Kiss Me Liar (Side story) - Chương 12

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Sẽ rất xấu hổ nếu không thể kiềm chế được cơn động dục và phải về trước. Hơn hết, cậu muốn xem Keith thi đấu đến cuối cùng. Không biết khi nào mình mới có cơ hội này nữa. Khi cậu ngước lên với một khát khao mãnh liệt, Keith chớp mắt như thể bất ngờ. Yeonwoo cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng và nói.

"tôi muốn xem trận đấu đến cuối cùng."

Biết đâu mình sẽ không có cơ hội xem lại nữa.

Cậu cố gắng nuốt chửng những lời sắp buột miệng nói ra. Keith khẽ cau mày. Có lẽ nào anh cảm thấy khó chịu vì mình đã từ chối lời anh? Trong lòng cậu trở nên bất an, thì anh mở miệng.

"Được thôi, vậy thì."

Ngoài dự kiến, Keith còn nở một nụ cười dịu dàng. Yeonwoo lại ngẩn ngơ trước anh. Khi cậu còn đang ngơ ngác, Keith đã đưa tay ra.

"......A!"

Yeonwoo giật mình thốt ra một tiếng than. Keith không chút do dự vòng tay qua eo cậu và bế cậu lên một tay ôm Spencer, tay còn lại ôm Yeonwoo và bước đi. Cậu cảm thấy có những ánh mắt liếc nhìn, nhưng cậu không có thời gian để cảm thấy xấu hổ. Cậu chỉ cảm thấy khó khăn trong việc cố gắng kìm nén hơi thở đang ngày càng dồn dập.

Nơi Keith dừng chân là khán đài bên ngoài sân vận động. Keith đưa Yeonwoo đến bên kia hàng rào cao hơn thắt lưng để có thể tựa vào và xem rồi mở miệng.

"Nếu em thay đổi ý định bất cứ lúc nào, hãy về trước nhé."

Anh nói bằng một giọng nói dịu dàng, nhưng pheromone đang tuôn ra về phía Yeonwoo lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Yeonwoo cố gắng hết sức để bám víu lấy lý trí đang rời xa mình trước hương thơm ngọt ngào đang rung chuyển như thể đang muốn xem cậu có thể chịu đựng được đến đâu.

Aa.

Yeonwoo đã ngây người và nhìn chằm chằm vào Keith. Sẽ ra sao nếu mình hôn anh bây giờ? Có lẽ nào bây giờ là thời điểm thích hợp?

Thời điểm để Yeonwoo tự nhiên hôn Keith.

Nhưng Yeonwoo lại do dự. Người từ chối trước là mình. Liệu mình có thể hôn anh bây giờ không? Liệu anh có nghĩ mình thật nực cười không?

Khi nghĩ đến đó, Keith đã mở miệng. Anh mỉm cười sau khi giữ im lặng một lúc như thể sắp nói gì đó.

"Vậy thì anh đi đây."

Keith dứt khoát quay người và sải bước rời đi. Yeonwoo ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh và nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội, nhưng thật khó để đánh giá xem đó là may mắn hay bất hạnh.

Huu.

Yeonwoo lắc đầu thở dài và nhận ra rằng tay mình đang trống rỗng. Keith đã bế Spencer đi vì quan tâm đến Yeonwoo.

Nếu anh thực sự định quan tâm đến mình thì anh đã không trút pheromone như vậy.

Cậu nghĩ một cách ngây ngốc nhưng hoàn toàn không có ý oán trách Keith. Cậu chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông đang ở trong tầm mắt bằng ánh mắt khao khát. Lần đầu tiên cậu cảm thấy trái tim mình tràn đầy chỉ bằng cách nhìn họ thôi. Cậu thậm chí còn cảm thấy rằng mình có thể sống cả đời mà không cần ăn gì. Tim cậu đập quá mạnh đến mức cậu phải nhắm mắt lại và hít thở sâu.

Huu. Huuuu.

Cậu khó khăn lắm mới điều chỉnh được hơi thở và mở mắt ra, và cậu thấy những con ngựa đang đi quanh để thả lỏng. Yeonwoo lướt mắt qua phong cảnh trong giây lát và nhận ra rằng Keith và đứa trẻ đã biến mất.

Ơ?

Ngay cả khoảnh khắc tim cậu như muốn rơi ra cũng chỉ là một khoảnh khắc, và chẳng mấy chốc cậu đã tìm thấy cả hai người. Keith đang ngồi cao trên lưng ngựa, và anh đưa đứa trẻ cho Charles. Bây giờ Charles sẽ mang Spencer đến cho mình thôi. Cậu vừa nghĩ vậy và chờ đợi thì Charles đã quay người bỏ đi.

Yeonwoo khó hiểu thì thấy đứa trẻ đang dụi mặt vào vai Charles và cậu nhanh chóng hiểu ra lý do. Đây là thời điểm Spencer cần ngủ trưa. Thói quen thật đáng sợ, và đứa trẻ đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cậu cảm thấy vừa tiếc nuối vừa an tâm. Trọng lượng của đứa trẻ đang ngủ nặng hơn khi thức, và cậu không chắc liệu mình có thể chăm sóc đứa trẻ đúng cách trong tình trạng hiện tại hay không.

Khi cậu thở phào nhẹ nhõm, Keith đã liếc nhìn cậu. Có vẻ như anh đã nở một nụ cười nhạt, nhưng có lẽ cậu đã lầm.

......Ơ?

Yeonwoo chợt cảm thấy má mình nóng bừng và đưa tay lên. Cậu cảm thấy có một hơi ấm âm ỉ.

Có lẽ tại mình đã hưng phấn vì Keith.

Cậu cảm thấy vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng trong lòng nên đã bỏ qua một cách đơn giản. Ngay cả sự mệt mỏi đang lan tỏa âm ỉ trong cơ thể.

--------------------

"Chà, Keith. Lâu lắm rồi không gặp, đừng quá sức đấy."

Keith chỉ thờ ơ liếc nhìn người đàn ông đang đến gần và nói đùa. Grayson đứng bên cạnh Keith đang chuẩn bị cưỡi ngựa và nói.

"Tôi đã rất ngạc nhiên khi cậu đột nhiên nói rằng cậu sẽ thi đấu với tư cách là vận động viên. Đã lâu rồi cậu không thi đấu mà? Có vẻ như cậu đã tập luyện rất nhiều? cậu cũng giỏi như người đang làm nhiệm vụ vậy."

"tôi chỉ tập vài lần thôi."

Đương nhiên đó là nói dối. Dù anh đã từng có một sự nghiệp vận động viên đi chăng nữa thì cũng đã vài năm rồi. Anh cưỡi ngựa mỗi sáng và tập luyện với Mállet vào buổi tối. Keith cố gắng hồi tưởng lại xem liệu mình đã từng nỗ lực làm gì trong đời hay chưa, nhưng anh không nhớ ra điều gì đặc biệt.

Grayson cười một nụ cười kỳ lạ như thể biết tất cả rồi chuyển chủ đề.

"Yeonwoo đã đến, hai người vẫn trông rất hòa thuận. Spencer vẫn dễ thương như mọi khi. À, tôi cũng muốn có một đứa con."

"Kết hôn đi

Trước câu trả lời thờ ơ, Grayson thở dài một cách khoa trương.

"Tôi phải gặp một người mình yêu thì mới kết hôn được chứ. À, thật khó quá đi. Để gặp được người định mệnh của mình."

Keith nhìn Grayson với vẻ mặt chán ghét. anh có cảm giác như đang nhìn một con quỷ đang cầu xin Chúa ban cho mình một món quà vào đêm Giáng sinh. Bất chấp suy nghĩ của Keith, Grayson lầm bầm.

"Ngay cả Chase cũng đã kết hôn và có con. Cậu thấy không? Cái gã đó lại sinh tận hai đứa con, tôi đã từng nghĩ rằng rồi cậu ta sẽ chết vì nghiện ma túy hoặc trở thành một kẻ tàn phế mà."

"......"

Ai nghe thấy cũng sẽ nghĩ đó là lời mỉa mai hay chỉ trích. Nhưng Keith biết rằng Grayson thực sự lo lắng và ngưỡng mộ cậu ta. Tuy nhiên, vấn đề là có bao nhiêu người sẽ hiểu được sự chân thành đó, và ngay cả khi họ hiểu, liệu họ có thực sự hiểu được hay không.
"Chase đến à? Cùng với bọn trẻ?"
"Đương nhiên là có cả Josh nữa rồi. Không biết bọn nó có xem trận đấu đàng hoàng không nữa. Khi hai đứa ở cạnh nhau, chúng chỉ nhìn nhau thôi, dù có bom hạt nhân nổ bên cạnh cũng không biết."
Lần này anh thực sự có vẻ chán ngán. Vừa lúc đó, có báo cáo rằng ngựa đã sẵn sàng. Grayson chúc Keith may mắn khi anh lên ngựa và chuẩn bị bắt đầu trận đấu.
"Chúc cậu thắng
nhé, Keith."
Keith điều chỉnh cây mallet và cười khẩy.
"Đương nhiên là tôi sẽ thắng rồi."


Trận đấu tiếp tục, và đội của Keith ghi thêm 2 điểm trong chukka tiếp theo. Đã đến lúc các cầu thủ thay ngựa và mọi người ra sân để giẫm cỏ, nhưng Yeonwoo vẫn đứng ở đó. Chỉ cần cậu di chuyển bất cẩn, cậu sẽ không thể kìm nén được sự phấn khích mà ngã xuống mất.
Có lẽ Keith đã nhận ra suy nghĩ của cậu, anh cố tình không đến gần khán đài nơi Yeonwoo đang đứng. Anh chỉ liếc nhìn cậu một lần khi chuẩn bị ngựa từ xa, nheo mắt cười ranh mãnh. Yeonwoo cảm thấy hơi xấu hổ nên lờ đi và né tránh ánh mắt anh.
Chukka tiếp theo bắt đầu. Yeonwoo không thể rời mắt khỏi Keith đang cưỡi con ngựa đã được thay thế. Mọi người vỗ tay. Keith nhìn Yeonwoo và mỉm cười. Yeonwoo cũng muốn cười. Nhưng tất cả những gì cậu có thể làm chỉ là thở dài phấn khích giữa đôi môi run rẩy. Và cuối cùng, đội của Keith đã giành chiến thắng trong trận đấu.


Sự kiện lớn nhất trong ngày đã kết thúc, nhưng cần có thời gian để nói chuyện với các cầu thủ đã cùng thi đấu và trở về. Yeonwoo đứng ở đó và chỉ chờ Keith đến đón cậu.
Đột nhiên cậu nhớ đến Spencer đang ngủ say giấc. Cậu vô tình mỉm cười, đột nhiên ai đó va vào cậu từ phía sau một cách thô bạo.
"Hộc!"
Cậu vô thức nuốt một tiếng thét và một hơi thở sắc nhọn vào trong. May mắn thay, cậu đã không ngã vì hàng rào, nhưng cậu đã đánh rơi điện thoại di động.
"À, tôi xin lỗi."
Người đàn ông vội vàng xin lỗi, rồi cúi xuống nhặt điện thoại đưa cho Yeonwoo trước.
"Cảm ơn."
Yeonwoo nói lời chào hỏi quen thuộc và vô tình ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.
Đôi mắt màu tím.
Cậu không ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nào, có lẽ anh ta đã cố tình loại bỏ mùi hương pheromone, nhưng chỉ cần màu mắt thôi cũng đủ để biết danh tính của anh ta. Đó là một Alpha cực . Người đàn ông nhận thấy ánh mắt căng thẳng của Yeonwoo, nở một nụ cười chua chát và nói điều gì đó mà cậu không hề hỏi.
"Tôi đã cố gắng đến đúng giờ, nhưng tiếc là nó đã kết thúc rồi."
"......Có vẻ như anh vừa đi công tác về."
Trước câu đáp trả bất đắc dĩ của Yeonwoo, anh ta đáp lại như thể đã chờ đợi từ lâu.
"Tôi đã trở lại sau vài năm. Tôi đang kinh doanh ở Châu Âu."
"Vâng......"
Yeonwoo lảng tránh trả lời một cách ngượng ngùng và liếc nhìn. Keith vẫn chưa đến. Có lẽ cậu nên gửi tin nhắn và đến xe trước nhỉ?
Người đàn ông nhìn Yeonwoo đang mân mê chiếc điện thoại di động trong tay và suy nghĩ vẩn vơ rồi lại bắt chuyện với cậu.
"Gần đây tôi không nhận được tin tức gì về những chuyện đã xảy ra ở đây, có sự kiện đặc biệt nào không?"
Trước thái độ tích cực hơn lúc nãy, Yeonwoo cố tình trả lời bằng giọng điệu cứng nhắc.
"Nếu anh ở một nơi có internet thì anh sẽ biết hết thôi."
Người đàn ông nhận ra ý định của cậu và nở một nụ cười chua chát. Không kiêu ngạo như những Alpha cực khác là điều đáng ngưỡng mộ, nhưng anh ta không dễ dàng rút lui thì vẫn vậy.
"Cậu không nghĩ là tôi hỏi vì tôi thực sự tò mò chứ gì?"
Người đàn ông này cũng không có khiếu ăn nói như những Alpha cực khác. Hay là anh ta không nhận ra vì anh ta đã sống mà không hề biết rằng từ "từ chối" tồn tại trên thế giới. Yeonwoo thầm nghĩ.
"Chẳng lẽ anh ở đây không phải vì không biết thứ trên ngón tay tôi là gì đấy chứ?"
Cậu bắt chước giọng điệu của anh ta và hỏi lại, cố tình giơ tay lên để khoe chiếc nhẫn. Khi cậu hiểu tại sao Keith liên tục nhấn mạnh rằng cậu không được tháo chiếc nhẫn ra dù chỉ một lần trong suốt cuộc đời này, người đàn ông lại cười. Đương nhiên Yeonwoo không hề cười. Rồi người đàn ông bất lịch sự đưa tay ra định nắm lấy tay Yeonwoo. Yeonwoo nhanh chóng lùi lại để tránh.
Anh ta vẫn đang cười, nhưng có một sự căng thẳng kỳ lạ. Tốt hơn là cậu nên rời đi thôi. Cậu định quay người rời đi mà không chào hỏi gì, nhưng một mùi hương bất ngờ tràn vào cơ thể Yeonwoo cùng với hơi thở.
Đó là mùi hương pheromone của một Alpha cực khác chứ không phải của Keith.
"......!"
Đầu gối cậu khuỵu xuống. Mạch đập rộn ràng ở thái dương và toàn thân run rẩy. Nỗi kinh hoàng mà cậu đã quên bỗng nhiên sống lại. Có gì đó không đúng, Yeonwoo nghĩ vượt qua ý thức mơ hồ. Có gì đó không đúng. Tại sao cơ thể mình lại như thế này?
"Chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Người đàn ông cũng hỏi với vẻ mặt bối rối, có lẽ anh ta cũng nghĩ như vậy. Đúng vậy. Yeonwoo cũng không biết lý do.
Tại sao, bằng cách nào.
Tại sao cậu lại phản ứng mạnh mẽ với pheromone của một Alpha khác như vậy?
Không thể nào là Keith.
Ngay cả suy nghĩ cũng không theo ý cậu mà cứ bị đứt quãng. Không thể nói được.
Mình đã để thuốc ở đâu nhỉ?
Yeonwoo cố gắng tiếp tục suy nghĩ, nhưng không hề dễ dàng.
Lúc đó, mình đã nhận nó ở bệnh viện. À, trong phòng tắm. Mình đã để nó trong tủ phòng tắm. Bây giờ uống có được không? Nó có tác dụng không?
......Mình có thể cầm cự cho đến khi về nhà không?
Người đàn ông vội vàng ôm lấy Yeonwoo đang khuỵu xuống. Yeonwoo thở dốc và cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng anh ta không hề nhúc nhích trước ánh mắt nhìn xuống cậu một cách bình tĩnh. Anh ta đã hiểu lầm Yeonwoo, người đã ngã quỵ trước mặt anh ta.
"Cậu táo bạo đấy. Chẳng lẽ cậu đang quyến rũ tôi?"
Giọng nói kìm nén của anh ta cho thấy rõ ý định của mình. Nhưng anh ta đã sai. Yeonwoo khó thở không phải vì hưng phấn tình dục mà là vì kinh hoàng. Ngay cả trong ý thức mơ hồ, cậu vẫn cố gắng thoát khỏi người đàn ông. Nhưng người đàn ông chỉ ôm eo Yeonwoo và nhìn cậu như thể những phản kháng đó thật nực cười.
Mùi hương ngọt ngào khuấy động tâm trí cậu. Cậu phải ngừng thở, nhưng ngay cả điều đó cậu cũng không thể làm được. Pheromone tràn vào cơ thể cậu một cách bất lực cùng với hơi thở dồn dập.
Thì có gì to tát đâu chứ.
Những lời mà cậu đã quên đột nhiên hiện lên. Rồi Yeonwoo không thể làm gì được nữa.
cậu đã làm tôi thất vọng thế này. Tôi thực sự không còn gì để nói nữa.
Nếu cậu không làm hài lòng người đàn ông này ở đây, liệu Keith có lại chỉ trích cậu không?
Có lẽ vì pheromone mà Yeonwoo không còn tỉnh táo nữa. Tâm trí cậu rối bời, không thể phân biệt được quá khứ và hiện tại. Cuối cùng cậu hoàn toàn suy sụp.
Ngay khi cậu sắp mất ý thức, ai đó đã túm lấy Yeonwoo từ phía sau. Ngay lập tức cậu đã thoát khỏi vòng tay của người đàn ông và lao vào vòng tay của anh.
A.
Cuối cùng cậu đã bình tĩnh lại nhờ mùi hương pheromone quen thuộc. Haa, haa. Cậu thở dồn dập và vội vàng hít lấy pheromone. Keith đang xả đầy pheromone lên Yeonwoo. Nỗi kinh hoàng dần biến mất và sự ổn định lại tìm đến cậu. Giống như lúc đó.
Lúc anh dịu dàng ôm lấy Yeonwoo đang sợ hãi.
Đột nhiên cậu cảm thấy như thể không khí lạnh lẽo và mùi hương pheromone ngọt ngào của đêm đó vẫn còn nguyên vẹn. Yeonwoo hít sâu mùi hương của Keith và ôm chặt lấy anh. Keith cũng ôm chặt lấy cậu. Giọng của Keith vang lên bên tai cậu, cậu
khó khăn lắm mới tìm lại được sự ổn định trong sự mơ hồ.
"Dám đổ pheromone lên Omega của tôi, tôi không ngờ cậu lại táo bạo đến vậy."
Mặc dù giọng anh vẫn bình tĩnh như mọi khi, Yeonwoo vẫn rụt vai lại. Người đàn ông cũng có vẻ bối rối, giọng điệu của anh ta khác với trước đây.
"Không. Có sự hiểu lầm, Keith. Tôi thực sự không biết, à, ý tôi là nếu tôi biết đó là Omega của cậu thì......"
"Cậu đã đổ pheromone đến mức này rồi mà cậu còn nói gì?"
Giọng của Keith trở nên sắc bén. Rồi người đàn ông thở dài như thể đang cảm thấy oan ức.
"Cậu ta không có dấu ấn."
Keith đột nhiên im lặng trước lời nói đó. Người đàn ông tiếp tục tranh cãi.
"Có vô số người đeo nhẫn cưới giả. Nếu đó là một người quan trọng đến vậy thì đáng lẽ cậu phải đánh dấu cậu ta rồi chứ, nếu vậy thì cậu ta sẽ không phản ứng với hầu hết các loại pheromone đâu? Hơn nữa, ngay cả khi không có dấu ấn, phản ứng mạnh mẽ như thế này với chỉ một chút pheromone thôi cũng là điều bất thường mà. Tôi chỉ cố gắng quyến rũ cậu ta một chút thôi. Thật đấy, chỉ là một chút thôi. Chắc chắn có gì đó không đúng. Đó không phải là lỗi của tôi......"
Người đàn ông lảm nhảm và cố gắng chứng minh sự vô tội của mình. Yeonwoo cũng nghi ngờ điều đó. Keith cũng im lặng một lúc, có lẽ anh cũng nghĩ như vậy. Người đàn ông tiếp tục nói.
"Tôi thực sự xin lỗi, Keith. Tôi đã nghe nói rằng cậu đã kết hôn, nhưng tôi không biết người đó là cậu. Tôi xin lỗi."
Người đàn ông xin lỗi Yeonwoo và Keith vài lần rồi vội vã rời đi như thể đang chạy trốn khỏi nơi đó. Keith ôm Yeonwoo một lúc rồi bế cậu lên mà không nói gì thêm. Yeonwoo thở dồn dập và bám chặt lấy anh.
"Keith, tôi, bây giờ."
"Anh biết."
Keith lặng lẽ ngắt lời Yeonwoo.
"Chờ một chút, anh sẽ giúp em thoải mái hơn."
Và anh bước đi nhanh chóng xuyên qua đám đông. Toàn thân cậu rung chuyển như thể anh đang đi hết tốc lực, nhưng lý do khiến cậu cảm thấy chóng mặt là một lý do khác. Cậu không thể tỉnh táo lại vì pheromone của Keith đổ vào sau pheromone của người đàn ông kia.
Pheromone của Keith, thứ dùng để trấn an Yeonwoo, đã có tác dụng ngược lại. Yeonwoo cảm nhận được cảm giác quen thuộc đang ập đến và cậu
nhăn mặt khóc nấc lên. Keith ôm cậu chặt hơn khi cậu run rẩy khắp người như thể đang kinh hãi.
"Chịu đựng thêm một chút thôi."
Anh nghiến răng nói. Mùi pheromone đang tỏa ra đã thay đổi. Keith cũng đã hưng phấn khi phản ứng với sự phát tình của Yeonwoo. Phần dưới của cậu ướt đẫm. Thật tồi tệ. Yeonwoo muốn khóc. Nhưng trái với ý muốn của cậu, mùi hương pheromone nồng nàn tỏa ra từ khắp cơ thể cậu đang làm Keith chao đảo một cách tàn nhẫn.
"A, haa...... ưm."
Không chỉ có bụng dưới là nóng ran. Cậu ngước nhìn Keith mà không thể che giấu khuôn mặt đang nóng bừng. Khi cậu không thể chịu đựng được nữa và ôm lấy cổ anh, Keith như lao vào và trượt vào xe.
"Ư, ưm, ư ưm."
Yeonwoo điên cuồng hôn lên mặt anh. Keith cũng không cố gắng ngăn cản cậu nữa. Cậu vội vàng leo lên người anh khi bị túm lấy một chân và kéo lên. Dương vật đã cương cứng của Keith chạm vào giữa hai chân đang mở rộng của cậu. Yeonwoo lắc hông mãnh liệt và chà xát phần dưới của mình. Cậu có thể cảm nhận rõ hình dạng của dương vật đang nóng hổi cương cứng qua lớp vải mỏng ướt đẫm.
"Keith, Keith."
"Không được, chờ một chút."
Cậu muốn anh đưa vào ngay lập tức, nhưng anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Cậu không thể hiểu được. Anh đã cương cứng đến vậy, tại sao chứ?
Chẳng lẽ anh không muốn cậu sao?
"em bị điên à? ......A."
Keith chửi thề rồi vội vàng ngậm miệng lại. Mãi đến lúc đó Yeonwoo mới nhận ra rằng mình đã thốt ra những lời trong lòng. Keith nghiến răng và thốt ra một cách thô bạo.
"Nếu chúng ta bắt đầu ở đây, chúng ta sẽ không thể dừng lại được đâu. Anh đang cố gắng kìm nén đấy. Nếu không biết thì im miệng đi."
Keith trừng mắt nhìn Yeonwoo như thể đang bị căng thẳng tột độ. Nhưng Yeonwoo không quan tâm dù phải làm tình với anh trong xe cả đêm. Cậu có thể làm bất cứ điều gì, chỉ cần có thể cho thứ của anh vào trong mình ngay bây giờ.
Xin anh.
Keith cũng đau khổ khi nhìn Yeonwoo đang đau đớn. Anh hoàn toàn không có cách nào để giúp cậu. Ngay cả việc giữ vững lý trí cũng khó khăn vì pheromone đang tràn ngập của Yeonwoo.
Nhưng anh cũng không thể làm
tình với Yeonwoo ở đây được. Cuối cùng Keith ôm chặt lấy cậu đang khóc nấc lên.
"Không sao đâu."
Cách duy nhất anh có thể làm là an ủi cậu và xả pheromone ra. Giống như lúc đó.
Trước đây, cách đó đã làm dịu cơn co giật của Yeonwoo và trấn an cậu. Lần này cũng sẽ có tác dụng thôi. Keith vừa nghĩ vừa nhìn xuống Yeonwoo. Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt đang run rẩy nhìn anh. Anh hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa.
"Yeonwoo."
Anh cúi xuống thì thầm gọi tên cậu. Xe sẽ đến ngay thôi. Không có thời gian hay dư dả để làm gì hơn nữa. Đây chỉ là một nụ hôn an ủi thôi.
Keith tự biện minh như vậy và hạ môi xuống, Yeonwoo đột nhiên đẩy vai anh ra.
"A!"
"Yeonwoo!"
Keith vội vàng ôm lấy cậu suýt chút nữa đã ngã khỏi đùi anh, và một lần nữa ôm chặt lấy cậu. Yeonwoo đang vùng vẫy trong vòng tay Keith một cách bất lực. Anh không hiểu tại sao cậu lại như vậy.
"Bình tĩnh lại đi, Yeonwoo. Được rồi, anh sẽ không hôn em đâu. Anh sẽ không làm vậy nên hãy bình tĩnh lại đi. Tại sao em lại như vậy? Em ghét hôn anh đến thế sao?"
Vì lo lắng nên Keith đã hỏi một cách thô bạo. Yeonwoo run rẩy một chút và lẩm bẩm rằng không phải như vậy.
"Sau khi hôn anh xong, anh, luôn, nổi giận mà."
Keith cứng đờ vì bối rối. Đôi mắt Yeonwoo mở to chứa đầy nước mắt và chúng trào ra.
"Chuyện đó."
Keith khó khăn lắm mới mở miệng được. Anh đang bị pheromone làm đầu óc quay cuồng và khó có thể suy nghĩ thấu đáo, vậy mà anh phải trả lời một câu hỏi khó xử như vậy, anh thực sự phát điên lên mất.
"Chuyện đó," anh lặp đi lặp lại những lời tương tự, và cuối cùng chiếc xe cũng đến bệnh viện. Ngay khi cửa mở, Keith bế Yeonwoo ra khỏi xe. Yeonwoo đã mệt mỏi vì khóc và lả đi. Ngay cả như vậy, cậu vẫn tiếp tục run rẩy vì pheromone.
"Steward đâu?"
Vừa đi nhanh vừa hỏi, Whittaker trả lời.
"Anh ấy đang chờ. Mọi thứ đã sẵn sàng."
"Tốt."
Keith nói vậy nhưng thực ra chính anh cũng đã đến giới hạn rồi. Keith gần như kiệt sức khi đặt Yeonwoo xuống phòng bệnh đã được chuẩn bị.


Tâm trí cậu như tan chảy hoàn toàn. Kỳ phát tình đến bất ngờ thật khắc nghiệt, dường như pheromone liên tục lướt qua các mạch máu và khiến cậu phát điên. Yeonwoo thở dồn dập và rên rỉ đau đớn.
"Ư, ư ư......"
"Suỵt...... không sao đâu. Tôi đã tiêm cho cậu rồi nên sẽ ổn thôi."
Giọng nói quen thuộc vỗ về cậu. Yeonwoo khó khăn lắm mới phản ứng trước giọng nói của một người đàn ông khác chứ không phải Keith. Cậu khó khăn lắm mới nâng được mí mắt, và hình ảnh ai đó hiện lên trong tầm nhìn mờ ảo của cậu. Cậu cần thêm một chút thời gian để xác định danh tính của người đó.
"Steward à."
"Vâng, đúng vậy."
Steward mỉm cười và gật đầu khi Yeonwoo phát âm khó khăn vì lưỡi không cử động đúng cách. Vị bác sĩ luôn chăm sóc cậu mỗi khi cậu không khỏe, lần này anh cũng là người đầu tiên xác định nguyên nhân và nói cho cậu biết.
"Có vẻ như sự cân bằng pheromone của cậu đã bị mất. Tôi đã tiêm thuốc an thần nên cậu sẽ cảm thấy tốt hơn sau một giấc ngủ. Trong thời gian đó, ngài Pitman sẽ chăm sóc cậu."
Anh liếc mắt về một phía. Yeonwoo lúc đó mới nhận ra rằng Keith đang đứng nhìn cậu.
Keith.
Cậu mấp máy môi gọi anh và mỉm cười. Nhưng Keith hoàn toàn không cười. Ngay cả trong tình huống mơ hồ này, điều đó cũng khiến Yeonwoo chùn bước. Khóe miệng cậu hạ xuống bất lực, Keith vẫn nhìn cậu chằm chằm rồi nói.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có phải vì em
ấy không có dấu ấn nên mới như thế này không?"
Yeonwoo ngơ ngác chớp mắt. Keith chửi thề rồi đấm mạnh vào tường.
"Xin đừng phá hoại tài sản."
Steward vừa lẩm bẩm một câu vừa nhanh chóng lùi lại khi nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của Keith.
"Tôi phải phá hủy một hoặc hai tòa nhà thì mới hả giận được."
Keith chuyển ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Steward và hướng về phía Yeonwoo.
"Đột nhiên tại sao em lại như vậy? Tên khốn đó đã làm gì em?"
Anh cố gắng không thúc ép Yeonwoo và hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể.
"Không thể nào em lại phản ứng dữ dội với chỉ một chút pheromone như vậy được. Nếu có chuyện gì đã xảy ra thì hãy nói cho anh biết, không sao đâu."
Đương nhiên là Yeonwoo sẽ không sao cả. Chỉ có tên khốn đó mới không ổn thôi.
Trước câu hỏi của Keith, Yeonwoo vẫn im lặng. Steward nhếch mép cười và nói một câu.
"Ai có thể tưởng tượng được rằng Keith Knight Pitman lại trở thành một người đàn ông dịu dàng như vậy chứ."
Ngay lúc Keith định trừng mắt nhìn anh.
"......đấy ạ."
"Cái gì?"
Lúc đầu anh không nghe rõ. Yeonwoo lại mấp máy môi trước câu hỏi của Keith.
"Không có gì đâu ạ."
"Em nói gì cơ?"
Keith hiếm khi bối rối. Yeonwoo đang nói gì vậy? Steward cũng nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, Yeonwoo chậm rãi tiếp tục.
"Chỉ cần mút cho giỏi, và chấp nhận những gì cậu muốn, thì mọi chuyện sẽ kết thúc thôi."
"Ai đã nói những lời vô nghĩa như vậy?"
Keith không kìm nén được mà hét lên. Nhưng Yeonwoo không có phản ứng gì đặc biệt. Cậu dường như hoàn toàn mất trí vì những pheromone vẫn còn sót lại và thuốc an thần. Cậu lại lẩm bẩm như độc thoại.
"Nếu tôi làm hỏng bữa tiệc...... Nếu tôi lại làm anh thất vọng...... thì không được mà."
"Rốt cuộc là em đang nói gì vậy......"
Keith định nổi giận thì đột nhiên khựng lại. Anh cảm thấy một sự déjà vu kỳ lạ. Chuyện gì vậy? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Khoảnh khắc đó, những ký ức mà anh đã quên bỗng ùa về.
Đó là anh
nói.
anh đã quên rồi, nhưng Yeonwoo thì không.
Tất cả những lời anh đã nói, những lời đã làm tổn thương Yeonwoo đều đang quay trở lại với anh
Đồng thời, Yeonwoo thì thầm.
"Thì có gì to tát đâu chứ...... Chỉ cần...... chấp nhận thôi mà......"
Rồi cậu thở sâu và ngủ thiếp đi. Keith hoàn toàn chết lặng khi nhìn Yeonwoo như vậy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo