Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 123: Ngoại truyện 27
Không thể trách Josh được, dù đã cố gắng kiềm chế giọng điệu, anh vẫn không ngừng hỏi. Trong lòng Josh thực sự muốn biết, rốt cuộc tại sao Chase lại tự hành hạ bản thân, tự mình gây ra những vết thương đau đớn đó.
“Là vì…”
Chase lẩm bẩm như người mê sảng.
“Thuốc thì không uống được, mà… anh lại không ở đây.”
“….”
“Nếu mất kiểm soát, em có thể phát điên, hoặc… thậm chí cưỡng hiếp ai đó mất… nhưng em không thể uống thuốc nữa rồi.”
“Vậy nên…”
Josh nuốt khan, giọng nghẹn lại, anh hỏi tiếp:
“Vậy nên em đã tự làm mình thành ra thế này? Chính cơ thể em hả?”
“…”
“Để không mất kiểm soát?”
Chase im lặng một hồi lâu rồi chậm rãi gật đầu. Josh lại một lần nữa cạn lời. Một mình Chase đã phải gồng mình chịu đựng đến mức này? Nếu như Josh không đến đây, mọi chuyện sẽ ra sao chứ?
Gương mặt Chase hiện lên trong tâm trí Josh, cái vẻ mặt hốc hác, đôi mắt mờ ảo như đang chìm trong ảo giác, tay run rẩy chìa ra trước mặt anh…
〈Anh đến giết em sao?〉
Đã bao lâu rồi Josh chưa từng thấy Chase cười hạnh phúc đến thế?
Trong ký ức mơ hồ, Josh chợt nhớ lại khoảnh khắc mình cầu hôn Chase. Một nỗi đau nhói buốt dâng lên, Josh không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Chase, em còn nhớ những gì anh đã nói không?”
Josh cố gắng hít thở, từng câu chữ khó khăn lắm mới bật ra khỏi miệng. Vẫn ôm chặt Chase trong vòng tay, anh tiếp tục nói:
“Anh đã nói, chừng nào anh còn bảo vệ em, em sẽ không chết được, đúng không?”
“…”
“Anh sẽ không bao giờ đến đây để giết em cả, Chase, đúng chứ?”
Chase vẫn im lặng. Hương pheromone nồng nặc cùng sự im lặng đáng sợ của hắn khiến Josh cảm thấy ngạt thở, như thể bị đè nén đến mức sắp tan vỡ. Trong sự tĩnh lặng nặng nề ấy, Chase cuối cùng cũng cất tiếng, lời nói như một lời thú tội.
“Em… không muốn phát điên.”
Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, Chase van xin, giọng đầy tuyệt vọng.
“Ôi… xin anh… Joshua, em không muốn phát điên đâu…”
Kể từ lần phát tình lần đầu, Chase đã luôn phải sống trong nỗi sợ hãi khủng khiếp này. Josh có thể cảm nhận được điều đó. Nỗi sợ hãi, sự hoảng loạn, lòng tự ghê tởm cùng vô vàn cảm xúc hỗn độn khác của Chase biến thành pheromone ngọt ngào đến nghẹt thở, bao trùm lấy cả hai người.
Ngọt ngào đến điên dại.
Josh không thể cưỡng lại sự ngọt ngào chết người này, anh buột miệng chửi rủa một tiếng đầy giận dữ.
“…Chết tiệt, sao em không gọi anh sớm hơn?”
Nếu như Chase gọi cho anh sớm hơn…
Josh chìm trong suy nghĩ. Có lẽ anh cũng không có cách nào khác để giúp Chase thoát khỏi tình cảnh này. Nhưng ít nhất, anh có thể ở bên cạnh hắn, che chở và bảo vệ hắn. Anh có thể động viên, an ủi, rồi trao cho hắn những nụ hôn nồng cháy.
Giá như anh có thể làm như vậy.
Một lần nữa, Josh lại bỏ rơi Chase vào thời điểm hắn cần anh nhất. Lần đầu tiên trong đời, Josh cảm thấy xấu hổ, căm ghét chính bản thân mình.
Nếu như anh không phát triển thành omega, có lẽ anh đã có thể luôn ở bên cạnh Chase, bảo vệ, chăm sóc hắn.
Một thoáng hối hận chợt lóe lên trong tâm trí, nhưng Josh nhanh chóng lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ đó đi. Không, không phải như vậy.
“Chase.”
Josh gọi tên hắn.
“Chase, nhìn anh này.”
Anh nhẹ nhàng tách Chase ra khỏi vòng tay mình. Nắm lấy bờ vai rộng, Josh giữ khoảng cách vừa đủ để có thể nhìn thẳng vào gương mặt hắn. Đôi mắt ướt đẫm của Chase hướng về anh. Vẫn là gương mặt đẹp đẽ khiến bao lần Josh phải ngẩn ngơ. Josh thầm nghĩ, có lẽ đây chính là cảm giác của những thủy thủ khi nghe thấy tiếng hát mê hoặc của nàng tiên cá Siren.
“Chase.”
Josh cố gắng giữ cho giọng nói mình bình tĩnh cùng lý trí nhất có thể.
“Nếu như em không phải là alpha trội, có lẽ đêm đó chúng ta đã không ngủ cùng nhau.”
Josh nhấn mạnh từng chữ, chậm rãi nói:
“Nếu em không phải là alpha trội, không mất đi ý thức, chúng ta đã không ngủ với nhau, sẽ không có Pete trên đời này, chúng ta cũng sẽ không gặp lại, không yêu nhau sâu đậm đến thế này.”
“….”
“Nếu như anh không phải là omega, anh cũng sẽ không bị pheromone của em cuốn lấy, có lẽ anh đã sợ hãi rồi bỏ chạy khỏi em từ lâu rồi. Em cũng sẽ không thể đánh dấu anh.”
Josh dừng lại một nhịp rồi mới nói tiếp:
“Vậy thì chúng ta đã chỉ lướt qua đời nhau, mãi mãi là người dưng, rồi chết đi mà không hề hay biết về sự tồn tại của đối phương. Những nụ hôn, những lời yêu thương… tất cả đều chưa từng xảy ra. Em có muốn như vậy không?”
“…”
“Tất cả những điều này, chỉ có thể xảy ra khi em là alpha trội và anh là omega.”
Nói đến đây, Josh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Chase, giọng nói kiên định như một lời tuyên thệ.
“Anh không hề hối hận, dù chỉ một chút.”
“…”
Chase vẫn im lặng nhưng Josh biết rằng, thời khắc quyết định đã đến. Lựa chọn của họ bây giờ vô cùng đơn giản: làm hay không làm. Josh nhẹ nhàng vuốt ve vành tai mềm mại của Chase. Làn da mịn màng không tì vết dưới đầu ngón tay anh thật mềm mại, ấm áp.
Chúng ta sẽ ra sao đây?
Josh tự hỏi, đã bao giờ anh cảm thấy sợ hãi đến thế này chưa. Khi quyết định sinh Pete, khi một mình bước vào phòng phẫu thuật, khi Chase lao ra cứu Pete khỏi hàm chó dữ…
Khi Chase gục ngã trước mắt anh, máu tươi trào ra từ miệng hắn…
Mỗi khoảnh khắc đáng sợ nhất trong cuộc đời Josh đều có hình bóng Chase bên cạnh. Giờ đây, Josh không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu thiếu vắng hắn. Không kìm nén được nữa, Josh ôm chặt lấy Chase, siết chặt hắn trong vòng tay.
“Chase.”
Anh hít một hơi thật sâu, khẽ gọi tên hắn. Bên tai Josh vang lên tiếng thở dốc nặng nhọc của Chase. Anh tin rằng Chase vẫn đang lắng nghe mình, tiếp tục nói:
“Anh sẽ đánh dấu em.”
Josh cảm nhận được cơ thể Chase khẽ run lên trong vòng tay mình. Anh hít sâu một hơi, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra.
“Bác sĩ Stewart đã nói nếu pheromone không tương thích, có thể một trong hai chúng ta sẽ phát điên.”
Một sự run rẩy yếu ớt truyền đến từ cơ thể Chase. Josh không cần hỏi cũng biết nỗi sợ hãi trong lòng hắn lớn đến mức nào. Josh thở dài một tiếng, nói thêm:
“Nhưng anh vẫn muốn đánh dấu em.”
“…”
“Vì anh thà sống điên dại cùng em, còn hơn là em chết đi, biến mất khỏi cuộc đời anh.”
Nói đến đây, Josh khẽ nhắm mắt lại. Chậm rãi mở mắt ra, anh mới thì thầm:
“Anh yêu em, Chase.”
Sự run rẩy của Chase dừng lại. Ôm chặt cơ thể cứng đờ của hắn, Josh tiếp tục thổ lộ.
“Chưa từng có ai anh yêu nhiều đến thế, chưa từng có ai… Em là alpha hay beta điều đó cũng không còn quan trọng nữa.”
Josh nói ra những lời độc thoại cuối cùng, có lẽ là những lời yêu thương tỉnh táo cuối cùng mà anh có thể nói.
“Anh yêu em, Chase.”
Đến lúc này, Chase vẫn không có phản ứng gì. Hắn chỉ im lặng vùi mặt vào vai Josh, cơ thể cứng đờ như tượng đá. Josh không thể đoán được nỗi sợ hãi cùng hoảng loạn trong lòng Chase lớn đến mức nào. Anh chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi quyết định của hắn. Một lúc lâu sau, Chase khẽ hỏi, giọng nói khàn đặc.
“…Nếu em già đi… anh vẫn sẽ ở bên cạnh em chứ?”
Chase ngẩng đầu lên. Gương mặt hắn trắng bệch vì kiệt sức, hơi thở dốc không đều khiến bờ vai hắn run rẩy. Josh mở lời với Chase đang nhìn mình.
“Nếu em già đi…”
Josh nhìn sâu vào đôi mắt ấy, nhớ lại lời trêu chọc của mình năm xưa, rằng khi hắn già đi, nhan sắc tàn phai, sẽ chẳng còn ai yêu hắn nữa. Có lẽ câu nói đó đã in sâu vào tâm trí Chase. Josh khẽ mỉm cười, một nụ cười ngắn ngủi như thể vừa nghĩ ra điều gì đó thú vị.
“Em sẽ trở thành một ông lão đẹp nhất thế giới.”
Chase chớp mắt. Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng trào ra, lăn dài trên gò má nhợt nhạt. Ngay sau đó, hắn ôm chầm lấy Josh, siết chặt anh trong vòng tay.
Haa… haa… haa… haa…
Tiếng thở dốc nặng nề vang vọng bên tai, Josh không còn phân biệt được đó là hơi thở của ai nữa. Bỗng dưng, lời của Stewart lại vang lên trong tâm trí anh.
〈Nếu pheromone không tương thích, có thể một trong hai người sẽ phát điên đấy.〉
Không sao cả.
Josh thực lòng nghĩ như vậy.
Hoàn toàn không sao cả.
Anh vòng tay qua cổ Chase, kéo hắn sát lại gần mình. Đầu hai người nghiêng đi, hơi thở gấp gáp hòa quyện vào nhau. Chase không hề ngăn cản hay đẩy anh ra, ngược lại, hắn còn ôm chặt lấy eo anh, kéo sát hai cơ thể lại gần nhau hơn, như thể đang thúc giục anh hãy nhanh lên. Josh nghiêng đầu ngậm lấy vành tai Chase, nhẹ nhàng mút mát rồi buông ra, thì thầm:
“Kể từ giờ phút này, đến khi chết, em sẽ không bao giờ còn ngửi thấy mùi hương của bất kỳ Omega nào khác nữa.”
Trên đời này có một ham muốn, một sự hưng phấn nào mãnh liệt hơn thế này không? Josh cảm thấy toàn thân mình tê dại, khoái cảm mãnh liệt đến mức khiến anh như mất đi ý thức, anh thì thầm, giọng nói nghẹn ngào.
“Cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.”
Và rồi, Josh cắn mạnh vào vành tai Chase, đánh dấu hắn, mãi mãi là của anh.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.