Kẻ tội đồ cũng khao khát sống - Chương 84

Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần

Chương 84
 
Nhưng… cô ấy là ai vậy?
 
Tôi cứ tưởng Ki Yoon Jae biết cô ta, vì người phụ nữ ấy chống cằm, mỉm cười nhìn tôi như thể đã quen thân lắm. Nhưng tôi chẳng nhớ nổi, nên chỉ im lặng.
 
Sau khi quan sát mặt tôi một hồi, cô ta mới lên tiếng:
 
“Wow… Trông cậu giống Sun Woo thật đấy. Lần đầu gặp nhau nhỉ? Tôi là Jung Hye Yeon.”
 
Ngay lúc tôi đang nghĩ, “May quá, mình không nhận ra cô ta”, thì cô ấy lại nói tiếp:
 
“Trong tiếng Hàn thì gọi là gì nhỉ? Mẹ kế? Gọi tôi là mẹ cũng được, chắc sắp thành thật rồi đấy~”
 
“…”
 
Tôi đơ toàn tập. Gì cơ? Mẹ kế? Tự nhiên nhảy vào giới thiệu bản thân như thành viên mới của gia đình là sao?
 
Mấy tình huống thế này… tốt nhất nên cẩn trọng lời ăn tiếng nói. Có vẻ ông ta đang quen ai đó rồi… thôi đừng dại mà bình luận gì trong lần đầu gặp mặt.
 
Ki Sun Woo gọi tôi đến ăn cơm, và giờ thì ta-da! Xuất hiện một người tự xưng là mẹ kế. Một màn giới thiệu "gia đình mới" quá bất ngờ. Tôi thật sự không hiểu ông ta nghĩ gì mà sắp đặt cuộc gặp kiểu này.
 
Tôi không rõ tính ông ta ra sao, nhưng nhìn ngoại hình và địa vị thì đúng là có sức hút. Việc có con trai cũng chẳng phải vấn đề lớn, vì tôi đã trưởng thành, không cần nuôi dạy gì nữa. Ông ta hoàn toàn có thể bắt đầu lại. Nhưng… không phải theo kiểu tạo bất ngờ như thế này chứ?
 
Chẳng lẽ ông ta không biết Ki Yoon Jae bao nhiêu tuổi?
 
Một thiếu niên ngang tàng, đang trong tuổi nhạy cảm mà bị công bố kiểu này? Dù tôi không bận tâm ông ta có cưới ai hay nhảy samba với ai, nhưng nếu là Ki Yoon Jae thật thì chắc chắn sẽ bị tổn thương.
 
Hoặc cũng có thể không? Có khi Ki Yoon Jae ghét cha mình tới mức chẳng quan tâm ông ấy lấy ai cũng nên.
 
Aizz… tôi chẳng tài nào hiểu nổi mối quan hệ cha con này. Càng nghĩ càng đau đầu.
 
“Đừng nói mấy lời linh tinh.”
 
Người lên tiếng không phải tôi, mà là Ki Sun Woo, người ngồi cạnh cô ta. Ông ta tặc lưỡi, đáp lại lạnh lùng. Nhìn phản ứng của cô ấy thì có vẻ quá quen với kiểu ứng xử này rồi. Chỉ bĩu môi làu bàu:
 
“Ừ thì… cũng gần như sống chung rồi còn gì. Vậy thì cũng như mẹ thôi.”
 
“Tch.”
 
Ki Sun Woo lại lắc đầu với vẻ không hài lòng. Nhưng Jung Hye Yeon chẳng hề bối rối. Sự thản nhiên đó lại khiến tôi càng bối rối hơn.
 
“Con không cần lo. Không có ai khác để kế thừa ta ngoài con.”
 
Câu tuyên bố từ trên trời rơi xuống của Ki Sun Woo khiến tôi câm nín. Tôi theo phản xạ quay sang nhìn Jung Hye Yeon, nhưng cô ta chỉ nhấm nháp rượu như chẳng liên quan gì.
 
Gì thế này? Tưởng đâu cha mình đang hẹn hò nghiêm túc với ai, hoá ra không phải…
 
Vậy tại sao lại mang cô ta theo? Tôi không giấu nổi sự khó chịu nữa.
 
“Vâng. Cảm ơn cha rất nhiều.”
 
Tôi đáp với sắc mặt chua chát, không khí lập tức trở nên gượng gạo thấy rõ. Không, phải nói là nặng nề nghẹt thở mới đúng. Còn mỗi Jung Hye Yeon là vẫn nhìn tôi với ánh mắt thích thú.
 
“Ồ, tính cách cưng thú vị đấy.”
 
Cô ta bật cười thành tiếng, tôi liếc nhìn xung quanh, bối rối không biết cô đang trêu ai. Nhưng nhìn vẻ mặt phấn khích kia, có lẽ là tôi thật…
 
Sau đó, đúng lúc, đồ ăn được mang lên bàn như đã đặt sẵn từ trước.
 
“Ăn nhiều vào nhé.”
 
“Vâng.”
 
Tôi định phản xạ nói “Cô cũng vậy” nhưng rồi khựng lại vì không biết nên xưng hô sao cho phải. Cô ta chỉ mỉm cười khi thấy tôi lúng túng.
 
Trong lúc tôi đang im lặng ăn thì Ki Sun Woo đột nhiên lên tiếng:
 
“Cơ thể con…”
 
“…?”
 
“Ổn chứ?”
 
“Dạ?”
 
“Tôi nghe nói… bên Mỹ có vài chuyện xảy ra.”
 
Giọng ông ta mơ hồ, mắt cũng không nhìn tôi. Ủa? Hóa ra ông ta không hoàn toàn lạnh lùng như tôi tưởng? Nhìn thoáng qua, tôi còn thấy ông ta có chút căng thẳng.
 
“Có chuyện xảy ra thật, nhưng không nghiêm trọng.”
 
“Vậy à.”
 
Tôi trả lời qua loa, rồi cuộc trò chuyện chấm dứt. Jung Hye Yeon nhăn mặt khi thấy chúng tôi lại im lặng.
 
“Ugh, tsk tsk.”
 
Ki Sun Woo trừng mắt nhìn cô, nhưng cô vẫn bình thản. Rồi quay sang tôi, vẫn giữ nụ cười thân thiện.
 
“Cưng làm gì bên Mỹ vậy? Nếu không phải bí mật thì kể nghe xem~”
 
“À… cũng không đến mức đó.”
 
Tôi lưỡng lự. Nên nói không nhỉ? Dù nhiệm vụ thuộc dạng bí mật, nhưng phía Mỹ cũng nói là sau khi sắp xếp ổn thỏa sẽ công bố rộng rãi.
 
Nói riêng với hai người này chắc cũng không sao, đâu phải đăng lên mạng đâu.
 
Tôi liếc nhìn Ki Sun Woo và Jung Hye Yeon. Về mặt pháp lý, họ đều là người thân của tôi. Nghĩ vậy, tôi cất tiếng:
 
“Nếu khó nói thì con không cần kể đâu.”
 
“Không, chỉ là… không có gì nghiêm trọng.”
 
“Vậy à?”
 
Đáp lời Jung Hye Yeon, tôi kể tiếp:
 
“Chỉ là có chút rắc rối. Có một con quái vật mạnh xuất hiện… con suýt thì chết.”
 
“…”
 
Tôi nói kiểu như chuyện nhỏ, nhưng cả hai người họ đều đứng hình. Nhìn thấy hai gương mặt ngẩn ngơ kia, tôi vội vàng bổ sung:
 
“Nhưng mà, con vẫn sống mà.”
 
Tôi nói nhẹ tênh, như thể chỉ cần còn sống thì mọi chuyện đều ổn. Nhưng ánh mắt họ càng lúc càng kỳ lạ. Ki Sun Woo chống trán, nhìn tôi với vẻ tức giận pha lẫn không tin nổi:
 
“Con… nghĩ vậy là ổn sao?”
 
“….”
 
“Không… là…”
 
Jung Hye Yeon cũng cau mày, không còn nụ cười như trước, im lặng lắng nghe Ki Sun Woo nói.
 
Cô chỉ lặng lẽ uống rượu, mắt không nhìn ai.
 
“Chỉ cần còn sống là được?”
 
“Cái đó thì…”
 
“Con bị đần à? Trong đầu có vấn đề gì không?”
 
Giọng ông ta đầy bực tức. Nhìn cách ông ta trừng mắt với tôi, tôi không biết nên phản ứng thế nào ngoài… ngẩn người.
 
Tôi tưởng hai người này ghét nhau lắm cơ mà…?
 
Phản ứng này mà gọi là không thân thiết sao? Nhìn tôi đơ ra, Ki Sun Woo càng bực, mặt đỏ gay, hít một hơi thật sâu như muốn kiềm chế. Ông hỏi bằng giọng nghiêm khắc:
 
“Ai dạy con như vậy?”
 
“Hả?”
 
“Cái kiểu: ‘Chỉ cần không chết là được’ ấy.”
 
Tôi có nói vậy đâu chứ… Tôi lắc đầu thật nhanh. Nhưng ông ta vẫn không nguôi:
 
“Nếu không ai dạy, sao con lại nghĩ thế?”
 
“Ờ… thì… đây đâu phải lần đầu con bị đe doạ tính mạng đâu…”
 
“…Cái gì cơ?”
 
Hai người họ há hốc mồm. Sau một hồi, Ki Sun Woo lên tiếng, còn tôi thì vội nói thêm, như thể đang biện hộ:
 
“Thật đấy, chỉ là tai nạn thôi…”
 
Nhưng họ vẫn im lặng, mặt mày sững sờ.
 
Tại sao lại ngạc nhiên vậy? Tôi không hiểu nổi, chỉ biết ậm ừ rồi nhìn ông ta.
 
“Không phải lần đầu bị đe doạ?”
 
“À… ừm…”
 
“Ý con là sao?”
 
“Không định trả lời à?” – ông ta dồn tôi.
 
Tôi ngập ngừng. Lẽ nào… ông ấy không biết tôi từng bị ám sát?
 
Nhìn biểu cảm của ông, tôi bắt đầu thấy bất an.
 
“Dạo này ít hơn rồi… nhưng con từng bị đánh bom…”
 
“Bị đánh bom?”
 
“Khoan đã? Hàn Quốc mà cũng có kiểu đó á?”
 
Hai người gần như nghẹn họng. Jung Hye Yeon đưa tay lên trán, còn Ki Sun Woo thì lặp lại từ “đánh bom” như kẻ mất hồn.
 
Sau khoảnh khắc không thể tin nổi ấy, họ cùng quay lại nhìn tôi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
 
“Con… Chủ tịch biết việc con bị đe doạ không?”
 
“…Chắc là không, con đoán vậy?”
 
Tôi chưa từng trực tiếp nói, nhưng khả năng Ki Jae Mu không biết là gần như bằng không. Dù vậy, người đứng sau vụ đó có khả năng 99% là Ki Young Woo – người nhà, nên tôi chọn cách im lặng, tránh làm rối thêm nội bộ.
 
Nghe câu trả lời của tôi, cả hai người sững lại, rồi sắc mặt chuyển dần.
 
“Ông ta biết?”
 
“Anh biết cách làm cha quá nhỉ? Đúng là… hết nói nổi.”
 
Jung Hye Yeon bật ra một câu mắng, lần này không giấu vẻ tức giận. Hồi nãy còn thấy ông ta “trên cơ”, vậy mà giờ thì đổi vai liền. Ki Sun Woo cũng không có lời nào đáp lại.
 
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Oreo

Bình luận
ankscrazievermakiel
ankscrazievermakielChương 84
Ê mà có khi cha của bé cố tình xa con vì sợ con bị nhắm tới nhưng không ngờ con vẫn bị nguy hiểm ấy??
Trả lời·6 giờ trước
ankscrazievermakiel
ankscrazievermakielChương 84
Tsundere=))))(
Trả lời·6 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo