Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Trong phòng khám dường như phủ một lớp sương mù dày đặc. Không khí nồng nặc mùi thuốc lá hòa lẫn với một hương thơm ngọt ngào đến mức khiến đầu óc choáng váng. Nhưng vì không ai ở đây có thể cảm nhận được điều đó, nên đối với những người khác, chỉ có khói thuốc lá cay xè bao trùm.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa dành cho khách ngả đầu ra sau, dựa vào lưng ghế, hai tay duỗi dài trên lưng, hai chân bắt chéo. Chủ nhân phòng khám in tài liệu rồi đi vòng qua bàn làm việc, lên tiếng:
"Mấy cực Alpha thật tiện lợi. Ngồi một chỗ hút cả bao thuốc mà phổi cũng không bị thủng lỗ nào."
Vừa lúc đó, điếu thuốc trên môi Keith là điếu cuối cùng. Steward nhặt bao thuốc lá rỗng vứt bừa bãi trên bàn rồi ném vào thùng rác, đi ngang qua chiếc ghế sofa Keith đang ngồi và ngồi xuống đối diện.
"Kết quả kiểm tra không tệ. Có thể nói là tốt hơn một chút, nhưng nó cứ lên xuống trong phạm vi này thôi."
Steward đặt kết quả kiểm tra của Yeonwoo xuống và tiếp tục:
"cậu ấy vẫn luôn muốn có đứa thứ hai, nhưng với tình hình hiện tại thì tạm thời không thể mơ tới được rồi."
Keith hạ một cánh tay đang duỗi dài trên lưng ghế xuống bàn, nhìn lướt qua tờ kết quả rồi dùng đầu ngón tay búng nhẹ nó xuống.
"Mãi mãi không thể mơ tới đâu, giấc mơ đó."
Keith vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng và phát âm có phần ngọng nghịu. Steward thu gom những tờ kết quả bị vứt lung tung và chỉnh lại, rồi lên tiếng:
"Bỏ qua chuyện cơ thể đã, trước tiên phải khôi phục trí nhớ thì mới mơ mộng được chứ? Tình hình thế nào rồi?"
"Vẫn vậy thôi."
Keith đáp gọn lỏn, rồi dùng một tay che hai mắt lại, xoa mạnh như thể đầu đang đau.
"Mỗi khi Yeonwoo gọi tôi là Pittman, tôi chỉ muốn bịt miệng em ấy lại."
"Ôi trời, bịt kiểu Kiss à?"
"..."
"Tôi đùa thôi."
Steward nhanh chóng chữa cháy và cười xòa.
"Vậy pheromone ngập tràn này là kết quả của sự bức bối sao? Có vẻ tích tụ khá nhiều đấy nhỉ."
Anh vừa nói vừa giơ cao kết quả đo pheromone vừa kiểm tra lúc nãy, nhưng Keith vẫn nhắm mắt và không có phản ứng gì. Nhìn vào cơ hàm căng cứng, có thể thấy rõ là tâm trạng anh không tốt. Steward lẩm bẩm một mình:
"Chắc hẳn có nhiều điều phải lo lắng lắm, về nhiều mặt."
Keith hé mắt nhìn anh qua khe hở giữa các ngón tay. Khác với lời nói, anh ta trông rất vui vẻ, thậm chí còn ngân nga hát khe khẽ. Có lẽ anh ta thích thú khi thấy Keith gặp rắc rối như vậy. Keith thoáng cảm thấy muốn trút giận lên anh ta, nhưng lại thôi. Dù sao thì cũng chẳng được gì.
"Yeonwoo yếu pheromone như vậy là vì dấu ấn đã biến mất đúng không?"
Sau một hồi im lặng, Keith mở mắt và nắm chặt tay lại.
"Tại sao lại khó khắc dấu ấn cho Yeonwoo đến vậy? Lần đầu cũng thất bại, khó khăn lắm mới khắc được thì giờ lại biến mất. Chuyện này có lý không? Tại sao Omega lại tùy tiện đến vậy chứ?"
Giọng nói ngày càng trở nên gay gắt, Steward cười khổ và nói: "Tôi không biết."
"Không phải cứ có dấu ấn là có thể kiểm soát hoàn toàn được. Đâu đâu cũng có ngoại lệ, ví dụ như những người có cơ địa nhạy cảm với pheromone thì dù có bao nhiêu dấu ấn cũng sẽ phản ứng với mùi hương mới. Tuy không phổ biến lắm."
"Yeonwoo không như vậy, khi có dấu ấn thì không."
Keith nói rồi nổi giận như thể uất ức lắm.
"Rốt cuộc tại sao dấu ấn lại biến mất chứ? Việc mất trí nhớ thì liên quan gì đến dấu ấn?"
"Rất khó để xác định rõ nguyên nhân ngay lập tức. Có thể hôm đó tình trạng cơ thể không tốt, cũng có thể dấu ấn tự nhiên bị giải phóng, hoặc cũng có thể nguyên nhân là do pheromone. Anh biết đấy, pheromone của cực Alpha vẫn đang được nghiên cứu mà? Những gì đã được làm sáng tỏ chỉ là một phần rất nhỏ thôi."
Chỉ là, Steward ngập ngừng nói:
"Từ trước đến nay tôi vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc Omega và Alpha dựa vào nguyên lý nào để khắc dấu ấn cho nhau?"
Bị đánh lạc hướng bất ngờ, Keith cau mày.
"Chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện chúng ta đang nói?"
Thái độ của anh ta như thể nếu Steward không giải thích rõ ràng thì anh ta sẽ không để yên. Steward nở một nụ cười nhạt và tiếp tục:
"Thật kỳ diệu. Rất nhiều trường hợp chỉ là cắn thôi, nhưng không phải ai cũng để lại dấu ấn. Cũng có những trường hợp muốn khắc dấu ấn nên đã cắn nhưng lại không được."
"Vậy thì sao?"
Steward liếc nhìn Keith rồi giải thích:
"Đây chỉ là suy đoán của riêng tôi thôi, nhưng có lẽ nó liên quan đến não bộ? Ý tôi là, phải quyết tâm khắc dấu ấn cho người này thì mới khắc được. Không phải cứ cắn là được."
Trước khi bị phản bác, anh ta đã vội vàng nói thêm:
"Nhưng không phải cứ vậy là ai cũng khắc được dấu ấn. Vậy nên ngoài ý chí muốn khắc dấu ấn, còn phải có cả cảm xúc đi kèm nữa thì mới có thể thành công."
"Ý anh là gì?"
Giọng Keith bình tĩnh, Steward đưa ra kết luận:
"Ý tôi là, có lẽ vì Yeonwoo mất trí nhớ nên nhận thức về dấu ấn cũng biến mất, nên nó mới biến mất."
Keith im lặng một hồi rồi lên tiếng:
"Vậy, khắc lại dấu ấn là được sao?"
"Tôi không biết, đây chỉ là suy nghĩ của riêng tôi thôi. Thử xem cũng không có gì tệ cả. Dù sao thì đó cũng chỉ là một khả năng thôi."
Keith đan các ngón tay vào nhau trên đầu gối, nghiêng người về phía trước và chìm vào suy nghĩ.
"...Vậy, việc dấu ấn của Yeonwoo biến mất là vì cảm xúc dành cho tôi cũng biến mất?"
Anh hỏi với giọng điệu bình thản, nhưng trong lòng lại vô cùng tuyệt vọng. Nếu đúng là như vậy thì dù anh có cố gắng đến đâu cũng không thể khắc được dấu ấn.
Khó khăn lắm mới khắc được.
"Sau tai nạn, Yeonwoo có nhớ lại được gì không?"
Steward hỏi. Keith im lặng một hồi rồi mở miệng:
"Có."
"Là gì vậy?"
"...Những chuyện tôi đã làm tổn thương Yeonwoo."
"...Ra vậy."
Lời cảm thán ngắn gọn của Steward dường như thực sự đồng cảm với Keith. Anh thở dài rồi hỏi lại:
"Cả những chuyện đã nói ở bệnh viện lúc nãy nữa sao?"
"...Ừ."
Giờ có che giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì. Keith nói hết mọi chuyện.
"Tôi tổ chức tiệc pheromone, Yeonwoo bị cuốn vào đó và suýt bị cưỡng hiếp. em ấy vất vả lắm mới thoát ra được, nhưng tôi..."
Steward tiếp lời anh, người không thể nói hết câu:
"Lúc đó ngài Pittman đã nói gì? Nói không có gì to tát, cứ 'mút' cho vừa ý, nói gì nữa nhỉ, 'hầu hạ' theo ý muốn?"
"..."
"Chuyện chẳng có gì to tát cả."
Thấy Keith vẫn im lặng, Steward khẽ cười.
"Đồ rác rưởi."
Keith ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh. Steward thản nhiên nói thêm:
"Tôi có nói là ai đâu."
Keith tức giận, nhưng không có gì để phản bác. Cuối cùng anh im lặng, Steward hỏi:
"Lúc Yeonwoo bắt đầu điều trị với tôi, anh đã nói như vậy sao?"
"...Ừ."
"Tại sao? Yeonwoo là nạn nhân mà."
Lần đầu tiên Steward cau mày. Anh ta trông có vẻ thực sự không thể tin được. "Lúc đó, tôi đã nghĩ như vậy," Keith ngập ngừng lựa lời. "Mọi người đều như vậy, nên tôi nghĩ Yeonwoo cũng không khác gì."
Steward lạnh lùng chỉ trích những lời không biết là biện minh hay thú nhận:
"Sống buông thả là chuyện của mấy người thôi. Hầu hết mọi người không sống như vậy đâu."
Sau khi nói một câu thẳng thắn, anh lại hỏi:
"Anh đã xin lỗi Yeonwoo chưa?"
Keith thở dài rồi trả lời:
"Tôi đã quên."
"Hầu hết mọi người đều quên những gì mình đã làm."
Steward vội vàng đáp lời như thể đã đoán trước được. "Tại sao tôi phải hứng chịu sự chỉ trích từ tên đó chứ?" Keith bực mình và buột miệng nói:
"Yeonwoo cũng không nói gì."
Anh đã sai lầm khi nghĩ rằng Steward sẽ rút lui sau câu nói đó. Steward hỏi vặn lại như thể đã chờ sẵn:
"Nói với người đã quên thì có ý nghĩa gì?"
Keith không còn gì để nói trước lời phản bác sắc bén đó. Anh lại im lặng và tìm thuốc lá, nhưng nhận ra mình đã hút hết điếu cuối cùng, nên buông ra một tiếng chửi rủa.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa, rồi cửa mở ra. Nhân viên định bước vào, nhưng chợt dừng lại, che mũi và lùi lại. Thấy vậy, Steward đứng dậy, bước nhanh tới và giữ cửa.
"Được rồi, cảm ơn."
Anh vội vàng chào tạm biệt và đóng cửa lại. Steward quay lại và trở về chỗ ngồi, cất giọng thờ ơ:
"Khói thuốc lá này là độc đối với người bình thường. Có vẻ như nhân viên của chúng ta đã rất bối rối."
Nói rồi, anh lấy một lọ thuốc từ chiếc phong bì mà nhân viên đã đưa, xác nhận lại tên một lần nữa rồi hướng mắt về phía Keith.
"Đây, thuốc đây. Uống mỗi ngày một viên sẽ có hiệu quả."
"..."
Keith vẫn bất động cho đến lúc đó, anh bỏ tay khỏi mắt và nghiêng đầu. Mắt anh dán chặt vào lọ thuốc trên bàn.
"Đây là thuốc ức chế?"
"Vâng."
Steward tiếp tục:
"Uống thuốc này sẽ không tỏa ra mùi pheromone nữa. Anh không cần phải cố ý loại bỏ pheromone nữa. Tốt nhất là nên uống cho đến khi pheromone của Yeonwoo ổn định trở lại."
Rồi anh nói thêm một cách hài hước:
"Thuốc ức chế dành cho cực Alpha, khi sản xuất loại thuốc này mọi người đều nói là điên rồi, quả nhiên trên đời này không có gì là vô dụng cả."
Keith im lặng vươn tay ra, chăm chú nhìn lọ thuốc. Anh chậm rãi di chuyển mắt như thể đang đánh vần từng chữ cái rồi hỏi:
"Uống thuốc này thì ham muốn cũng giảm bớt sao?"
Steward đưa tách trà lên miệng và đáp:
"Ít nhất thì anh sẽ không thể lấy cớ pheromone để cưỡng hiếp Omega nữa."
Keith ngước mắt lên. Steward mỉm cười khi thấy vẻ mặt nhăn nhó của anh.
"Giờ thì anh đã hiểu cảm giác của những Omega phải uống thuốc thường xuyên chưa?"
< không được tỏa ra mùi pheromone.>
Những lời đã nói hiện lên trong đầu Keith, anh không thể nói gì.
Việc Yeonwoo phải uống nhiều thuốc như vậy, việc Yeonwoo trở nên như vậy, tất cả đều là do anh gây ra. Cái giá phải trả cho việc đổ lỗi cho Yeonwoo về mọi thứ để phủ nhận bản thân mình bị thu hút.
Nhưng không phải cứ nói một câu là phải nghe theo tất cả chứ.
Anh lại định nổi giận, nhưng rồi lại dịu xuống. Anh biết tại sao Yeonwoo lại làm đến như vậy.
Em ấy muốn ở bên cạnh mình đến mức đó sao.
Khi anh đang cay đắng suy ngẫm, giọng của Steward vang lên:
"Hãy suy nghĩ tích cực lên. Anh nên cảm thấy may mắn vì không phải là người bị cưỡng hiếp."
Keith cạn lời và trừng mắt nhìn anh.
"Bị cưỡng hiếp thì tốt hơn chắc?"
Nghe vậy, Steward giả vờ ngạc nhiên, tròn mắt:
"Tôi tưởng anh thích làm người gây ra hơn chứ, tôi đã sai sao?"
"Này..."
"À, cũng có trường hợp cực Alpha bị cưỡng hiếp đấy."
Keith nghiến răng, nhưng anh ta đã ngắt lời anh và tiếp tục:
"ngài Pittman cũng nghe rồi đúng không? Lần Lễ Tạ Ơn trước ấy. À không, là Halloween thì phải?"
"Im đi, tôi không muốn nghe."
Steward im bặt sau tiếng quát cáu kỉnh. Keith nhìn chằm chằm vào lọ thuốc một lúc rồi mở nắp ra. Steward lặng lẽ nhìn anh nuốt thuốc với nước, rồi mới lên tiếng sau khi anh đặt lọ thuốc xuống.
"Không nên uống quá lâu. Thuốc không ngăn được pheromone tích tụ đâu."
Nếu anh không muốn đầu óc mình bị hỏng, Steward nói rồi mỉm cười.
"Dù sao thì anh vẫn còn dấu ấn nên sẽ dễ dàng chống đỡ hơn đấy."
"Tác dụng phụ khác thì sao?"
Trước câu hỏi của Keith, Steward đáp: "Tôi không biết."
"Trước mắt thì chưa thấy gì cả. Dù sao thì cực Alpha cũng không dễ bị ảnh hưởng bởi thuốc nên tác dụng phụ cũng ít thôi."
"Không thí nghiệm à?"
"Thí nghiệm lâm sàng thì có, nhưng mẫu quá ít."
Keith cảnh giác trước câu trả lời thản nhiên đó.
"Đừng nói là mẫu chỉ có một đấy nhé."
Anh nghi ngờ hỏi, nghĩ đến những đối tượng thí nghiệm mà viện nghiên cứu đang sở hữu. Steward lắc đầu. Nhưng đừng vội mừng.
"Có hai."
Ai là hai người đó thì quá rõ ràng rồi. Một là thằng điên, một là thằng lắm tiền. Đúng như dự đoán, Steward xác nhận.
"Đối tượng thí nghiệm của chúng tôi và Chase Miller."
"..."
Keith không nói gì trước câu trả lời đúng y như dự đoán của anh. "Nào," Steward thu dọn giấy tờ rồi lên tiếng.
Steward lặng lẽ quan sát anh, quay trở lại giọng điệu làm việc thường ngày và bắt đầu nói:
"Dù sao thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của riêng tôi, còn nguyên nhân thì không thể biết được. Việc dấu ấn không ổn định có lẽ là do Yeonwoo đã bị biến đổi. Khi bị biến đổi thì sự phát triển không còn bình thường nữa, nên chu kỳ pheromone, hay là cách thức tỏa pheromone, đều trở nên khó dự đoán hơn..."
Keith đang bực bội vuốt tóc thì khựng lại. Mắt anh dán chặt vào Steward.
"...Biến đổi? Anh đang nói cái gì vậy?"