Kẻ tội đồ cũng khao khát sống - Chương 85

Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần

Chương 85
 
Cô ấy có vẻ gay gắt với Ki Sun Woo, nhưng khi nhìn sang tôi, nét mặt lại dịu hẳn.
 
“Tội nghiệp ghê… Chẳng lẽ ngay cả ở đây cũng có người dọa cậu sao?”
 
“Hiện tại thì chưa có ai dọa cả.”
 
Nghe tôi nói, Jung Hye Yeon mím môi như muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng rồi lại khẽ cười, cúi đầu xuống đầy ngập ngừng. Trông cô ấy có vẻ muốn hỏi tôi đã sống thế nào ở Mỹ.
 
Cả ba chúng tôi đều chẳng còn tâm trạng ăn uống. Họ đặt dao nĩa xuống, để mặc bữa ăn dở dang. Chỉ có Jung Hye Yeon vẫn nhấp rượu như thể cổ họng khô khốc.
 
“Nếu con muốn…” – người phá vỡ sự im lặng là Ki Sun Woo – “Nếu con muốn, có thể ở lại Mỹ luôn cũng được.”
 
“…?”
 
“Có thể cân nhắc du học. Như vậy sẽ…”
 
Ông ta ngưng lại giữa chừng, cắn môi như vừa nói điều gì ngoài dự tính. Lắc đầu khẽ rồi đổi giọng:
 
“Ta lỡ lời rồi. Không có gì đâu.”
 
Nói xong, ông ta im bặt, như thể không cho phép bản thân mắc thêm sai lầm nào nữa.
 
---
 
Buổi gặp gỡ cuối cùng cũng kết thúc trong không khí ngột ngạt. Không thân thiết tới mức tán gẫu vu vơ, nên chỉ biết tạm biệt trong im lặng, rồi mỗi người đi một ngả.
 
Ki Sun Woo, người vừa nãy còn phức tạp đủ thứ cảm xúc lại trở về vẻ lạnh lùng thường thấy khi chia tay. Ngược lại, Jung Hye Yeon, người chỉ mới gặp lần đầu lại có vẻ quyến luyến như thể đã quen từ lâu.
 
“Cưng cho tôi ôm một cái được không?”
 
Trước khi lên xe, tôi định từ chối, nhưng khi thấy đôi mắt cô ta hơi ươn ướt, tôi chỉ biết khẽ gật đầu.
 
Cô ôm chặt lấy tôi, lén nhét danh thiếp vào túi áo khoác như sợ bị từ chối nếu đưa tay. Lúc rời đi, cô còn dặn:
 
“Nếu cảm thấy mệt mỏi, nhớ gọi cho tôi nhé.”
 
“Chào.”
 
Ki Sun Woo có vẻ còn điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một chữ. Tôi gật nhẹ, không đáp, rồi chui vào trong xe.
 
Haa… Mệt thật.
 
Cuộc gặp hôm nay khiến tôi kiệt sức. Tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân: Chẳng lẽ có gì đó sai với mình thật sao mà ai cũng lo lắng thế?
 
Nói gì thì nói… Ki Sun Woo hình như quan tâm đến Ki Yoon Jae hơn tôi tưởng.
 
OOnh ấy cố tình giấu, nhưng từng cử chỉ nhỏ đều lộ rõ. Chỉ là… lý do khiến mọi người xung quanh cứ dè chừng Ki Yoon Jae…
 
Có lẽ vì Ki Yoon Jae từ trước tới nay luôn sống như đi trên lưỡi dao.
 
Với tính cách của cậu ta, chắc chắn chẳng bao giờ kể với người khác chuyện giữa mình và cha, thậm chí còn thể hiện sự chống đối rõ rệt. Vậy nên ai cũng nghĩ họ không ưa nhau.
 
Nhưng… có thật là vậy không? Hay còn điều gì nữa?
 
Tôi liếc nhìn về ghế lái. Kwon Jae Hyuk đang lặng lẽ điều khiển vô lăng. Anh ấy quen Ki Yoon Jae từ trước, chắc chắn biết gì đó…
 
Nhưng liệu hỏi có ích gì không?
 
Tôi cảm thấy mình cần biết lý do khiến Ki Yoon Jae ghét cha. Trong nguyên tác, dù Ki Sun Woo có tệ mấy đi nữa thì cũng không đến mức bị ghét vô cớ. Dù là hiểu lầm hay lỗi lầm thật, chắc chắn có nguyên nhân.
 
“Anh.”
 
“Hử?”
 
“Trong tương lai… cha tôi… chuyện gì xảy ra với ông ấy vậy?”
 
Vì không thể hỏi chuyện quá khứ, nên tôi đành hỏi về tương lai, thứ mà tôi không nắm được. Biết đâu nhìn từ thái độ của Ki Sun Woo sau khi Ki Yoon Jae chết, tôi có thể suy luận ra điều gì đó.
 
Kwon Jae Hyuk suy nghĩ một lúc, rồi đáp:
 
“Thực ra thì… tôi không biết.”
 
“Hả?”
 
Không biết? Nhưng sau khi Ki Yoon Jae chết, Sungwoon được chuyển giao cho Ki Hyun Joo cơ mà. Mọi quyền lực từ Ki Jae Mu lẽ ra phải giao cho Ki Sun Woo trước, sau đó mới đến lượt Ki Hyun Joo. Vậy chứng tỏ Ki Sun Woo vẫn còn hoạt động ở Sungwoon.
 
Chẳng lẽ… anh ấy không tìm hiểu chuyện bên trong Sungwoon nên mới nói vậy?
 
Tôi còn đang nghĩ như vậy thì Kwon Jae Hyuk đã tấp xe vào lề đường, có vẻ đây không phải chuyện nên nói khi đang lái xe.
 
“Sau khi Ki Hyun Joo được dân chúng ủng hộ và trở thành người kế thừa mới…”
 
“…”
 
“Thì ông ấy biến mất.”
 
“…Hả?”
 
Biến mất? Tôi sững người vì diễn biến quá bất ngờ. Kwon Jae Hyuk tiếp lời:
 
“Biến mất theo đúng nghĩa đen luôn. Ki Sun Woo không phải kiểu người sẽ đột nhiên bốc hơi như thế… nhưng ông ấy đã trưởng thành, lại không để lại thư tuyệt mệnh gì, nên cuộc tìm kiếm cũng chỉ diễn ra cầm chừng.”
 
“Tại sao? Có ai biết lý do không?”
 
“Không rõ. Nhưng nhờ thế, Ki Young Woo được lợi. Gã lên thay đúng vị trí mà trước giờ vẫn nhắm đến.”
 
“…”
 
“Vốn Ki Sun Woo không thể giao quyền cho Ki Sung Yoon vì có Ki Hyun Joo ngáng đường. Nhưng sau khi ông ấy biến mất, Ki Sung Yoon được đà lên thay.”
 
Sau khi Ki Jae Mu qua đời vì tuổi già, họ còn dừng luôn cả việc tìm kiếm, coi như xác nhận ông ấy đã chết. Từ đó, đủ kiểu tin đồn bắt đầu lan ra…
 
“Ki Young Woo… hắn…”
 
Kwon Jae Hyuk ngập ngừng, không nói hết. Nhưng tôi cũng đoán được phần nào. Có lẽ đó là lý do vì sao trong ký ức của anh ấy, Ki Sun Woo không xuất hiện nữa. Cảm giác bất an bắt đầu dâng lên trong lòng tôi.
 
Không lẽ… cái chết của Ki Yoon Jae có liên quan tới sự biến mất của Ki Sun Woo?
 
Tôi bất chợt hỏi:
 
“Lần cuối tôi gặp cha là… bao lâu rồi?”
 
“Khoảng bảy năm. Khi cậu… mười tuổi.”
 
Kwon Jae Hyuk trả lời với vẻ miễn cưỡng, rồi im bặt như đang né tránh đề tài. Khuôn mặt anh ta trông đầy lúng túng.
 
Mười tuổi…
 
Đó cũng là thời điểm ký ức của Ki Yoon Jae bị mất. Tôi gần như chắc chắn đã có chuyện xảy ra vào lúc đó.
 
Chuyện gì đã khiến Ki Yoon Jae quay lưng lại với cha mình?
 
Trước giờ tôi cứ nghĩ do Ki Sun Woo không quan tâm, nên Ki Yoon Jae mới cắt đứt. Nhưng nếu thực ra là do một biến cố nào đó…
 
Dù vậy, vẫn không giải thích được hết.
 
Tôi lại nhớ đến ánh mắt của Ki Sun Woo vừa như quan tâm, vừa cố đẩy tôi ra xa. Dù cố lạnh lùng, nhưng trong mắt ông ấy không giấu được vẻ hối hận.
 
Tôi thử gom hết dữ kiện lại, mong rằng hệ thống sẽ cung cấp thông tin. Nhưng lạ thay, kỹ năng đó bỗng trở nên vô dụng. Như thể… hệ thống cố tình không cho tôi nhớ lại.
 
…Hmm?
 
Khi đang chìm trong suy nghĩ, tôi bỗng cảm thấy ánh nhìn từ phía trước. Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Kwon Jae Hyuk qua kính chiếu hậu, hình như anh định nói gì đó với tôi.
 
Cùng lúc ấy, có người từ bên ngoài giật mạnh cửa xe.
 
Cửa bị khoá, nên chỉ phát ra tiếng kêu lạch cạch.
 
“Hở?”
 
Qua lớp kính râm, tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc. Người kia gõ nhẹ vào cửa kính.
 
“Mở cửa đi.”
 
Trông hắn có vẻ căng thẳng, đảo mắt nhìn xung quanh. Tôi không mở cửa, chỉ hạ kính xe xuống một chút. Một ngón tay thò vào qua khe nhỏ.
 
“Hmm.”
 
“Mở ra.”
 
Này Jade, ít ra cũng nên chào hỏi trước đã chứ?”
 
“Mở. Ra.”
 
Tôi bĩu môi nhìn Jade, cái tên đang cáu bẳn gắt lên. Thay vì nghe theo, tôi kéo kính xe lên, khiến ngón tay hắn bị kẹp lại.
 
“Á aaa! Cậu làm cái quái gì vậy?!”
 
“Đi thôi nhé, Yoon Jae à.”
 
“Hmm…”
 
Tay hắn bị kẹt, nếu cứ thế mà đi thì tôi có thể kéo lê hắn theo cả đoạn đường. Dù không định làm quá, nhưng thái độ của hắn khiến tôi muốn dọa cho một trận. Có vẻ Jade cũng cảm nhận được bầu không khí là lạ.
 
“Gì vậy? Cậu định làm gì hả? Mẹ nó!”
 
Jade rút ra một vật gì đó khá cứng, chắc định đập vỡ kính.
 
Chà, nhưng đây là kính chống đạn đó nha…
 
Nghĩ vậy thì cũng hơi hớ, vì xe này tôi mượn, không thể để bị trầy xước được. Tôi đành hạ kính xuống để ngăn hắn phá.
 
Ngay lập tức, hắn không rút tay ra mà… thò cả cánh tay vào trong.
 
“…Gì đấy?”
 
Tôi lẩm bẩm bằng tiếng Hàn. Không ai trả lời. Jade với tay mở chốt cửa, chui tọt vào xe.
 
“Trời ơi!”
 
“Ngồi xích sang bên chút đi.”
 
Hắn đẩy tôi qua bên, tôi miễn cưỡng nhích sang, còn hắn thì tỉnh bơ thắt dây an toàn.
 
“Sao còn ngồi im thế? Không đi tiếp à?”
 
Cứ như đây là xe riêng của hắn vậy.
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit/Trans: Oreo
Nhóm tạm drop bộ này nhé, ít nhất thì 2 tuần, lâu thì 1 tháng. Do nhóm đang bị kẹt kinh phí, hehe.
Không drop vĩnh viễn đâu cả nhà iu, chắc chắn sẽ quay lại (⁠人⁠*⁠´⁠∀⁠`⁠)⁠。⁠*゚⁠+

Bình luận
ankscrazievermakiel
ankscrazievermakielChương 85
Ok nhóm nhớ quay lại sớm nha huhu
Trả lời·2 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo