lại, vẻ mặt như không thể tin nổi.

“Chẳng phải là do anh lơ đẹp lời nhờ vả của cậu ấy sao.”

“Gì?”

“Vì là Park Hyo Jun nên mới chỉ thế thôi đấy, chứ thật lòng mà nói nếu là tôi thì tôi còn chẳng thèm nói chuyện với anh.”

“…….”

“Anh thân với giám đốc thế thì nói giúp một tiếng đi chứ. Có gì khó đâu.”

“Chuyện cỏn con mà cũng làm mình làm mẩy,” Chan Il buông thêm một câu rồi gạt tay Woo Seung đang giữ mình ra. Nói là mắc vệ sinh, cậu ta vội vàng bỏ đi. Ánh mắt của Woo Seung ngẩn ngơ rơi xuống bàn tay trống không của mình.

***

Quán Kirin vào ngày thứ hai vắng vẻ lạ thường. Khác với cuối tuần, số tiếp viên đi làm ít hơn nên toàn bộ tiếng ồn chỉ là âm thanh từ TV và hiệu ứng game trên điện thoại. Ngay cả bây giờ, khi đang xếp hàng ở hành lang để chờ khách chọn, không khí cũng yên ắng hơn hẳn mọi khi.

Woo Seung đờ đẫn nhìn tấm lưng của Hyo Jun đang đứng trước mặt. Hôm nay cậu và Hyo Jun chưa nói với nhau được một câu tử tế. Suốt thời gian ở phòng chờ, cậu ta hoặc là gọi điện cho bác gái, hoặc là thở dài thườn thượt rồi đưa tay vuốt mặt. Thật khó để bắt chuyện.

Đúng lúc đó, những tiếng xì xào nổi lên giữa các tiếp viên.

“Ơ, Yoon Woo Seung kìa.”

Woo Seung giật mình quay đầu lại khi tên mình đột nhiên được gọi. Người đàn ông đang sải bước rộng dọc hành lang bỗng dừng lại, rồi lấy một chân làm trụ và xoay người. Trên môi hắn nở một nụ cười sảng khoái.

Là Tae Jeong.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo