Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 108
Đáp lại phản ứng bất ngờ đó, Josh có chút hoài nghi trong lòng nhưng vẫn thẳng thắn đáp:
“Chắc tôi chuyển về đây luôn. Mẹ tôi cũng lo lắng rồi.”
“Vậy hả?”
Dane vẫn cứ thờ ơ, cắn phập miếng sandwich lớn, chậm rãi nhai. Nhìn Dane vẫn không có phản ứng gì, Josh lại mở lời:
“Chắc tôi cưới sớm thôi.”
Bất chợt Dane khựng lại, ngước mắt nhìn anh. Mãi đến khi nuốt trôi thức ăn, câu hỏi mới bật ra từ miệng cậu ta.
“Cưới á, cậu?”
“Ừ.”
Josh gật đầu, nhếch mép hỏi:
“Sao, không tin nổi à?”
“Ừ.”
Lần này thì Dane gật đầu. Josh sững lại, nhìn thẳng vào mặt cậu ta. Dane vẫn thản nhiên tiếp lời với thái độ dửng dưng thường thấy.
“Tôi cứ nghĩ cậu là đứa ghét mấy cái trò hình thức như kết hôn này lắm chứ, có ai ngờ đâu… Toàn thấy cậu cặp kè qua đường, dài lắm chắc được một hai tháng? Hay là ba tháng nhỉ?”
“Cũng có khi được ba tháng chứ.”
“Ờ ờ, nói chung là như vậy.”
Dane bỏ ngoài tai lời kháng nghị nhỏ nhặt của Josh, tiếp tục nói:
“Tôi cứ nghĩ cậu không thích mấy cái lễ nghi rườm rà… Xem ra người kia chắc phải ghê gớm lắm thì cậu mới chịu bị trói chân nhỉ.”
Cậu cũng có khác gì tôi đâu. Josh thầm nghĩ, rồi chợt hiểu ra vì sao Dane lại phản ứng như vậy.
Tôi cứ tưởng cậu cũng giống tôi chứ.
Như thể Josh đọc được suy nghĩ của Dane, anh chợt nổi hứng trêu đùa.
“Cậu sẽ ngạc nhiên nếu biết đó là ai đấy.”
Dane có vẻ cũng hơi tò mò, bèn hỏi:
“Tại sao?”
Có vẻ cậu ta không nghĩ rằng đối phương là người nổi tiếng. Nghĩ đến Chase, khoé miệng Josh bất giác giãn ra, anh cười đáp:
“Tại vì người đó đẹp nghiêng nước nghiêng thành.”
“Ồ…”
Dane hiếm khi lộ vẻ kinh ngạc đến thế. Josh vốn dĩ không mấy khi ca tụng nhan sắc của ai ra mặt như vậy. Nghĩ kỹ thì, thường anh chỉ nói kiểu “cũng xinh”, “dễ thương” thôi chứ chưa bao giờ thấy Josh hết cả hồn vía, ra vẻ tự hào như thế này.
Rốt cuộc là đẹp cỡ nào chứ?
Vừa nghĩ ngợi, Dane đột nhiên mở miệng:
“Có phải là thằng Yeon Woo bữa trước cậu nhờ tôi giấu giấu giếm giếm không đó?”
“Hả? Yeon Woo á? Không phải!”
Josh giật mình xua tay lia lịa.
“Cậu ta có người yêu rồi. Cậu nghĩ tôi là loại người đi ngoại tình chắc? Tôi ghét nhất là lén lút sau lưng người khác.”
Thấy Josh nghiêm mặt, Dane im lặng một thoáng rồi hờ hững nói:
“Miễn không lén lút sau lưng là được chứ gì?”
“Hả?”
“Thì có ai cấm một lúc cưới mấy vợ hay lấy mấy chồng đâu, miễn đôi bên đồng ý là được chứ gì?”
Nghe cũng có lý, thậm chí là đúng. Chỉ là nó không phù hợp với lối sống của Josh mà thôi.
“Tôi ghét nhất là lăng nhăng, đã vậy còn phải chia sẻ người mình yêu với người khác nữa chứ.”
Nói đến đây, Josh bất giác nhíu mày.
“Mà khoan đã, Dane, cậu từng cặp kè một lúc mấy người rồi?”
Nghe vậy, Dane im lặng hồi lâu. Cậu ta nheo mắt, vẻ mặt đăm chiêu như đang cố lục lại ký ức. Josh vội xua tay.
“Thôi thôi bỏ đi, khỏi nói.”
Muộn mất rồi, Josh đã kịp thấy ba ngón tay của Dane trên mặt bàn. Thấy Josh đổi sắc mặt, Dane hiểu ý, xòe tay ra rồi tựa lưng vào ghế.
“Tôi không có ý định dây dưa với người quen của cậu đâu.”
“Ừ, cái đó thì tôi biết.”
Josh đáp lời ngay tắp lự.
“Mấy người như em gái hay bạn bè chí cốt của tôi cậu né hết ra giùm tôi là tôi đã đội ơn cậu lắm rồi.”
“Ai cơ? À à.”
Một nhịp sau Dane mới gật gù.
“Cái con bé chuyên đi cua mấy thằng thất bại đó hả?”
“Cậu mà gặp nó là cậu biết ai mới là người thất bại ngay!”
Josh tức muốn xông lên đấm cho cậu ta một phát, nhưng đã khựng lại. Dane vẫn thản nhiên nhìn anh. Josh thở hắt ra, vuốt ngược mái tóc rồi tiếp lời:
“Nói chung là gu của Emma không phải cậu, nên chắc cũng không có chuyện gì đâu, nhưng mà tôi không muốn mất bạn vì mấy chuyện vớ vẩn này, nên cậu để ý giùm tôi.”
“…Mà khoan, em gái cậu trông như nào ấy nhỉ?”
Dane nheo mắt, vẻ mặt như đang cố nhớ lại. Josh đáp gọn lỏn:
“Giống tôi như đúc.”
“Ồ.”
Phản ứng của Dane chỉ có vậy. Nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Josh cảm thấy bất an.
“Hửm, phản ứng gì vậy?”
Josh hỏi dồn, Dane nhún vai.
“Nếu mà giống cậu y chang thì tôi cũng xin kiếu thôi.”
Dane cười khẩy, chẳng để bụng.
“Cậu không phải gu của tôi nên khỏi lo.”
“Tôi biết thừa, cám ơn nha.”
Josh nhếch mép đáp trả, rồi vớ lấy miếng sandwich gà nhét vào miệng. Ăn được nửa chừng, Dane lại hỏi:
“Người đó đẹp lắm hả? Đẳng cấp cỡ nào?”
“À ừm…”
Josh ngập ngừng không biết nên trả lời như thế nào. Anh nghĩ mãi mà chẳng thể nào hình dung ra ai đẹp cỡ Chase, hay chí ít là gần bằng hắn. Thay vào đó, anh đưa ra một tiêu chuẩn khác.
“Đẹp tới mức mà người đó có lỡ làm gì sai, cậu cũng chẳng nỡ la mắng.”
Dane chau mày suy nghĩ. Rõ ràng cậu ta đang cố mường tượng xem “đẹp tới mức không nỡ la mắng” là như thế nào. Im lặng một hồi, cậu ta ngước lên hỏi:
“Ý cậu là, nếu là đàn ông thì sẽ muốn đấm nhưng lại không thể đấm nổi à?”
Josh có chút sững sờ, cảm thấy câu hỏi này vừa đúng nhưng cũng vừa sai. Bỗng dưng anh nhớ lại chuyện Dane từng đấm cho một gã đồng đội nhừ tử vì tội hành hạ chó hoang trong quân ngũ. Sau này, khi bị cấp trên tra hỏi, Dane đã trả lời rất rành rọt.
<Tại cậu ta đánh chó.>
Cấp trên trách mắng Dane không được đánh người dù bất cứ lý do gì, nhưng thái độ của cậu ta vẫn không hề lay chuyển.
<Đánh chó thì được, còn đánh người thì không hả?>
Kết quả là cả hai người đều bị tống vào quân lao hai ngày. Đã vậy, tên kia còn phải nằm viện gần cả tháng trời. Xem ra, quan điểm của Dane từ trước đến giờ vẫn chẳng thay đổi là bao. Josh nghiêm giọng khuyên nhủ như thể đang răn dạy Pete hay Chase.
“Người hay chó gì cũng không được đánh hết.”
Dane nhăn mặt nhưng không nói gì thêm. Josh vội chuyển chủ đề:
“Tôi cũng nhắc nhở rồi, mà người đó vừa mếu máo vừa nói xin lỗi, làm tôi hết cả hồn, có nói thêm được câu nào nữa đâu.”
“Hứ… khụ khụ khụ…”
Dane phát ra âm thanh kỳ quái. Nghe như tiếng cười khẩy. Josh ngay lập tức phản ứng.
“Gì vậy?”
“À không có gì.”
Dane híp mắt, chế giễu anh:
“Coi chừng cậu bị nó lừa đấy. Mấy đứa thảo mai giả trân bây giờ diễn sâu lắm, khóc lóc kể lể trước mặt không chừng cũng là chiêu trò cả.”
Nghe chữ “diễn”, Josh giật mình khựng lại. Thấy Josh có vẻ dao động, Dane bồi thêm một câu.
“Con người ai mà chẳng sống giả tạo chứ, Josh à.”
Josh vốn dĩ biết tỏng cái kiểu ghét cay ghét đắng loài người của Dane, nhưng anh vẫn khó lòng chấp nhận. Mà cũng chẳng thể phủ nhận được. Nghĩ kỹ lại thì, Chase dù gì cũng là diễn viên từng đoạt giải thưởng. Nhớ đến tài diễn xuất thần sầu mà mỗi lần Chase đóng phim đều được giới phê bình hết lời ca tụng, Josh chợt cảm thấy ngờ ngợ trong lòng.
“…Chắc không tới mức đó đâu…”
Josh lắc đầu nguầy nguậy, cố xua tan ý nghĩ vừa chợt nhen nhóm trong đầu. Nhìn vẻ mặt bán tín bán nghi của anh, Dane thờ ơ nói thêm:
“Để lúc nào thử kiểm tra xem sao.”
Nói rồi, cậu ta thản nhiên đưa nốt miếng sandwich còn lại vào miệng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.