Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 58
Vừa ra khỏi phòng, Hyo Jun đã vội vã níu lấy vai Woo Seung.
“Anh, em xin lỗi. Em thật sự xin lỗi anh. Em cũng không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này..., à, nhưng anh đừng lo gì cả. Thật đấy, giờ em chỉ thấy tiền trước mắt thôi. Trước khi cầm được tiền công, em tuyệt đối sẽ không để xảy ra sai sót nào đâu.”
Cậu ta lặp đi lặp lại từ ‘thật sự’ không biết bao nhiêu lần để nhấn mạnh. Bị giữ lại, Woo Seung chỉ im lặng lắng nghe. Vả lại, chính cậu mới là người quyết định làm việc này, đây đâu phải lỗi của Hyo Jun.
“Kim Hyung Ho cũng đi rồi về an toàn đấy thôi. Nói thẳng ra, thằng khốn đó làm được thì có lý nào em lại không? Vô lý thật. Anh cũng thấy thế mà phải không?”
Cậu chợt nhớ lại chuyện Hyung Ho từng doạ dẫm Tae Jeong, bảo rằng đây là một công việc đầy rủi ro. Nhưng rõ ràng trong lần làm việc vặt đầu tiên, cậu ta đã trở về an toàn. Còn nhận đủ tiền từ Tae Jeong, lại được khen là làm tốt.
Chẳng phải tất cả những điều đó cậu đều đã tận mắt chứng kiến hay sao. Vậy nên Hyo Jun cũng sẽ hoàn thành công việc một cách an toàn thôi.
“Thế nên anh đừng có lo lắng gì hết.”
“……Tôi biết rồi.”
Có lẽ vì sắp kiếm được một khoản lớn đủ để giải quyết vấn đề trước mắt, nên dù miệng liên tục xin lỗi, Hyo Jun trông vẫn có vẻ mừng ra mặt. Cậu ta bảo đừng lo, có lẽ cũng vì sợ Woo Seung sẽ nói với Tae Jeong rằng mình không làm nổi.
“Giá mà liên lạc được với Kim Hyung Ho hỏi thử xem là chuyện gì. Ài, chậc. Tiếc thật.”
“…….”
“Ha, run quá đi mất. Anh ơi, nói thật là em thấy đầu óc mình giờ cứ lâng lâng thế nào ấy.”
Trông cậu ta đúng là như vậy. Vẻ mặt của Hyo Jun là một mớ hỗn độn giữa cảm giác tội lỗi và niềm vui sướng, trông như một kẻ say bí tỉ hoặc vừa chơi thuốc. Nghĩ lại thì, trước khi rời phòng, Tae Jeong đã hỏi một câu đầy nghi hoặc.
‘Cậu không chơi thuốc chứ?’
Hyo Jun đã gật đầu lia lịa. Cậu ta còn ưỡn ngực quả quyết rằng mình tuyệt đối không dính vào thứ đó, xin hãy tin mình, khiến hắn bật cười bảo hắn biết rồi.
Nhưng vào cái ngày Moon Soo đến Kirin, rõ ràng Hyo Jun đã…….
“Anh, mình đi thôi. Giám đốc đang đợi đấy.”
Hyo Jun níu lấy Woo Seung đang dần chìm vào suy tư rồi sải bước về phía phòng chờ. Vừa thu dọn đồ đạc định chuồn cho nhanh, một tiếp viên không biết tên đã đến gây sự với Hyo Jun.
“Thằng ranh, trượt show nên té sớm thế à?”
Gã biết hôm nay Hyo Jun không được phòng nào chọn nên cười hô hố trêu chọc. Hyo Jun giơ ngón giữa lên rồi cùng Woo Seung rời khỏi phòng chờ. Cậu ta thẳng thừng lờ đi câu hỏi của gã tiếp viên kia về việc họ đã làm gì trong phòng giám đốc.
“Nếu là chuyện gì kỳ lạ thật thì…… thì thôi đừng làm nữa.”
“Ây, em biết rồi. Em sẽ tự biết lo liệu.”
Hyo Jun đẩy mạnh vào lưng Woo Seung đang chần chừ mãi không cất bước. Sau đó cậu ta vẫy tay rồi đi về phía hành lang có phòng số 7. Woo Seung dõi theo bóng lưng xa dần, cho đến khi tấm lưng dong dỏng ấy khuất sau góc tường, cậu mới cất bước. Đôi chân nặng trĩu như thể bị buộc vào túi cát.
Cậu nắm chặt quai túi xách, chậm rãi bước lên cầu thang. Tae Jeong bảo Woo Seung thu dọn đồ đạc rồi ra bãi đỗ xe, còn Hyo Jun thì đợi ở phòng số 7. Liệu trong căn phòng đó, chuyện tương tự lần trước có lặp lại không? Woo Seung cố xua đi những dư ảnh của ngày hôm đó đang ùa về.
Khi ra đến bãi đỗ xe, một luồng không khí trong lành, mát mẻ tràn vào khoang mũi. Gần đó, một chiếc xe đang bật đèn pha, động cơ khẽ gầm gừ. Cậu nhấc đôi chân nặng như chì, tiến về phía ấy. Cửa kính xe dán phim tối màu nên không thể nhìn thấy gì bên trong. Sau một hồi do dự, cậu gõ nhẹ vào cửa sổ.
Cửa kính từ từ hạ xuống. Hắn đang thoải mái ngả người trên ghế, nhìn Woo Seung cười một nụ cười ranh mãnh.
“Lên xe nhanh đi.”
Ngay khi Woo Seung định mở cửa, hắn liền nói với giọng dạy bảo, “Phải đi vòng qua chứ.” Woo Seung đi vòng qua mui xe, đến ghế sau phía tay lái. Trong xe, một mùi hương quen thuộc lan tỏa khắp không gian. Mùi hương nồng đậm nhanh chóng đẩy lùi không khí trong lành, ngang nhiên chiếm một chỗ trong lồng ngực. Điều đó thật giống với hắn, người luôn hành động như một kẻ ngoài vòng pháp luật.
“Chúng ta khởi hành chứ ạ?”
Nghe thấy tiếng nói từ ghế lái, cậu vội vàng đặt túi xuống rồi thắt dây an toàn.
“Jun Seok. Cậu lái xe cẩn thận vào đấy. Thằng nhóc này sợ chết khiếp rồi kìa.”
“Tôi sẽ lái xe an toàn, thưa giám đốc.”
Ngay sau đó, Jun Seok chuyển số và nhấn ga. Chiếc xe từ từ rẽ trái rồi tiến về phía trước. Woo Seung ngẩn ngơ nhìn Kirin đang dần xa khuất qua ô cửa sổ.
***
Ánh đèn từ bên ngoài hắt vào chỉ đủ sức xua đi một góc tối. Không biết đã bao lâu trôi qua, Woo Seung lảo đảo, khó nhọc chống tay lên giường. Ngay lúc đó, dương vật tàn nhẫn thọc sâu vào tận cùng.
“Hức……!”
Cậu cố sống cố chết bấu chặt lấy tấm ga trải giường để trụ vững, nhưng khuỷu tay vẫn không sao chống đỡ nổi mà gập lại. Cứ thế, thắt lưng cậu trũng hẳn xuống. Với tư thế mông chổng ngược lên trời, cậu phải đón nhận dương vật của hắn.
“A, a, a!”
Tae Jeong nắm chặt lấy xương hông, quyết không để Woo Seung hoàn toàn sụp xuống.
“Hộc, hộc, a, khốn kiếp……”
Từ phía sau, tiếng rên rỉ đặc quánh của hắn không ngừng vọng tới. Cảm giác tê dại bên dưới cùng khoang bụng chứa đầy dị vật khó chịu khiến sống mũi cậu bất giác cay sè.
“Hưư, ưt.”
Vì đã khóc quá nhiều, không chỉ khóe mắt mà cả vùng da trên má, thái dương nơi nước mắt từng lăn qua đều bỏng rát. Mỗi khi da thịt cọ vào ga giường, cơn đau nhói lại ập đến khiến cậu chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải dựng thẳng tay lên lần nữa.
“Hộc, hộc, huư……”
Xương bả vai nhô ra, ngược lại, đốt sống lưng lõm sâu vào trong. Khi thắt lưng cong xuống, nơi bên dưới tự nhiên siết chặt, thít lấy dương vật hơn nữa.
“Khựt……”
Hắn ngửa đầu ra sau rồi lại cúi xuống, thở ra những hơi gấp gáp. Cái đầu gục xuống, lắc lư một cách yếu ớt bỗng khiến hắn thấy chướng mắt.
Những thớ thịt gồ ghề bên trong không ngừng mút lấy dương vật một cách mời gọi, nhưng chủ nhân của cơ thể này lại chỉ đang gắng gượng chống đỡ.
“……Ha.”
Hắn dùng lưỡi liếm vào trong má, đoạn từ từ rút hông ra sau. Giữa hai cánh mông trắng nõn, dương vật không ngừng trồi ra, ướt đẫm và bóng loáng bởi đủ loại dịch thể.
“A hức……!”
Cảm giác như ruột gan bị lôi tuột ra ngoài khiến Woo Seung run lên bần bật. Hắn liếm mép, ngắm nhìn cơ thể nhỏ bé đang giãy giụa. Bây giờ mới có phản ứng đáng xem một chút.
Hắn cố tình rút dương vật ra thật chậm rồi lại thúc vào, lặp đi lặp lại. Sau khi đâm vào đến tận gốc, hắn còn xoay tròn eo mình.
“Này.”
“Ư hức, ứt.”
“Ha ư, này, này.”
Hắn vừa thúc dương vật chầm chậm từng nhịp, vừa gọi Woo Seung. Dương vật đỏ sẫm quấn quanh bởi những mạch máu dày đặc, tương phản với làn da trắng khác thường của cậu, càng tôn lên vẻ hung tợn.
Trước tiếng gọi liên hồi, cái đầu đang gục xuống từ từ ngẩng lên. Nhưng, ngay khi hắn thúc mạnh dương vật vào lần nữa, nó lại gục xuống như một con rối đứt dây.
“Ư, hức……”
Khóe môi nở một nụ cười tanh tưởi, hắn tóm lấy chân trái của Woo Seung rồi xoay người cậu lại. Hắn đặt thân hình gầy gò của cậu nằm thẳng xuống, sau đó chậm rãi đưa đẩy phần hông. Thấy cậu cứ cố khép chân, hắn liền ghì chặt lấy đùi cậu.
“Huu, không trả lời à.”
Da thịt ướt đẫm dịch thể nhớp nháp của cả hai va vào nhau, tạo nên những âm thanh dâm mỹ.
“Cậu cứ, mải nghĩ, huư, đi đâu thế.”
Chụt, chụt, những cú thúc chậm rãi nhưng đầy uy lực khiến dịch thể đọng lại ở nơi giao hợp bắn tung tóe. Tấm ga trải giường bên dưới mông đã ướt sũng.
“Tại, tại tôi mệt quá……. Ư hức, ư……. Tôi không, hưu, không nghĩ đi đâu hết.”
“Chỉ có tôi bắn thôi mà, thằng khốn, hừm, cậu thì mệt cái nỗi gì.”
Hắn, người đang buông lời trách móc một cách tự nhiên, đột nhiên cau mày.
‘Bởi vì tôi chẳng thấy thích chút nào cả. Cho nên mới là 10 nghìn won.’
Ánh mắt hắn khẽ lướt xuống dưới. Trong tầm mắt là dương vật màu hồng nhạt đang cương một nửa, lủng lẳng.
“…….”
Chuyển động hông đang diễn ra chậm rãi bỗng dừng lại. Cho đến giờ, hắn đã bắn một lần vào bên trong Woo Seung. Nếu tính cả lần đầu tiên bắn vào miệng thì tổng cộng là hai lần.
Hắn chỉ suy nghĩ trong chốc lát.
“……A!”
Dương vật bán cương vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại. Quy đầu ướt đẫm dịch thể, phần thân bên dưới mịn màng. Cậu ngỡ sẽ thấy ghê tởm, nhưng ngược lại còn…….
“Sao, sao lại…….”
Hắn liếc nhìn Woo Seung đang ngước lên với vẻ mặt hoang mang, rồi chậm rãi vuốt ve dương vật của cậu. Cơ thể nằm dưới giật nảy lên vì kinh ngạc.
“Đừng, đừng làm thế.”
Khi đôi mắt chứa đầy sự van xin và kinh hãi hướng về phía mình, lồng ngực hắn nhói lên một cách kỳ lạ. Hắn nghĩ rằng đôi mắt ấy thật hợp với vành mắt đỏ hoe, sưng húp.
Hắn giữ chặt đôi chân đang khép lại của cậu, tách chúng ra rồi chen cơ thể mình vào giữa. Rồi hắn lờ đi bàn tay đang vươn ra muốn ngăn cản, dùng một lực vừa phải mà vuốt ve.
Phần quy đầu nhạy cảm cọ vào những đốt ngón tay chai sạn, một cơn khoái cảm choáng váng ập tới. Woo Seung bật ra tiếng rên gần như là hét.
“A, a hức!”
“Khự!”
Cùng lúc đó, thắt lưng hắn cong lên. Những đường gân máu hung tợn nổi lên trên thái dương, quai hàm hắn nghiến chặt. Đó là do những thớ thịt ướt sũng tinh dịch của chính hắn co rút lại, siết chặt lấy dương vật. Cái lỗ nhỏ co thắt không ngừng, nội tạng mềm mại bên trong liên tục co bóp và giãn nở. Dương vật của hắn giật nảy một cách dữ dội như thể sắp xuất tinh.
“Này, thằng khốn, tự dưng……”
Tae Jeong cau mày lườm Woo Seung. Hắn nghĩ cậu cố tình làm vậy. Nhưng Woo Seung chỉ chớp mắt lia lịa… trông vô cùng bối rối. Dương vật trong tay hắn đã cương cứng hoàn toàn từ lúc nào.
“……Ha.”
Bàn tay nhỏ bé vươn xuống, đáng thương nắm lấy cổ tay hắn. Trước sức lực yếu ớt đến đáng thương ấy, không hiểu sao hắn lại bật cười. Trên gương mặt điển trai ẩn hiện dưới bóng tối, một sự hứng thú tinh quái bắt đầu dấy lên.