Kiss Me If You Can - Chương 104 - NT 8 (H) - Ghen

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 104: Ngoại truyện 8

Không để Josh kịp cảm thấy ngượng ngùng, những nụ hôn đã lại tuôn trào. Hơi thở gấp gáp, cuồng nhiệt của Chase hòa lẫn trong khoang miệng Josh. Cuối cùng thì cũng xong rồi sao? Josh mệt lả người nghĩ thầm. Anh thấy bản thân thật đáng khen khi đã trụ được đến tận giờ phút này. Mặt khác, tình cảm trìu mến dành cho Chase lại dâng trào, thôi thúc anh muốn đáp lại nụ hôn cuối cùng này thật tử tế, đặc biệt là phải sử dụng “kỹ thuật lưỡi” điêu luyện. Vốn là chiêu anh vẫn dùng mỗi khi âu yếm hạ bộ của Chase, nhưng mơn trớn đầu lưỡi cũng là một cách khơi gợi dục vọng tức thì.

Rồi ngay khi hiệu quả vừa kịp phát huy, Josh đã lập tức hối hận.

“Khoan… khoan đã nào! Em làm cái quái gì thế? Chẳng phải xong rồi sao?”

Cảm nhận được vật nóng bỏng trong bụng đang trướng lên, Josh tái mặt gào lên, nhưng tất cả đã quá muộn. Chase bật cười, hé môi nói:

“Tại anh quyến rũ em mà.”

“Đâu phải… anh chỉ là…”

Anh chỉ định khen em thôi mà, Josh muốn phản bác nhưng Chase đã nhanh tay rút dương vật ra, nắm lấy chân anh xoay người đổi tư thế. Như thể mọi lời giải thích đều vô nghĩa. Josh chỉ kịp ú ớ đã bị ép quỳ rạp xuống, hai tay nắm chặt thành giường liên hồi đấm mạnh.

“Cái, cái đồ khốn kiếp! Em định làm đến bao giờ hả!”

Bộp, bộp – tiếng đấm thình thịch vang lên cùng tiếng chửi rủa giận dữ của Josh khiến sống lưng Chase tê rần. Có lẽ vì bận chăm con, Josh rất hiếm khi văng tục. Bởi vậy mỗi khi nghe thấy anh chửi bậy, Chase lại không khỏi đắc ý nghĩ rằng bản thân đã khiến Josh mất kiểm soát đến mức này.

“Nữa đi.”

Tiếng Chase thì thầm bên tai làm Josh khựng lại. Anh ngơ ngác ngoái đầu nhìn, bắt gặp gương mặt Chase ửng đỏ bừng bừng. Josh chợt rùng mình ớn lạnh. Giữa hai bẹn Chase, dương vật ngập ngụa trong dịch nhờn cùng tinh dịch của cả hai đang cương cứng đến nghẹt thở. Trước vẻ mặt kinh hãi của Josh, Chase lại nở một nụ cười ngọt ngào chết người, dụ dỗ.

“Thử lại lần nữa đi nào.”

“Thử cái… Á!”

Tiếng hét thất thanh của Josh tức thì vang lên. Chase nắm chặt eo anh, một nhịp đẩy thẳng vào sâu bên trong. Bụng Josh căng trướng, nghẹt thở đến lịm đi. Mắt anh tối sầm lại trong giây lát rồi mới dần hồi phục.

Lần này thì chết thật. Cứ thế này anh sẽ chết mất thôi. Josh cảm thấy toàn thân như rã rời, xương cốt kêu răng rắc, chóng mặt, thở dốc đến nghẹt thở, cứ như thể đang hấp hối đến nơi.

Phải trốn thôi.

Cả đời này Josh luôn cho rằng trốn chạy là hành động hèn nhát của kẻ yếu đuối, nhưng anh nhận ra mình đã sai lầm. Trong những tình huống nguy hiểm đến tính mạng, kẻ không biết bỏ chạy mới là đồ ngốc. Đây chính là thời điểm để anh chứng minh mình không phải kẻ ngốc.

Nhưng phàm là con người, ai cũng có sở đoản. Josh vẫn luôn tự tin rằng mình chẳng có điểm yếu nào, lần đầu tiên nhận ra rằng, hóa ra anh lại cực kỳ vụng về trong việc bỏ trốn.

Chưa kịp để Chase rút dương vật ra, Josh đã vội vàng bò lồm cồm định thoát khỏi giường, nhưng eo anh đã lập tức bị túm lại, kéo ngược về phía sau. Ngay tức khắc, Josh đổi kế hoạch. Anh quyết định sẽ làm điều mình giỏi nhất.

Vừa định vung nắm đấm lên, Josh chợt khựng lại. Anh nhận ra nắm đấm của mình đang hướng thẳng đến khuôn mặt Chase.

Đúng lúc ấy, Chase nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Nụ cười tươi rói đó như đã nhìn thấu sự do dự của Josh, khiến anh khựng lại trong giây lát. Chase đã không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này, lập tức đổ ập người xuống, đè nghiến Josh xuống giường.

“Dừng lại… đi mà!”

Josh hốt hoảng kêu gào, nhưng Chase chẳng mảy may bận tâm, vùi môi xuống chặn đứng mọi lời phản đối của anh.

***

Cạch.

Tiếng cửa mở khiến đội trưởng đội vệ sĩ vô thức ngẩng đầu lên, suýt chút nữa đã giật bắn mình kinh hãi. Josh bước ra với vẻ mặt phờ phạc, hốc hác đến thảm hại, khác hẳn dáng vẻ chỉn chu lúc bước vào. Theo phản xạ, anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lại thêm một lần nữa kinh ngạc. Vệ sĩ vốn là những người luôn tuân thủ giờ giấc một cách nghiêm ngặt, Josh cũng không ngoại lệ. Trong tình cảnh này, anh vẫn xuất hiện đúng hai tiếng sau khi bước vào.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra bên trong?

Hai tiếng đồng hồ ở bên trong đã xảy ra chuyện gì mà khiến Josh luôn tràn đầy năng lượng, giờ đây lại lộ rõ vẻ mệt mỏi rã rời đến vậy? Đội trưởng vội vã tiến lên đón Josh, lo lắng hỏi han:

“Cậu không sao chứ? Miller có làm gì cậu không?”

Hay là… Josh bị đánh rồi? Vừa nghĩ đến đó, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên. Josh giơ tay ra hiệu xin phép rồi nhìn vào màn hình điện thoại. Anh khựng lại một nhịp rồi mới chậm rãi đưa điện thoại lên tai.

“Dane?”

Dù đã nhìn rõ tên người gọi, Josh vẫn không khỏi ngờ vực hỏi lại. Dane có chuyện gì mà lại liên lạc với anh vào lúc này? Đầu dây bên kia vọng đến giọng nói trầm khàn đặc trưng của cậu ta.

[Cậu vẫn còn ở California đấy chứ?]

Không một lời chào hỏi, Dane đi thẳng vào vấn đề làm Josh có chút căng thẳng. Có chuyện gì xảy ra sao? Nếu là chuyện anh có thể giúp được, nhất định anh sẽ dốc toàn lực, Josh nghĩ thầm rồi khẽ gật đầu.

“Ừm…”

Giữa câu nói, cổ họng Josh chợt ngứa ngáy, ho khan vài tiếng. Cổ họng anh khô khốc cùng rát buốt đến khó chịu. Khi nhận ra nguyên nhân, tai Josh nóng bừng lên. Anh giả vờ cúi đầu che giấu, nhỏ giọng nói “Xin lỗi” cho có lệ.

“Mà sao tự dưng cậu lại gọi cho tôi thế?”

[Chẳng có gì to tát cả.]

Dane thản nhiên đáp lời, đúng như những gì cậu ta nói.

[Chỉ là tôi định hỏi xem tuần này cậu có rảnh gặp mặt không.]

“Khi nào cơ?”

Josh hỏi lại, Dane dường như đang xem lịch trình nên im lặng một lát rồi mới trả lời. Josh nghe rõ ngày giờ, gật đầu đáp:

“Được thôi, ăn trưa nhé?”

[Cũng được…]

Trước thái độ hờ hững của Dane, Josh yên tâm phần nào nhưng đồng thời vẫn còn chút bất an mơ hồ. Anh hỏi lại một lần nữa:

“Thật sự là không có chuyện gì chứ?”

[Không có gì. Hôm đó gặp nhé.]

Dane nhanh chóng hẹn địa điểm gặp mặt rồi cúp máy. Cuộc trò chuyện ngắn gọn đến khó hiểu khiến Josh ngẩn ngơ nhìn xuống chiếc điện thoại trên tay.

Nhưng anh cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ thêm. Sắp đến giờ giao ca rồi. Josh vừa định báo cáo với đội trưởng rằng mình sẽ đến khu vực phụ trách, thì đột nhiên một giọng nói khác chen ngang từ phía sau.

“Josh, anh sao thế? Không khỏe à?”

Josh quay lại, Laura đang đứng đó với vẻ mặt lo lắng. Anh thầm thấy kỳ lạ. Lý do nhanh chóng lộ rõ.

“Sắc mặt anh tái mét thế kia. Có chuyện gì đã xảy ra sao? Chẳng lẽ anh Miller đã…”

Cô bỏ lửng câu nói, nhưng Josh hiểu rõ cô đang nghĩ gì. Cô đoán rằng vì anh đã xông vào để chất vấn Chase nên mới gặp phải chuyện không hay.

“Không sao đâu, tôi ổn mà. Chỉ hơi mệt một chút thôi.”

Josh mỉm cười trấn an, Laura vẫn tỏ vẻ lo lắng, đặt tay lên cánh tay anh. Chắc chắn có gì đó đã xảy ra, cô nghĩ. Hương pheromone nồng nặc của Chase vẫn còn vương vấn trên khắp cơ thể Josh. Đến mức này thì chắc chắn không chỉ đơn thuần là ẩu đả bằng tay chân. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy, hơn nữa còn khiến Josh trở nên tiều tụy đến thế này?

“Nhân lực hôm nay đủ cả, nếu anh cảm thấy không khỏe ở đâu thì cứ nói nhé. Đúng không đội trưởng?”

Laura hướng ánh mắt về phía đội trưởng như thể muốn xác nhận. Anh ta gật đầu đáp lời:

“Đúng vậy. Nếu không phải làm nhiệm vụ bên ngoài thì cũng không cần nhiều người đến thế, dù sao hiện tại quân số của chúng ta cũng đang dư thừa mà…”

Anh ta vừa dứt lời thì một âm thanh bất chợt vang lên, cả ba người đồng loạt quay đầu về một hướng. Trước mắt họ là cánh cửa xe trailer đang rộng mở, trên bậc thang là bóng dáng Chase đang đứng sừng sững.

Không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà gương mặt hắn cứng đờ, nhìn chằm chằm về phía họ. Ánh mắt Chase khẽ liếc xuống dưới, chưa kịp nhận ra hắn đang nhìn gì thì tầm mắt ấy đã nhanh chóng hướng lên, khóa chặt vào Josh.

Chase không nói lời nào. Hắn chỉ khẽ ngoắc ngón tay, ra hiệu cho ai đó bước vào. Ai nấy đều hiểu rõ, người được nhắm đến không ai khác chính là Josh.

Cả ba người ngơ ngác dõi theo bóng lưng Chase khuất dần vào trong xe trailer, đến lúc định thần lại thì đã thấy Laura lo lắng nhìn Josh, lên tiếng hỏi:

“Sao thế? Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh lỡ làm phật ý anh Miller điều gì à?”

“Để tôi vào xem sao. Josh phải giao ca từ bây giờ, tốt nhất là nên tránh mặt…”

Đội trưởng định bước theo, nhưng Josh đã lắc đầu ngăn lại, nở một nụ cười trấn an.

“Không sao đâu, chắc chỉ là muốn gọi vào để cằn nhằn thôi ấy mà.”

“Cằn nhằn ư? Anh Miller?”

Giọng Laura the thé, đội trưởng cũng lắc đầu với vẻ mặt nghiêm trọng:

“Josh này, có vẻ cậu vẫn chưa hiểu rõ về Miller rồi. Hắn không phải kiểu người thích dùng lời nói đâu.”

Đương nhiên là anh biết chứ. Josh cũng từng nếm trải không ít những trận đòn nhừ tử của Chase mà.

Chuyện qua cả rồi.

Vấn đề là người hiểu rõ điều đó chỉ có mình Josh. Bởi vậy anh phải tốn không ít công sức mới có thể trấn an được Laura cùng đội trưởng vẫn đang tái mặt khuyên can anh.

“Không sao thật mà, chuyện của tôi tự tôi giải quyết được. Cảm ơn mọi người đã lo lắng.”

“Josh, vậy… có cần tôi vào giữa chừng để ứng cứu không?”

Trước lòng tốt của Laura, Josh vẫn lịch sự từ chối, rồi tiến đến mở cửa xe trailer. Vừa định bước vào, anh chợt nhớ ra điều gì liền “à” một tiếng. Josh quay lại nói với đội trưởng:

“Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng có thể đổi thứ tự ca trực giúp tôi được không? Tôi không chắc sẽ mất bao lâu.”

“Chuyện đó thì không có gì khó khăn cả, nhưng…”

“Cảm ơn anh.”

Không nán lại thêm giây phút nào, Josh vội vàng cảm ơn rồi bước vào trong xe trailer. Những ánh mắt lo lắng vẫn dõi theo anh cho đến khi cánh cửa khép lại sau lưng.

Cạch.

Vừa quay lưng lại đóng cửa, Josh đã lập tức bị ai đó túm lấy vai. Anh bị đẩy mạnh vào vách tường, lưng đau điếng. Ngẩng đầu lên, đúng như dự đoán, Chase đang đứng sừng sững trước mặt, nhìn xuống anh với vẻ mặt dữ tợn. Tuy nhiên, cái vẻ mặt hung hăng này thì thật sự nằm ngoài dự đoán của Josh.

“Cái gì vậy?”

“Cởi ra.”

Cả hai người gần như đồng thanh lên tiếng. Người khựng lại chỉ có Josh.

“Gì cơ?”

“Cởi ra đi, ngay lập tức.”

Chase nghiến răng ken két, túm lấy cổ áo Josh như thể chỉ cần anh chậm trễ thêm một giây nữa thôi là hắn sẽ xé toạc chiếc áo sơ mi này ra.

“Bình tĩnh đã nào, tự nhiên làm sao thế?”

Josh vội vàng nắm lấy cổ tay Chase ngăn cản, hắn khẽ rên rỉ một tiếng nghẹn ngào từ cổ họng, rồi gằn giọng, cố gắng kìm nén cơn giận dữ.

“Vừa nãy anh với Laura lén lút giở trò mèo gì đấy hả?”

“…Hả?”

Josh không tin vào tai mình, nhưng Chase thì hoàn toàn nghiêm túc. Hắn tiếp tục gặng hỏi, giọng điệu đầy buộc tội.

“Vừa mới còn quấn quýt với em trên giường, quay ngoắt đi đã vội vàng tìm đến con đàn bà khác là sao?”

“Khoan đã, hình như em đang hiểu lầm chuyện gì đó rồi…”

Josh cố gắng giải thích, nhưng Chase hoàn toàn không nghe lọt tai. Hắn trừng mắt nhìn Josh, nghiến răng nghiến lợi.

“Em tận mắt thấy cô ta chạm vào tay anh, anh còn dám bảo là em hiểu lầm sao?”

Chỉ vì một cái chạm tay nhỏ nhặt như thế mà Chase đã nổi cơn lôi đình, ghen tuông như thể Josh vừa dan díu với người phụ nữ khác ngay trước mắt hắn. Sự hiểu lầm vô lý đến mức nực cười này làm Josh cạn lời. Anh đã bị vắt kiệt sức đến nỗi đến dương vật cũng chẳng buồn cương cứng nữa, vậy thì lấy đâu ra hơi sức mà đi dan díu với ai? Hơn nữa, pheromone của Chase vẫn còn bám đầy trên người anh, đến thở thôi còn thấy phiền phức, làm sao có thể sử dụng kỹ năng quyến rũ cao siêu để đi “bắt cá hai tay” được chứ? Thân xác mệt mỏi rã rời, anh chỉ muốn nhanh chóng trở lại làm việc, vậy mà Chase lại diễn giải theo một hướng khác.

“Thảo nào anh cứ nhất quyết đòi ra ngoài cho bằng được, hóa ra là vì con Laura đó hả? Anh hễ rời mắt khỏi em là y như rằng lại dính lấy đàn bà.”

“Không phải mà.”

Josh thở dài đáp lời.

“Nghe anh giải thích đã nào, anh và Laura chỉ nói chuyện công việc bình thường thôi. Với lại cô ấy là thư ký của em, không thể nào mà không nói chuyện với nhau được đúng không?”

“…”

“Hả?”

Josh cười khổ, đưa tay vuốt ve má Chase như muốn xua tan những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu hắn. Chase hé môi, Josh im lặng chờ đợi.

“Em biết chuyện anh được nhân viên kia tỏ tình rồi.”

Khoảnh khắc ấy, đầu óc Josh nhất thời trở nên hỗn loạn. Bởi vì người tỏ tình với anh đâu chỉ có một người. Tất nhiên, anh đều đã từ chối thẳng thừng. Nhưng có vẻ như Chase chẳng quan tâm đến kết quả. Hơn nữa, sự im lặng ngắn ngủi của Josh càng củng cố thêm sự nghi ngờ trong lòng hắn. Chase vẫn trừng mắt nhìn Josh, nghiến răng ra lệnh:

“Cởi ra.”

“…”

Cuối cùng, để tránh cho quần áo bị xé rách, Josh đành bất lực tự tay tháo cà vạt. Và rồi Chase lại một lần nữa lôi anh về phía giường.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo