Kiss Me If You Can - Chương 107 - NT 11

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 107

Dưới cái nắng chói chang gay gắt hơn mọi ngày, dù có gió lạnh thổi qua, mồ hôi vẫn cứ rịn ra âm ỉ trên da thịt. Bên trong nhà hàng giờ ăn trưa vừa qua vẫn còn đông nghịt khách, nhưng những chiếc bàn kê ngoài trời thì lại trống trơn. Josh liếc mắt nhìn vào bên trong rồi nhanh chóng chọn một chiếc bàn ngoài trời có dù che nắng.

“Chỗ này tôi giữ cho bạn tôi. Cảm ơn.”

Anh nhẹ nhàng nhờ cô nhân viên nhanh chóng đến nhận order, cô mỉm cười đặt menu xuống bàn rồi rời đi. Josh cầm tấm menu mỏng dính được ép nhựa lật qua lật lại để giết thời gian trong lúc chờ đợi. Không lâu sau đó, cậu ta cũng đến.

“Đây rồi, Dane.”

Josh đã ngồi sẵn ở bàn, nhanh chóng nhận ra bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần từ xa liền giơ tay vẫy. Dane vẫn bộ dạng quen thuộc với chiếc áo phông sờn cũ cùng chiếc quần jean nhàu nhĩ, tóc tai thì rối bù xù, nếu không cẩn thận còn dễ bị nhận nhầm là người vô gia cư.

“Tôi vừa đưa Darling đến bệnh viện về.”

Vừa ngồi xuống đối diện, Dane đã vội vàng giải thích lý do, Josh khẽ “ồ” lên một tiếng, tỏ vẻ cảm thông.

“Ổn không? Bệnh nặng hả?”

Darling là con mèo mà Dane nuôi, tuy mắt với tai đều đã kém, nhưng nó vẫn luôn nhận ra Dane một cách kỳ diệu và cũng thích cọ người vào cậu ta. Dane đối với mọi người xung quanh thờ ơ nhưng với Darling lại là một ngoại lệ. Lần này cũng vậy, gương mặt cậu ta thoáng vẻ dịu dàng hơn bình thường, lên tiếng:

“Không phải bệnh nặng đâu, chắc là do tuổi già thôi. Hôm qua nó bỏ ăn nên tôi đưa đến bệnh viện, bác sĩ bảo không có gì bất thường, chỉ cần truyền dịch một chút là được.”

“Vậy thì may quá.”

“May thật.”

Josh gật đầu đồng tình với Dane, chuyển chủ đề câu chuyện.

“Vậy tranh thủ lúc Darling truyền dịch thì cậu đến gặp tôi hả? Lát còn phải quay lại bệnh viện chứ?”

Dane liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đáp:

“Bệnh viện đóng cửa lúc 5 giờ, trước giờ đó tôi quay lại là kịp.”

“Vậy à? Cậu ăn trưa chưa?”

Josh đưa tấm menu đã cầm sẵn cho Dane, cậu ta lơ đãng lướt qua rồi chọn sandwich, khoai tây chiên cùng nước uống.

“Cậu trông có vẻ mệt mỏi đấy, nhiều việc lắm à?”

Dane vừa trả lại menu vừa hỏi. Đúng như cậu ta nói, trước khi ra khỏi nhà, Josh đã ngủ li bì trên giường, anh cười gượng gạo đáp lại.

Không chỉ là mệt mỏi thông thường. Sau một ngày dài lăn lộn trên giường của Chase, Josh cuối cùng cũng trốn thoát khỏi tầm mắt của mọi người để trở về ký túc xá, rồi lại ngủ vùi hơn nửa ngày như chết đi sống lại. Dù vậy, đến giờ lưng anh vẫn còn ê ẩm.

Sau giấc ngủ dài, việc đầu tiên Josh làm là ngốn liền bốn đĩa bít tết, một bát lớn khoai tây nghiền đầy ụ, một cái bánh hồ đào cỡ lớn, chưa hết còn thêm năm chiếc bánh kếp rưới siro maple ăn kèm pizza với hamburger. Chỉ sau khi lấp đầy cái bụng đói khát, lý trí và thể lực của anh mới dần hồi phục. Sau đó, anh lại ngủ say thêm vài tiếng nữa rồi mới miễn cưỡng vực dậy được tinh thần. May mắn thay, mọi người đều hiểu lầm rằng anh bị Chase “hành hạ” tơi tả, nên đã đẩy lùi ca trực của anh xuống cuối cùng.

*Siro maple: (hay còn gọi là siro cây phong) là một loại siro tự nhiên được làm từ nhựa cây phong. Đây là một loại nguyên liệu đặc trưng của các vùng cây phong ở Bắc Mỹ, đặc biệt là Canada và khu vực Đông Bắc Hoa Kỳ.

Sao cả ngày chỉ làm mỗi chuyện đó mà không cần ăn uống gì vậy nhỉ?

Josh không khỏi rơi vào trầm tư. Chase ăn quá ít so với vóc dáng của hắn. Vốn dĩ Chase đã không mấy quan tâm đến chuyện ăn uống, nhưng Josh thì không thể sống như vậy được. Dù có vẻ mảnh khảnh, nhưng Chase cao đến 6 feet 5 inch. Toàn thân hắn dường như không có chút mỡ thừa nào, nhìn gầy gò nhưng thực chất lại rất rắn chắc nhờ lớp cơ bắp bao phủ bộ xương dài. Chỉ cần nhìn cách Chase dễ dàng lật người anh hết bên này đến bên kia cũng đủ biết sức lực của hắn không hề tầm thường. Nếu Chase được đào tạo bài bản về võ thuật, có lẽ Josh cũng sẽ gặp không ít khó khăn khi đối đầu với hắn.

*6 feet 5 inch=195,58cm

Ấy vậy mà, Chase chỉ ăn đúng lượng calo cần thiết rồi ngay lập tức mất hứng thú với đồ ăn. Điều này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của một người ăn nhiều như Josh.

Nghĩ đi nghĩ lại, hình như Chase cũng chẳng có món ăn yêu thích nào thì phải?

Đến đây, Josh bất giác nhíu mày. Không lẽ mình lại muốn thể lực của em ấy tốt hơn bây giờ nữa à?

“Chuyện của tôi thì có gì đâu chứ.”

Anh ậm ừ cho qua rồi gọi món đã chọn sẵn. Dane không hỏi thêm gì mà chỉ lặng lẽ ngậm điếu thuốc vào miệng. Sau đó, cả hai ngồi đối diện nhau dùng bữa trưa. Vừa ăn, họ vừa trò chuyện về những chuyện vụn vặt thường ngày, câu chuyện dần chuyển sang chủ đề về vụ hỏa hoạn gần đây.

“Ngày nào mà chẳng có cháy chứ.”

Suốt cả năm trời không một giọt mưa, không khí khô hạn khiến hỏa hoạn trở thành chuyện như cơm bữa. Đã có lần, một nhánh cây cọ xát vào nhau gây ra tia lửa, dẫn đến cháy rừng.

Dane thờ ơ nói nhưng dù vậy, gần đây đã xảy ra một vụ cháy khá lớn. Chắc chắn cậu ta cũng đã phải đổ mồ hôi sôi nước mắt để dập lửa. Josh chợt nhận ra cánh tay Dane đang quấn một lớp băng khá dày, anh tò mò hỏi lý do, Dane chỉ đáp:

“Bị lửa táp chút thôi ấy mà.”

“Ôi trời.”

Josh giật mình chớp mắt, Dane xua tay vẻ không quan tâm: “Chuyện nhỏ thôi.” Nhưng nhớ lại vụ cháy rừng cùng trận động đất liên tiếp xảy ra gần đây, vết thương của cậu ta có vẻ không hề đơn giản. Josh chăm chú nhìn cánh tay băng bó của Dane, lo lắng hỏi:

“Cậu không bị thương nặng ở đâu chứ? Chỉ có vậy thôi à?”

“Bị cháy xém vài chỗ thôi, toàn chuyện nhỏ cả.”

Dane vô tâm đáp lời, nhưng rồi lại bất chợt cau mày. Dường như cậu ta vừa nhớ lại một ký ức khó chịu nào đó, nhưng ngay sau đó, cậu ta lại nhún vai, tiếp tục câu chuyện.

“Tôi không ngờ cậu vẫn còn làm việc ở đây đấy. Hình như cậu nói sắp về rồi mà?”

“Ừ, xong việc tôi sẽ về. Hợp đồng được gia hạn rồi.”

“Vậy à?”

Dane thờ ơ nhấp một ngụm cà phê, nhưng Josh nhanh chóng nhận ra lý do Dane đột nhiên liên lạc và hẹn gặp anh như vậy. Tóm lại, vì sợ không biết bao giờ mới có dịp gặp lại, nên Dane muốn gặp trực tiếp anh trước khi anh rời đi.

Dane luôn là người sống theo ý mình cùng với chủ nghĩa cá nhân triệt để, nhưng thỉnh thoảng cậu ta vẫn quan tâm đến người khác, dù rất hiếm hoi mà cũng thường khó nhận ra. Nhưng một khi đã nhận ra, người ta sẽ cảm động gấp bội. Tâm trạng của Josh lúc này chính xác là như vậy.

“Chắc tôi sẽ không về đâu.”

Dane đang cầm tách cà phê chợt khựng lại. Sau một nhịp im lặng, cậu ta đặt tách cà phê xuống bàn, lên tiếng hỏi:

“Cậu nói gì cơ?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo