Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 57

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 57

Nên lấy ra khi nào, nên đưa vào lúc nào đây? Sau bao trăn trở, cuối cùng thời khắc ấy cũng đã đến. Woo Seung nghĩ, đây chính là thời điểm thích hợp nhất.

Sợ rằng sẽ có dù chỉ một vết xước, cậu cẩn thận đặt chiếc đồng hồ được bọc trong túi zip trong suốt ra trước mặt Tae Jeong. Vẻ mặt hắn thoáng méo mó một cách kỳ quặc. Túi Ziploc, chiếc đồng hồ, và cả cục giấy ăn được lót bên dưới.

“Tôi xin trả lại anh cái này.”

“……”

“Vậy nên... anh cứ coi như là mình đã mua nó được không ạ.”

“……”

“Về chuyện 10 nghìn won, tôi xin lỗi ạ.”

Tae Jeong cầm lấy chiếc đồng hồ trong tiếng sột soạt, nụ cười khe khẽ không ngừng bật ra trên môi. Phải dùng móng tay ấn mạnh đến mức nào mà trên túi zip vẫn còn hằn rõ dấu móng thế này. Lại còn cả đám giấy ăn bên trong nữa chứ.

“Cái kiểu gói ghém này… Haiz, đúng là hết nói nổi.”

Hắn bật cười như thể cạn lời, nhưng may là trông không có vẻ gì là khó chịu. Chiếc đồng hồ không biết phải xử lý ra sao cuối cùng cũng đã về với chủ, chuyện của Hyo Jun cũng đã ngỏ lời. Dù nỗi bất an vẫn còn như vũng nước tù đọng, nhưng dường như cậu cũng đã tát cạn đi được phần nào.

“Cứ tưởng là đồ hối lộ, ai dè lại là một món nợ đau đầu thế này.”

Tae Jeong lấy chiếc đồng hồ ra khỏi túi zip, đặt lên lòng bàn tay rồi khẽ tung hứng. Nơi khóe môi hắn vương một nụ cười ý nhị.

Dù không hiểu sao hắn lại vui đến thế, nhưng nghĩ đến những chuyện sắp tới, cậu cho rằng đây không phải là một phản ứng tồi.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, Kim Jeong Oh dẫn Hyo Jun bước vào với gương mặt căng thẳng tột độ. Hyo Jun đứng nghiêm trước dàn karaoke, lưng thẳng, ngực ưỡn, tư thế có phần gượng gạo. Kim Jeong Oh đặt bao thuốc lá ngay ngắn xuống bàn rồi vỗ nhẹ vào lưng Hyo Jun trong lúc lùi ra.

“Xin chào Giám đốc! Tôi hai mươi hai tuổi, tuổi Tỵ! Dòng máu trẻ đang hừng hực, tôi là Park! Jae! Woo!”

Đó là màn tự giới thiệu cậu ta vẫn hay dùng ở phòng hát, chỉ là đã lược bớt mấy lời tục tĩu và thay "dương vật" bằng "dòng máu", rồi dõng dạc hô to tên mình. Nghe Kim Jeong Oh bảo ngồi xuống đi, cậu ta liền không chút chần chừ mà cầm ly rượu của mình lên rồi nhanh nhẹn tìm chỗ.

“Chào giám đốc ạ. Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau ở phòng hát!”

Hyo Jun vốn đã luôn dẻo miệng với khách, nhưng hôm nay lại càng tỏ ra nhiệt tình hơn hẳn.

Tae Jeong chỉ liếc Hyo Jun một cái chứ không có phản ứng gì đặc biệt. Hắn mân mê cảm giác lành lạnh của kim loại trên đầu ngón tay, rồi đặt chiếc đồng hồ xuống và vươn tay về phía bao thuốc.

“Ơ, bật lửa… A!”

Hyo Jun vội nhìn quanh, thấy chiếc bật lửa trên bàn liền chộp lấy. Ngay khi Tae Jeong vừa ngậm điếu thuốc, cậu ta đã hai tay cung kính dâng bật lửa lên.

Khoảnh khắc đó, Tae Jeong chợt khựng lại. Nhưng rồi hắn vẫn quen thuộc rít một hơi châm lửa, như thể sự ngập ngừng thoáng qua ban nãy chưa hề tồn tại.

“Jae Woo à?”

“Vâng, là Park Jae Woo ạ.”

“Hai mươi hai, tuổi Tỵ à?”

“Vâng! Tuổi trẻ phơi phới, d… à không, dòng máu thanh xuân! Hai mươi hai tuổi ạ.”

Hắn nhận ra từ ngữ mà Hyo Jun vội vàng sửa lại liền bật cười khe khẽ. Hắn thong thả ngả người vào ghế sofa, gác tay lên thành ghế. Mấy đầu ngón tay hắn tự nhiên chạm vào vai Woo Seung. Khi hắn khẽ di di chúng trên lớp áo len thô ráp, cậu liền rụt vai lại.

“Tôi ra ngoài một lát được không ạ?”

Woo Seung cẩn trọng dò xét sắc mặt của hắn rồi lên tiếng. Cậu nghĩ mình nên ra ngoài để Hyo Jun có thể nói chuyện thoải mái hơn.

“Ra ngoài cái gì mà ra ngoài. Cậu phải làm việc của mình chứ.”

Trước lời từ chối dứt khoát, Woo Seung chỉ đành bất lực nhìn xuống cạnh bàn bóng loáng.

“……”

Tae Jeong chỉ khẽ liếc mắt nhìn Woo Seung, người bỗng trở nên ngoan ngoãn lạ thường từ lúc Hyo Jun bước vào. Có lẽ vì cúi đầu, hàng mi dài của cậu đã đổ một bóng râm đậm nét xuống bên dưới.

Tae Jeong dụi điếu thuốc mới hút được vài hơi vào gạt tàn. Chắc chỉ mới rít được hai hơi, điếu thuốc vẫn còn dài gần như nguyên.

Khi hắn đẩy chiếc gạt tàn vừa nhổ nước bọt vào sang một bên, Hyo Jun như thể đã chờ sẵn, lập tức đưa ly nước tới. Thấy Tae Jeong không nhận, cậu ta cũng biết ý không mời thêm mà đặt ly xuống.

“Giám đốc có vẻ không uống rượu. Đáng lẽ tôi nên rót cho anh một ly nước…”

Hyo Jun vừa xoa hai lòng bàn tay vào đùi vừa cười khúm núm.

“À, 100 nghìn won lần trước anh đưa riêng cho tôi, tôi nhận được rồi ạ. Thực sự cảm ơn anh rất nhiều.”

Tae Jeong còn đang thắc mắc không biết là chuyện gì thì Woo Seung đã ngẩng phắt đầu dậy. Đôi môi cậu cứ mấp máy, trông vô cùng bối rối.

“100 nghìn won?”

“Vâng. Tôi không ngờ anh lại chu đáo đến vậy, thực sự rất cảm kích ạ.”

Hyo Jun ngồi thẳng lưng, một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn chân thành. Cậu ta càng như vậy, sắc mặt của Woo Seung lại càng thêm tái nhợt.

Như bắt được khoảnh khắc phao câu rung lên, Tae Jeong đã không bỏ lỡ nó. Chẳng bao lâu sau, một nụ cười tinh quái nở rộ trên gương mặt điển trai của hắn.

“À, 100 nghìn won.”

Hắn tỏ vẻ như thể lúc này mới nhớ ra, Hyo Jun liền vui vẻ gật đầu lia lịa.

“Thực sự cảm ơn anh nhiều lắm ạ.”

“Nhưng mà lạ thật.”

Hắn khoa trương nghiêng đầu, vừa xoa cằm vừa nói.

“Tôi nhớ rõ là mình đã đưa 150 nghìn won cơ mà nhỉ.”

“Dạ?”

“Woo Seung. Cậu xén bớt 50 nghìn won của nó à?”

Woo Seung đờ người ra, môi hé mở. Cố nén nụ cười sắp bật ra, hắn giả vờ nghiêm trọng. Mãi một lúc sau Woo Seung mới nhận ra trò đùa tinh quái của hắn, vội vàng thanh minh.

“Không phải đâu Hyo Jun. Tôi không có xén bớt.”

Nhưng cậu vừa dứt lời, hắn đã dùng mu bàn tay xoay mặt cậu về phía mình.

“Phải nói với tôi chứ.”

“A…!”

“Phải có trên có dưới chứ. Có trình tự cả mà.”

Đôi mắt đen láy của cậu liếc sang bên rồi từ từ trở về vị trí cũ.

“Anh đã đưa tôi 100 nghìn won ạ.”

“Thật không?”

“…Vâng.”

“Tôi thật sự đã đưa cậu 100 nghìn won sao?”

Thật không? Bị tra hỏi dồn dập, ánh mắt của Woo Seung dần dao động đầy bất an. Trông cậu hoảng hốt hệt như một kẻ ăn chặn tiền thật sự.

“Giám đốc. Hình như đúng là tôi đã nhận 150 nghìn won ạ. Chắc là tôi nhớ nhầm.”

Thấy không khí trở nên kỳ quặc, Hyo Jun vội nhổm người, nói rằng mình đã nhầm lẫn để bênh vực Woo Seung. Thế nhưng, giọng nói tha thiết của cậu ta chẳng thể chạm tới Tae Jeong mà tan biến một cách yếu ớt.

“Đúng là lắm tài lẻ thật. Nói dối cũng giỏi nữa.”

Hắn dùng đầu ngón tay vỗ nhẹ lên má cậu rồi lùi lại. Trái ngược với lời trách móc, nụ cười treo trên môi hắn lại càng đậm hơn.

“Phải rồi, sao nào. Muốn làm việc à? Thằng này giới thiệu cậu đấy.”

Tae Jeong quay lại với tư thế ngạo mạn, tay gác lên thành ghế rồi hỏi. Không tài nào thích ứng nổi với bầu không khí thay đổi xoành xoạch, Hyo Jun ngây người chớp mắt rồi mới đáp lại một cách muộn màng.

“…A, vâng, vâng!”

“Có biết là việc gì không?”

“À, tuy bây giờ vẫn chưa rõ lắm, nhưng tôi thực sự có thể làm tốt ạ. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi.”

Hắn nhướng mày, dùng ánh mắt dò xét nhìn Hyo Jun, rồi ngay sau đó liền tỏ vẻ như đã nhận ra điều gì.

“À phải rồi. Cậu ngủ với Moon Soo rồi còn gì.”

“……”

“Vậy thì chắc làm tốt thôi. Thằng Moon Soo đâu có nhỏ.”

“Dạ?”

Không hiểu lời hắn, Hyo Jun ngây ngốc hỏi lại. Đây là ý gì, không lẽ Woo Seung biết sao? Cậu ta liếc sang thì thấy vẻ mặt cậu cũng chẳng khác mình là bao.

“Cậu thì không cần biết đâu.”

Tae Jeong dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên má Woo Seung. Sau đó, không rõ là vô thức hay cố ý, hắn lại liên tục xoa xoa đầu ngón tay mình.

“Nhưng mà, tôi lấy gì để tin mà giao việc cho cậu đây.”

Hyo Jun càng ngồi thẳng lưng hơn, dáng vẻ hệt như một sinh viên mới ra trường đang trong một buổi phỏng vấn quan trọng.

“Thú thật với giám đốc… bây giờ tôi đang rất cần tiền. Vì vậy, bất kể là việc gì, tôi cũng tự tin sẽ làm thật tốt, không thoái thác hay trốn tránh.”

“Vậy à?”

Hắn lấy một điếu thuốc ra ngậm. Ngay lập tức, Hyo Jun lại tìm bật lửa để châm như lúc nãy. Hắn liền vẫy tay ngăn cậu ta lại.

Ánh mắt của hắn hướng về phía Woo Seung. Chậm mất nửa nhịp, cậu mới nhận ra ánh nhìn đó và vội vàng tìm chiếc bật lửa. Ngọn lửa bùng lên, làn khói hăng hắc từ từ lan tỏa.

“Tôi…”

Tae Jeong dùng mấy ngón tay đang kẹp điếu thuốc chống xuống bàn. Ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn.

“Đã thấy quá nhiều thằng chó lật mặt, lúc vào nhà vệ sinh với lúc ra khác nhau một trời một vực rồi.”

Trong không gian yên tĩnh, tiếng Hyo Jun nuốt nước bọt vang lên rõ mồn một.

Mỗi khi muốn thăm dò đối phương, Tae Jeong lại dùng đến sự im lặng. Khi sự tĩnh lặng kéo dài, đầu hắn nghiêng sang một bên, ánh mắt dán chặt vào gương mặt ngây ngô đang nhuốm đầy vẻ căng thẳng.

“Cậu bảo lãnh cho nó nhé?”

Woo Seung giật nảy mình, mắt mở to. Hơi thở hoảng hốt bật ra từ đôi môi hé mở.

“Nếu nó làm không nên chuyện thì cậu chịu trách nhiệm thay nó. Sao nào?”

“Giám đốc, chuyện đó…”

Hyo Jun định xen vào, nhưng hắn đã giơ tay ngăn lại.

Không ai biết “việc vặt” mà Hyung Ho từng làm là gì, chỉ duy nhất hắn biết. Trong tình huống thông tin hoàn toàn chênh lệch thế này, hắn lại hỏi cậu có thể làm vật thế chấp được không. Đối với Woo Seung, đây quả là một đòi hỏi vô cùng bất công và vô lý.

Thế nhưng, sự do dự chỉ kéo dài trong chốc lát.

“…Tôi sẽ làm vậy.”

“Anh!”

Hyo Jun kinh ngạc gọi cậu, nhưng Woo Seung chỉ khẽ lắc đầu như thể muốn nói không sao cả.

“Vậy là được rồi nhé? Chốt đơn?”

Hắn tinh nghịch nắm tay lại rồi gõ lên bàn ba tiếng, cộp, cộp, cộp. Điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay hắn, chẳng biết từ lúc nào đã vơi đi một mẩu.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo