Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 8

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 8

Chụt, soạt. Tiếng mút mát ướt át vang lên không ngớt. Căn phòng chẳng mấy chốc đã đặc quánh một bầu không khí oi nồng. Cảm giác da thịt dần trở nên ẩm ướt thật rõ rệt.

Cậu lè lưỡi, liếm dọc từ gốc lên đến đỉnh. Rồi lại dùng môi mơn trớn quy đầu trước khi buông ra. Tay phải cũng không quên phối hợp, nhịp nhàng siết chặt rồi thả lỏng, vuốt ve lấy thứ nóng bỏng ấy. Cậu định khiến hắn phải bắn ra trước khi những cú thúc hông của hắn trở nên dồn dập hơn.

“Đúng là ra nước nhiều thật nhỉ.”

Bàn tay hắn đặt trên đầu cậu di chuyển thật chậm. Hắn vuốt ve từ đỉnh đầu rồi lướt xuống tận gáy. Bàn tay vốn chực luồn vào cổ áo sơ mi lại quay về với mái tóc, luồn sâu những ngón tay vào mớ tóc dày bồng bềnh của cậu.

“Không thể… hự… ngậm sâu hơn được à?”

“Được ạ.”

Miệng vẫn ngậm lấy dương vật, cậu khó khăn đáp. Rồi cậu cố nén cơn buồn nôn chực trào, ngậm vào sâu hơn nữa. Một áp lực căng tức lan đến tận hốc mắt. Khóe mi chẳng biết từ lúc nào đã ngấn lệ. Hơn nửa chiều dài của nó đã ngập trong khoang miệng cậu.

Vậy mà, hắn dường như vẫn chưa thỏa mãn. Hắn đột ngột siết chặt bàn tay đang giữ đầu cậu.

“Ực, hức!”

Bàn tay trái của cậu khó nhọc bấu chặt vào bắp đùi rắn chắc. Những đầu ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi cả xương.

“Ư… hức!”

“A, chết tiệt. Sướng vãi…”

Hắn ngửa đầu ra sau, ấn mạnh đầu cậu về phía mình. Dường như vẫn chưa đủ, hắn dứt khoát đứng dậy.

“Hức, hức…”

Cậu bị đẩy lùi ra sau đến mức gáy gần như chạm mặt bàn. May là hắn vẫn dùng tay đỡ lấy nên đầu cậu không bị đập vào, nhưng vấn đề không nằm ở đó.

Hắn dùng cả hai tay giữ chặt sau gáy cậu rồi thúc mạnh hông, phập, phập. Bị mất thăng bằng, cậu ngã bệt xuống sàn, phải vất vả chống tay xuống đất.

Thứ hung khí đó liên tục đâm sâu rồi lại rút ra khỏi cổ họng cậu. Giọt lệ nơi khóe mi không trụ nổi nữa, lăn dài trên má.

“A, không được, ực, hức.”

“Ha, chết tiệt.”

Dương vật điên cuồng khuấy đảo trong miệng cậu. Nó nghiền nát lớp thịt mềm, đâm thẳng vào yết hầu. Hắn chẳng hề bận tâm đến việc bị răng cạ vào, cứ thế điên cuồng thúc hông. Mỗi cú thúc, bên dưới lại vang lên những tiếng lầy lội như thể bùn ướt bị giày vò.

“Này, uốn lưỡi lên.”

Hắn vừa nói vừa rút dương vật ra, thứ mà ban nãy còn đâm sâu đến mức chóp mũi cậu vùi vào háng hắn. Dương vật ướt đẫm nước bọt, bóng loáng dưới ánh đèn. Đôi mắt hắn cũng lấp lánh y hệt, như một đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi thú vị.

Hắn nhìn chằm chằm vào nửa dưới khuôn mặt của cậu, nơi đang nhầy nhụa đủ thứ dịch lỏng.

“Hư…”

Thấy cậu mãi vẫn chưa tỉnh táo lại, hắn vỗ nhẹ lên má cậu.

“Đã bảo uốn lưỡi lên cơ mà. Ừm, ừm, đúng rồi, như thế.”

Cậu sụt sịt, khó khăn uốn lưỡi lên. Hắn nhếch mép cười mãn nguyện rồi nắm lấy dương vật. Hắn ấn thứ đang cương cứng xuống, dùng quy đầu cọ xát vào vùng dưới lưỡi đẫm nước bọt của cậu, chính là nơi ban nãy còn đọng đầy dịch vị.

Soạt, dường như có tiếng động như thế vang lên. Hắn dùng tay trái ghì chặt gáy cậu để cậu không thể hoảng sợ mà rụt đầu lại.

“Haa, ha…”

“Hư, ực, hức.”

Tiếng nức nở bị kìm nén lặng lẽ vang vọng khắp căn phòng. Hắn vừa dùng quy đầu cọ xát vào vùng trũng dưới lưỡi đẫm nước bọt, vừa nhanh chóng tuốt lộng dương vật.

“……Khự.”

Dương vật giật nảy lên, bụng dưới của hắn khẽ rung động. Chẳng bao lâu sau, dòng tinh dịch nóng hổi bắn ra. Nó không chỉ lấp đầy vùng dưới lưỡi mà còn khiến cả khoang miệng cậu ngập trong thứ dịch lỏng trắng đục.

“Phù…”

Hắn vuốt mạnh dương vật, vắt kiệt đến giọt tinh dịch cuối cùng. Suốt thời gian đó, cậu buộc phải há miệng. Khớp hàm như đang gào thét, khóe môi tưởng chừng sắp rách toạc. Có lẽ nó đã rách thật rồi, vì cậu có thể cảm nhận được cơn đau nhói.

“Nuốt đi. Sạch cả đấy. Tôi chỉ toàn ăn đồ tốt cho sức khỏe thôi.”

Cậu nhắm nghiền mắt, nuốt xuống thứ dịch lỏng sền sệt đang lấp đầy khoang miệng. Lượng tinh dịch không thể nuốt hết trong một lần cứ quện lại, để lại một cảm giác vô cùng khó chịu.

Hắn rút vài tờ khăn giấy lau qua loa phần dưới. Rồi kéo khóa quần lên, dáng vẻ lại gọn gàng như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

“Haa, haa…”

Trái lại, cậu vẫn đang thở hổn hển, đầu óc quay cuồng. Cổ họng rát buốt như bị trầy xước, khóe miệng cũng chẳng khá hơn. Tệ nhất là đầu óc cậu trở nên mụ mị vì không thể thở bình thường. Thực quản, vốn đã phải gồng mình chịu đựng cơn buồn nôn chực trào, giờ đây đau rát như bị giấy nhám chà vào.

Đây giống một hành vi bạo lực hơn là quan hệ tình dục.

Cậu đang ngồi bệt dưới sàn thở dốc thì ngón tay cái của hắn bỗng luồn vào miệng. Khóe môi lại nhói lên đau đớn. Ngón cái miết dọc niêm mạc má, ấn mạnh vào tận răng hàm rồi mới rút ra.

“Vị cũng không tệ.”

Cậu dùng mu bàn tay lau đi khóe miệng ướt đẫm, chậm rãi ngước lên nhìn hắn. Nước mắt khiến tầm nhìn nhòe đi, bóng hình hắn mờ ảo như ảnh phản chiếu trên mặt nước.

“Chắc phải đăng ký dài hạn thôi.”

Một giọng nói đầy vẻ bông đùa vang lên từ trên đầu. Chẳng hề có chút dư âm nào của hành vi vừa rồi. Thanh thoát, nhẹ nhàng, và đồng thời cũng có phần tinh quái.

Cậu cảm nhận được mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. Kẻ vừa thực hiện một hành vi chẳng khác gì bạo lực lại có thể trơ trẽn thốt ra hai từ “đăng ký dài hạn”, khiến cậu vô cùng sợ hãi.

***

Vừa mở cửa phòng chờ, mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía cậu. Cậu đang định bước vào thì bất giác khựng lại, đưa tay chạm lên khóe môi.

Trước khi đến phòng chờ, cậu đã ghé vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Cậu biết phần tóc mái ướt sũng trông sẽ hơi kỳ cục, nhưng không thể quay ra với bộ mặt lem luốc vì nước mắt, nước mũi và cả tinh dịch.

Hyo Jun chắc đã vào phòng tiếp khách nên không thấy đâu. Cậu ngồi xuống một góc sofa, nghịch điện thoại. Khóe môi đau rát khiến cậu đưa lưỡi ra liếm, nhưng cơn đau lại càng dữ dội hơn, buộc cậu phải mím chặt môi.

Phòng chờ vẫn ồn ào và náo nhiệt như thường lệ. Nhưng kỳ lạ là các tiếp viên khác cứ liên tục liếc nhìn cậu. Ánh mắt họ dừng trên người cậu lâu hơn hẳn và tần suất cũng dày hơn. Cuối cùng, không chịu nổi sự khó chịu, cậu đứng dậy khỏi sofa. Cậu nghĩ mình nên ra ngoài hóng chút gió lạnh. Ngay cả lúc bước ra, cậu vẫn cảm nhận được những ánh nhìn như xoáy vào lưng mình, nhưng đành cố lờ đi.

Cậu đến cửa hàng tiện lợi mua một chai trà đào và một quả trứng hun khói. Dù không thực sự đói, nhưng vì cả ngày chưa ăn gì nên cậu cảm thấy cần phải lót dạ.

Nhưng thực ra là vì cái vị khó chịu vẫn còn đọng lại trong miệng dù đã đánh răng.

‘Nuốt đi. Sạch cả đấy. Tôi chỉ toàn ăn đồ tốt cho sức khỏe thôi.’

Sạch sẽ nỗi gì…

Nhớ lại cặp đùi săn chắc từng cảm nhận qua lòng bàn tay và những múi cơ hằn sâu lúc hắn cởi quần, cậu cũng đoán là hắn chăm sóc cơ thể rất kỹ lưỡng, nhưng dù sao đi nữa, tinh dịch vẫn là tinh dịch thôi.

Cậu lững thững quay trở lại phòng chờ. Ăn hết quả trứng hun khói và đánh răng xong, cậu quay lại thì thấy Hyo Jun đã ở đó. Bên cạnh còn có cả Chan Il. Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, cậu bất giác thấy vui mừng.

“Anh!”

Hyo Jun thấy cậu cũng vui vẻ giơ tay chào.

Số người từ khu chính chuyển sang khu phụ vốn đã ít, mà những người đến được cũng không thích nghi nổi rồi nhanh chóng rời đi. Vốn dĩ cùng một tòa nhà nhưng đối tượng khách hàng và tiền bạc lại hoàn toàn khác nhau. Vì vậy, tiếp viên của khu chính và khu phụ dù biết mặt nhau nhưng không hề thân thiết.

Tiếp viên khu chính thì coi thường khu phụ, còn tiếp viên khu phụ thì ghen tị, cho rằng bọn họ cùng cảnh ngộ mà còn tỏ vẻ ta đây. Thế nên cậu rất quý Hyo Jun, người đã chủ động bắt chuyện với cậu khi không một ai khác đoái hoài.

“Cậu uống nhiều lắm à?”

“Vâng ạ…”

Quầng mắt Hyo Jun đỏ ửng. Đôi mắt lờ đờ, không rõ có còn nhìn rõ tiêu cự hay không. Cậu ta gần như nằm dài trên sofa, kéo tay cậu ra hiệu lại gần.

“Má nó chứ, em ghét cay ghét đắng mấy gã làm chân tay. Đã không có tiền mà còn, hự, chuốc rượu cho lắm vào.”

“Miễn họ trả tiền là được rồi, làm cái nghề bán thân này mà còn kén cá chọn canh,” Chan Il cười khẩy. Cậu ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe.

“Anh, em uống cái này được không?”

“Tôi uống dở rồi… Nếu không ngại thì cứ uống đi.”

“Không sao hết ạ. Hôn gián tiếp, hôn gián tiếp!”

Hyo Jun áp môi vào miệng chai nhựa, ừng ực uống trà đào. Uống cạn xong, cậu ta có vẻ tỉnh táo hơn một chút, ngồi thẳng người dậy. Cậu ta đặt chai nhựa xuống bàn rồi hỏi.

“Anh này. Ở khu chính không có khách là mấy gã lao động chân tay đâu nhỉ?”

“Cũng không hẳn… Chắc cũng không khác biệt nhiều đâu.”

“Thôi đi, em biết là không phải mà. Nghe nói bên đó không chỉ có mấy cô trẻ tuổi mà còn có cả người nổi tiếng nữa, đúng không anh? Em cũng có nghe phong thanh rồi.”

Hyo Jun nài nỉ kể cho mình nghe, không hề che giấu sự tò mò về khu chính.

Như đã nói, giữa khu chính và khu phụ tồn tại những khác biệt nhỏ. Khác với khu phụ nhận cả khách nam và nữ, khu chính chỉ phục vụ khách nữ, phí TC cũng cao hơn trong khi tiền hoa hồng bị trừ lại ít hơn. Nói tóm lại, cùng một công việc nhưng lại kiếm được nhiều tiền hơn. Khách hàng khó tính cũng ít hơn khu phụ, nên hiếm khi xảy ra ẩu đả.

Nhưng cậu không muốn nhắc nhiều đến chuyện ở khu chính. Dù sao thì cậu cũng đã bị đuổi đi, và cậu không muốn bị coi là ra vẻ ta đây vì từ khu chính chuyển sang.

Cậu chỉ muốn nhanh chóng thích nghi để kiếm được nhiều tiền hơn, dù không thể bằng lúc ở khu chính. Ở nơi này không một người quen, khách nữ trẻ tuổi cũng ít, nên việc được chọn một lần mỗi ngày cũng đã là chuyện khó khăn. Việc phải ra về mà không vào được phòng nào xảy ra như cơm bữa.

Nhưng có vẻ người tò mò về khu chính không chỉ có mình Hyo Jun. Chan Il, người đang ngồi ở sofa đối diện xem phim trên điện thoại, đột ngột hỏi.

“Này anh. Mà sao anh lại bị đuổi sang đây thế?”

Hyo Jun liếc nhìn sắc mặt cậu rồi chen vào, “Đuổi gì mà đuổi chứ.” Nhưng trong ánh mắt cậu ta lại ánh lên sự tò mò không thể che giấu. Dù giả vờ can ngăn nhưng trong lòng cậu ta cũng tò mò không kém.

“Bị đuổi là đúng rồi còn gì. Tự dưng từ khu chính lại chạy sang đây làm gì.”

“Này, này. Ăn nói cho cẩn thận chút đi.”

“Không sao. Đúng là tôi bị đuổi thật.”

Cậu lên tiếng. Ánh mắt của các tiếp viên  xung quanh đều lộ liễu hướng về phía này. Mắt ai cũng sáng lên, dù vờ như không quan tâm nhưng có vẻ tất cả đều tò mò tại sao cậu lại bị đuổi sang khu phụ.

“Sao anh lại bị đuổi thế? Vì tuổi tác à?”

“……Ừm, không phải.”

Sau một thoáng do dự, cậu trả lời chậm một nhịp.

“Vì gây ra… tai nạn.”

“Tai nạn ạ?”

Câu trả lời bất ngờ khiến Hyo Jun, vốn đang lờ đờ vì men rượu, phải mở to mắt. Chan Il cũng hùa theo, rướn người về phía trước. Bộ phim đang xem dở đã bị cậu ta quẳng sang một bên từ lúc nào.

“Anh gây ra tai nạn gì thế?”

Từ chiếc điện thoại bị vứt trên bàn, bản nhạc phim da diết cùng lời thoại sến sẩm “đừng bỏ rơi em” vang lên. Giữa những âm thanh đó, giọng nói của cậu khe khẽ xen vào.

“Tôi đã… đánh khách.”

Ngay khoảnh khắc ấy, cả phòng chờ chìm vào tĩnh lặng.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo