Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 56
“Đang đợi khách chọn đấy à?”
“Dạ?”
Chớp mắt một cái, hắn đã đứng ngay trước mặt, túm lấy tai Woo Seung rồi khẽ lay. “Đồ chậm tiêu vãi.” Hắn buông lời trêu chọc.
“Tai để làm cảnh à? Sao nói một lần không lọt tai đi?”
“À, vâng, vâng. Tôi đang đợi khách chọn ạ.”
Tae Jeong ngửa cổ ra sau, liếc nhìn những tiếp viên khác và căn phòng đang chờ cửa mở. Rồi hắn ấn mạnh lên đỉnh đầu Woo Seung trước khi bỏ đi, để lại một câu chẳng rõ là cổ vũ hay gì khác, “Làm cho tốt vào. Không xong thì qua phòng tôi.”
Chỉ vậy thôi. Như thể đã xong việc, Tae Jeong sải những bước dài, nhanh chóng đi hết hành lang. Ánh mắt của những tiếp viên khác cứ dán chặt vào Woo Seung cho đến khi bóng hắn khuất hẳn sau góc rẽ.
“Ui vãi. Gì mà công khai thế không biết?”
“Này, này. Thấy chưa, tôi nói có sai đâu.”
Một trong số đó làm một động tác tay tục tĩu một cách trắng trợn. Vài người trông thấy liền phá lên cười.
Woo Seung cố lờ đi những lời xì xào bên tai và những ánh nhìn như muốn xuyên thủng da thịt. Thế nhưng, chỉ riêng ánh mắt của Hyo Jun, dai dẳng như một trận mưa rào không lối thoát, là thứ cậu khó lòng chịu đựng nổi.
Rốt cuộc Tae Jeong đang giở trò gì vậy? Thật vô lý, nhưng cứ như thể hắn đang cố tình phô trương mối quan hệ thân thiết với cậu…
‘Bảo Jeong Oh rồi qua phòng tôi.’
‘…Không xong thì qua phòng tôi.’
Lại còn cố tình làm trước mặt người khác.
“Anh…”
Giọng nói đầy trách móc khiến đôi vai cậu co rúm lại. Mỗi lần hắn ngấm ngầm kéo cậu lại gần, lời an ủi của Hyo Jun lại hóa nực cười, và nỗi sợ của chính cậu cũng chỉ như một lời bao biện rẻ tiền. Dường như hắn đang nhắm thẳng vào điểm đó.
“Trông không giống bao nuôi dài hạn.”
“Chắc chỉ để kiếm chút tiền tiêu vặt khi túng thiếu thôi. Địt mẹ, ở ngay bên cạnh, chỉ cần tụt quần xuống là, hộc, hộc.”
Tên tiếp viên mặc áo sơ mi xanh thẫm chống tay vào không khí rồi lắc hông theo nhịp thở hổn hển. Hành động thô thiển gợi đến cảnh làm tình từ phía sau khiến tiếng cười lại vang lên khắp nơi.
“Vào trong thôi.”
Vừa đúng lúc đó, Kim Jeong Oh mở cửa bước ra, vẫy tay gọi những tiếp viên. Đám người đang đùa cợt khiếm nhã liếc Woo Seung một cái cuối cùng rồi mới quay đi. Chỉ riêng Hyo Jun vẫn dán chặt mắt vào cậu. Woo Seung phải vắt kiệt sức lực để né tránh ánh nhìn đó.
Một cảm giác khó chịu dâng lên, cứ ngỡ mồ hôi lạnh đang túa ra khắp người. Vậy mà khi đưa tay lên quệt trán, cậu chỉ thấy khô cong.
Tiếng nhạc từ các phòng hòa vào nhau khiến hành lang trở nên ồn ã. Thỉnh thoảng, những tiếp viên loạng choạng ra vào qua những cánh cửa cứ đóng vào mở ra liên tục.
Woo Seung đứng trơ trọi trước cánh cửa có gắn số 7 giữa hàng chục cánh cửa khác. Cậu vô thức dùng tay sờ đi sờ lại chiếc túi quần bên phải đang cộm lên.
“Haiz…”
Liệu chấp nhận lời nhờ vả này có đúng không, và dù có nói ra thì hắn có chịu nghe theo không. Lòng cậu rối như tơ vò vì không chắc chắn được điều gì cả.
Nhưng mà…
Dù Kim Hyung Ho phải chịu sỉ nhục như vậy trong phòng, nhưng kết quả là cậu ta kiếm được bộn tiền và có vẻ rất hài lòng. Lúc về phòng chờ khoe khoang, trông cậu ta cũng chẳng có vẻ gì xấu hổ hay nhục nhã. Biết đâu… chuyện này cũng không quá tệ với Hyo Jun.
Sau khi cảm nhận sức nặng trong túi quần, Woo Seung siết chặt tay rồi gõ cửa. Cốc cốc. Vài giây sau, cậu từ từ mở cửa. Tae Jeong đang ngồi ở ghế chính, hắn đặt điện thoại xuống và nhếch mép.
“Gì đây?”
Có vẻ hắn khá ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Woo Seung. Nhưng thay vì đuổi cậu đi, hắn lại thản nhiên ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế sofa.
“Đây không phải phòng sinh hoạt chung của các cậu đâu.”
Một câu nói nhuốm màu chế giễu nhẹ nhàng bay đến.
“Thưa giám đốc.”
“Vâng, cậu tiếp viên.”
Tae Jeong tinh nghịch kéo dài giọng. Woo Seung mím môi dưới, cắn nhẹ rồi cẩn trọng mở lời.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Cậu bước từng bước, chậm rãi tiến lại gần rồi đặt mông ngồi xuống mép ghế sofa.
“Ngại ngùng gì thế? Lại đây.”
Tae Jeong vẫy tay, ra hiệu cho cậu lại gần hơn. Woo Seung nhấc mông dậy, lách qua khoảng trống giữa sofa và bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
“Nói đi, có chuyện gì muốn nói với tôi nào.”
Đầu ngón tay thờ ơ vắt trên lưng ghế sofa khẽ ngoắc. Bàn tay có đốt ngón tay to và chai sần nhiều chỗ, nhưng tổng thể lại thon dài và không hề thô kệch.
“Không phải chuyện gì to tát đâu ạ. Chuyện là…”
Thấy cậu cứ ấp úng mãi, hắn bèn thúc giục, “Chuyện gì?”
‘Anh mà đi đâu rêu rao là nghe tôi nói chuyện làm việc vặt này nọ là không được đâu đấy. Cũng đừng có hỏi.’
‘Tôi mà bị lộ là chết thật đấy. Thật, thật sự luôn. Không phải nói đùa đâu, thật đấy. Cho nên cứ coi như chưa nghe thấy gì đi.’
Lời nói chẳng rõ là đe dọa hay khẩn cầu của Hyung Ho cứ văng vẳng trong đầu cậu. Dù không biết lựa chọn này sẽ dẫn đến đâu… nhưng Woo Seung vẫn phải làm.
“Kim Hyung Ho ấy ạ.”
Cậu sợ nhất trên đời là phải từ chối lời nhờ vả của người khác. Ánh mắt thất vọng của họ lại càng đáng sợ hơn.
“Kim Hyung Ho?”
“…”
“À, Kim Hyung Ho.”
Tae Jeong từ từ gật gù.
“Cậu ta thì sao?”
“Lúc đó Kim Hyung Ho… tôi có thể biết cậu ta đã làm việc gì không ạ?”
Yết hầu trên chiếc cổ gầy của Woo Seung khẽ trượt lên xuống. Dù lời nói có hơi lủng củng, cậu vẫn cố gắng phát âm rành rọt, không để giọng mình run lên.
Hắn không đáp, chỉ im lặng nhìn cậu chằm chằm. Vẻ mặt hắn mơ hồ, không rõ có hứng thú với câu chuyện này hay không. Khoảng lặng đột ngột kéo đến khiến Woo Seung cảm thấy vô cùng khó chịu.
“…Lại là trò mèo gì đây.”
Ha, kèm theo tiếng bật cười, một giọng nói sắc lạnh vang lên. Hắn dùng ngón cái khẽ day đuôi lông mày.
“À, không phải trò mèo gì đâu ạ. Chuyện là, là thế này.”
“…”
“Lần trước Kim Hyung Ho… có khoe là đã nhận được một khoản tiền lớn sau khi làm việc vặt cho anh.”
Cậu nói một cách từ tốn, rõ ràng để tránh bất kỳ hiểu lầm nào. Cùng lúc đó, đôi mắt cậu không ngừng quan sát những biểu hiện nhỏ nhặt của hắn: ngón tay đang day đuôi lông mày, con ngươi không chút lay động, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.
“Vậy nên cậu ta đã làm việc gì-.”
“Không phải chuyện đó.”
Tae Jeong thẳng thừng cắt lời Woo Seung.
“Không phải chuyện đó đâu. Điều mà cậu muốn nói bây giờ ấy.”
“…”
“Sao cứ phải vòng vo thế nhỉ? Bực mình thật.”
Hắn lại nhếch mép cười như lúc nãy. Lồng ngực cậu hẫng một nhịp, như thể quả tạ treo trong tim vừa rơi xuống. Linh tính mách bảo cậu rằng nếu cứ dây dưa thế này, sẽ chẳng nhận được phản ứng tốt đẹp nào.
“Thật ra, thật ra là thế này ạ. Có một người bạn nhờ tôi chuyển lời tới giám đốc rằng cậu ấy có hứng thú, hứng thú với công việc đó. Không phải tự dưng đâu ạ… là do Kim Hyung Ho cứ khoe khoang mãi trong phòng chờ, nên, nên là…”
Tae Jeong vươn tay ra quờ quạng trên bàn. Chạm phải chiếc bật lửa, dường như không phải thứ mình cần, hắn khẽ cau mày.
“Là đứa nào. Cái đứa có hứng thú ấy.”
“Hyo, à, là Jae Woo ạ. Park Jae Woo.”
“Nói tên ra thì tôi biết à?”
“À… Vậy bây giờ tôi gọi cậu ấy đến nhé?”
Hắn đang im lặng nhìn Woo Seung bỗng phì cười.
“Nhiệt tình gớm nhỉ?”
“…”
“Làm đi.”
Được cho phép quá dễ dàng khiến Woo Seung lại đâm ra chần chừ, thấy vậy Tae Jeong liền thúc giục, “Còn đứng đó làm gì? Gọi Jeong Oh vào.” Woo Seung đi đến chiếc điện thoại nội bộ cạnh dàn karaoke, báo rằng giám đốc có việc cần. Không lâu sau, Kim Jeong Oh bước vào phòng với thái độ cung kính.
“Ngài gọi tôi ạ?”
Tae Jeong định nói gì đó rồi lại thôi, quay sang nhìn Woo Seung.
“Tên gì ấy nhỉ?”
“Jae Woo, là Jae Woo ạ. Park Jae Woo.”
“Nghe rồi chứ? Lúc đến bảo nó mang cả thuốc lá vào.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”
Chẳng cần giải thích thêm, Kim Jeong Oh đã nhanh chóng nắm được yêu cầu của Tae Jeong. Anh ta cúi gập người rồi lặng lẽ đóng cửa rời đi. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hắn xoay bánh xe bật lửa. Tiếng “tạch, tạch” vang lên, ngọn lửa theo đó bùng lên rồi lại vụt tắt.
“Bọn nó đồn tôi với cậu là quan hệ bao nuôi đấy.”
Hắn nghiêng đầu nhìn Woo Seung.
“Tin đồn đúng là như vậy ạ. Nhưng tôi đã nói không phải rồi.”
Nghe vậy, hắn làm vẻ ngạc nhiên, “Sao lại không?”
“Đúng là bao nuôi còn gì.”
“Bao nuôi ư, tôi thì nghĩ là không phải…”
“Cậu bán thân cho tôi, tôi đưa tiền cho cậu. Thế thì đúng là bao nuôi rồi còn gì nữa.”
Như thể vừa sực nhớ ra điều gì, hắn nói thêm.
“À, không phải. Cậu cũng đưa tiền cho tôi rồi, thế thì huề nhỉ?”
Chuyện ngày hôm đó bị đặt lên thớt. Có lẽ vì quá bất ngờ, tim cậu đập thình thịch như con cá sống chưa bị đập đầu.
“Tôi nói cậu nghe. Nghĩ lại chuyện bán thân hôm đó, tôi lại thấy cay vãi lổn cái 10 nghìn won ấy đấy?”
Tạch, tạch, mỗi lần cạnh chiếc bật lửa gõ xuống bàn, cổ họng cậu lại như bị siết chặt vì căng thẳng.
“Sống đến giờ tôi chưa từng biết tiếc tiền là gì, tất cả là nhờ cậu đấy, Woo Seung à.”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh vào cụm từ ‘nhờ cậu’. Trái ngược với nụ cười bên môi, từng lời hắn thốt ra đều có gai nhọn.
“Thấy cảm kích lắm nhỉ?”
Đối diện với nụ cười cợt nhả, Woo Seung cho tay vào túi quần.