Kiss Me Liar (Side story) - Chương 14

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Trên xe trở về dinh thự, Keith không ngừng nghiền ngẫm cuộc trò chuyện với Steward. Càng nghĩ, đầu óc anh không những không thông suốt mà còn trở nên rối bời hơn. Anh đã nghĩ rằng Yeonwoo sẽ không còn làm anh ngạc nhiên nữa. Keith cau mày, xoa xoa giữa hai hàng lông mày.

Biến đổi?

<Anh không biết sao?>

Steward hỏi với vẻ ngạc nhiên. Như thể anh ta thực sự không thể tưởng tượng được rằng Keith lại không biết chuyện này.

Keith cũng khó tin, nhưng đó là sự thật đáng buồn. Anh ngập ngừng một lát rồi mở miệng.

<em ấy không nói, với tôi.>

Keith vẫn còn bối rối. Biến đổi? Vậy có nghĩa là Yeonwoo từng là Beta? Không phải là phát triển thành Omega một cách tự nhiên mà là do tác động từ bên ngoài?

<Ra vậy.>

Steward lặp lại câu cảm thán mà anh ta đã thốt ra không biết bao nhiêu lần hôm nay. Keith nghiến răng, trừng mắt nhìn anh ta, vì anh không muốn được thương hại.

<Chuyện là thế nào? Tại sao anh lại biết?>

<Vì tôi là bác sĩ mà. Có thể tư vấn.>

Steward giải thích lý do trước rồi tiếp tục.

<Cậu ấy đến khám định kỳ, nên tôi có nhiều cơ hội để trò chuyện. Ban đầu, chỉ số pheromone của cậu ấy liên tục bất ổn, tôi đã cố gắng tìm ra nguyên nhân bằng cách hỏi han và rồi……>

Steward lắc đầu.

<Tôi thực sự không thể ngờ rằng ngài Pittman lại không biết chuyện này.>

Keith cũng không ngờ. Anh không ngờ rằng Yeonwoo vẫn còn giấu giếm anh.

<Cậu ấy có lẽ đã nghĩ rằng không cần thiết phải nói. Đừng bận tâm quá.>

Đó là một lời an ủi, nhưng vô ích. Keith nhăn mặt, trừng mắt nhìn anh.

<anh phải biết rõ phải ở trong tình huống nào thì mới bị biến đổi chứ?>

<Đúng vậy. Yeonwoo cũng nói rằng cậu ấy đã bị bao phủ bởi pheromone.>

Rầm! Keith đấm mạnh xuống tay vịn của дhế. Steward liếc nhìn miếng gỗ dày bị nứt toác ra và thầm nghĩ rằng anh ta sẽ tính thêm chi phí này vào hóa đơn khám bệnh tháng tới, rồi nói

<Tôi cũng không biết chi tiết, vì chúng tôi không nói chuyện sâu. Nhưng cậu ấy đã bị biến đổi vì pheromone của ai đó, và ban đầu cậu ấy là Beta.>

Nói đến đây, Steward nói thêm với giọng điệu nhẹ nhàng:

<Nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi, và bây giờ người kết hôn với cậu ấy là ngài Pittman mà? Kết thúc tốt đẹp là được rồi. Cười lên đi, anh là người chiến thắng cuối cùng mà.>

"Vớ vẩn."

Keith chửi thề bằng giọng trầm. Steward cười toe toét, nhưng anh không hề cảm thấy buồn cười. Nếu có thể bị biến đổi thì có nghĩa là Yeonwoo đã bị bao phủ bởi một lượng pheromone khổng lồ. Chỉ có một trường hợp mà một người bị bao phủ bởi nhiều pheromone đến như vậy.

<Anh là người đàn ông đầu tiên ngủ với em.>

Chưa từng quan hệ tình dục thì càng kỳ lạ. Thà one night còn hơn. Nếu chưa từng quan hệ tình dục mà vẫn có thể bị biến đổi, thì có nghĩa là họ đã dành rất nhiều thời gian bên nhau.

Ai đã cướp mất cái tên khờ khạo đã không hề quan hệ tình dục với mình trong nhiều năm như vậy trước khi gặp mình?

Cố tình hạ thấp giá trị của Yeonwoo, nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi. Keith rên rỉ, xoa xoa mặt.

Thừa nhận đi, mình biết mà. Cũng có những sở thích khác thường thích cái tên đó. Đó là mình đấy, cái đồ chết tiệt!

Anh giận dữ, nhưng lại càng tức giận hơn vì mình đang tức giận. Đó là chuyện của quá khứ rồi. Dù có mối quan hệ sâu sắc với đối phương, thì mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi, bây giờ Yeonwoo đã kết hôn với anh và còn có con nữa.

……Nhưng Yeonwoo đã quên hết rồi.

Hơn nữa, biến đổi không dễ xảy ra. Không chỉ là bị bao phủ bởi pheromone, mà còn phải có một thứ gì đó mãnh liệt hơn nữa. Không phải là quan hệ tình dục, mà là một thứ gì đó tương đương với quan hệ tình dục.

<Em yêu anh.>

Tiếng thì thầm của Yeonwoo sống lại bên tai, và tất cả những gì anh từng tin đều trở nên mờ ảo.

Dấu ấn anh để lại đã biến mất.

Thực tế tàn khốc thức tỉnh anh.

Nếu, lý thuyết của Steward là đúng.

Anh chậm rãi nghiền ngẫm từng từ một, suy nghĩ một cách cẩn thận.

Yeonwoo có lẽ không còn yêu mình nữa.

Ngay lúc đó, anh cảm thấy một cơn đau như có ai đó bóp nghẹt trái tim mình.


"Chào mừng ngài đã về, Pittman."

Charles đứng ở cửa, cúi chào lịch sự khi Keith bước ra khỏi xe. Keith nhanh chóng bước qua anh ta và hỏi:

"Spencer đâu?"

"Cậu bé đã ăn tối và đi ngủ rồi."

Charles đi theo Keith, anh  đang hướng thẳng lên phòng của Spencer trên tầng hai, và hỏi.

"Ngài muốn tôi chuẩn bị bữa tối, hay ngài muốn nghỉ ngơi luôn?"

"Tôi sẽ tắm rửa rồi quay lại bệnh viện."

Keith nói như ném đá rồi nhanh chóng bước đi. Nếu không có Spencer, anh đã không rời khỏi Yeonwoo. Anh vào phòng, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của con trai và hôn lên má bé rồi ra ngoài. Trước khi tắm rửa và thay quần áo, anh có việc phải làm trước. Anh kiểm tra múi giờ rồi gọi điện thoại. Sau vài tiếng đổ chuông, đối phương nhấc máy.

[À, xin chào. Yeonhee đây.]

Em gái của Yeonwoo trả lời với giọng nói căng thẳng.

"Ừ, em khỏe chứ?"

Hỏi han qua loa, cô ấy đáp: "Vâng."

[Mọi người đều khỏe chứ ạ? Ở bên đó nữa. Dạo này anh trai em không nghe máy, anh ấy bận ạ?]

"Yeonwoo."

Keith nuốt một tiếng thở dài và mở miệng.

[Dạo này sức khỏe em ấy không tốt. anh có chuyện muốn hỏi.]

"Anh ấy bị ốm ạ? Bị ở đâu, như thế nào ạ?"

Nghe giọng cô ấy sốt sắng hỏi, Keith vội vàng lảng tránh trả lời.

"Không đến mức phải lo lắng đâu, anh đang theo dõi nên sẽ không có chuyện gì đâu."

[Vâng, vậy thì, tình hình không nghiêm trọng chứ ạ?]

"Không. Không có gì đáng lo ngại cả."

Nghe anh phủ nhận mạnh mẽ như vậy, cuối cùng cô ấy cũng an tâm và giọng nói dịu lại.

[Vậy thì tốt quá ạ……. Anh trai em vốn sức khỏe yếu nên em lo lắm.]

"Thực ra là."

Keith không lãng phí thời gian và hỏi thẳng.

"Chuyện Yeonwoo bị biến đổi là thật à?"

[Vâng?]

Yeonhee giật mình rồi im lặng một lúc mới trả lời.

[Vâng…… đúng vậy ạ. Có chuyện gì sao ạ?]

Keith cắn môi để nuốt tiếng rên rỉ.

"……Khi nào?"

Giọng nói anh trầm thấp, Yeonhee ngập ngừng như đang lục tìm trí nhớ.

[Là hồi còn học đại học…… vì chuyện đó mà anh ấy phải nghỉ học đấy ạ. Trước đó anh ấy cũng có bạn gái và khá nổi tiếng, nhưng mẹ em lo lắng không biết phải làm sao. Omega là nam thì không dễ tìm được đối tượng mà……. Dù sao thì cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa, em nghĩ vậy là tốt rồi ạ.]

Cô ấy nói lan man rồi kết thúc câu chuyện. Keith im lặng. Yeonhee im lặng theo dõi phản ứng của anh, rồi thận trọng nói thêm.

[Mẹ em nghĩ rằng sau chuyện đó sức khỏe của anh trai em yếu đi. Gần đây anh ấy đặc biệt hay bị ốm ạ.]

"Đó là vì lý do khác mà," Keith nghĩ, nhưng anh không thể chắc chắn. Anh im lặng một lát rồi mở miệng.

"Em có nghe về lý do biến đổi không?"

Lý do thì quá rõ ràng rồi. Nhưng anh muốn nghe một câu trả lời khác. Yeonhee đáp:

[Chuyện đó thì đương nhiên là em biết chứ ạ. Chắc chắn là do anh ấy bị pheromone của Alpha nào đó bao phủ rồi. Mẹ em đã hoảng loạn hơn vì chuyện đó đấy…….]

Nói đến đó, cô ấy vội vàng nói thêm:

[Chuyện cũ rồi nên em cũng không biết rõ lắm. Anh nên hỏi trực tiếp anh trai em thì hơn ạ?]

Thay vì trả lời, Keith hỏi ngược lại:

"Em hoàn toàn không biết sao? Đối phương là ai?"

[Cái đó thì…….]

Yeonhee ngập ngừng rồi mở miệng.

[Em thực sự không biết ạ. Em chỉ nghe nói là vận động viên polo thôi ạ.]

Khoảnh khắc đó, cuộc trò chuyện giữa anh và Yeonwoo vụt qua trong đầu anh.

<em có thích polo không?>

Yeonwoo đã trả lời thế nào?

<Vâng…… có lẽ?>

Gương mặt Yeonwoo lảng tránh ánh mắt anh và ấp úng không nói hết câu hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.

Vậy, chuyện đó.

Là ai?

Keith nhận ra. Yeonwoo không đơn thuần thích môn polo. Người Yeonwoo thích là người chơi polo.

Một người chơi polo nào đó.

Vậy thì.

Keith cứng đờ, suy nghĩ một cách trống rỗng.

Người Yeonwoo đang yêu bây giờ là ai?


Emma đang ngủ say thì giật mình tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi. Cô vội vàng kiểm tra số điện thoại, và một tiếng chửi thề tự động bật ra khỏi miệng.

"Vâng, ngài Pittman."

Cô bắt máy với giọng nói cứng đờ, và một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên kia.

[Tôi cần cô tìm hiểu một chuyện, rất gấp.]

Tất nhiên là vậy rồi.

Emma chua xót nhận ra sự bẩn thỉu của cuộc sống công sở, cô cầm cây bút bi đặt trên bàn cạnh giường và chuẩn bị ghi chép.

"Vâng, ngài nói đi."

Mệnh lệnh tiếp theo của Keith hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Cô nghi ngờ mình nghe nhầm và hỏi lại.

"Ngài bảo tôi điều tra về Yeonwoo ạ?"

[Đúng vậy.]

Câu trả lời đến ngay lập tức. Emma tỉnh cả ngủ vì tình huống bất ngờ này. Chẳng lẽ mình vẫn đang mơ? Cô ngơ ngác chớp mắt rồi vội vàng xác nhận lại trước khi cúp máy.

"ngài Pittman, ngài ra lệnh cho tôi điều tra lý lịch của Yeonwoo đúng không ạ?"

[Đúng vậy.]

Keith lặp lại câu nói đó một lần nữa. Trước khi Emma kịp hỏi thêm điều gì, anh đã nói thêm:

[Tôi muốn cô điều tra tất cả mọi thứ, trường đại học Yeonwoo từng học, bạn bè xung quanh, những hoạt động chính, nếu từng làm thêm thì làm gì, ngày nghỉ thì làm gì. Cô hiểu rồi chứ?]

"……Vậy, ngài muốn tôi điều tra toàn bộ những gì đã xảy ra khi Yeonwoo còn học đại học sao ạ? Bao gồm cả các mối quan hệ?"

[Đúng vậy, trong vòng một tuần.]

Emma suýt nữa thì không kìm được tiếng hét.

"Tôi có thể hỏi lý do không ạ?"

Cô cố gắng kìm nén giọng nói, và Keith trả lời không chút do dự:

"Cứ làm theo lệnh đi."

Điện thoại tắt, Emma nhìn xuống chiếc điện thoại di động với vẻ mặt ngơ ngác.

"Chuyện gì vậy, rốt cuộc là……?"

Cô nằm lại giường, nhưng không thể dễ dàng ngủ được. Cô biết rằng Yeonwoo đã gặp tai nạn. Cô cũng nghe nói về chuyện mất trí nhớ, dù là thông tin tuyệt mật, và do Keith xin nghỉ phép dài ngày đến cuối năm nên phòng thư ký cũng đang trong tình trạng khẩn cấp.

Vậy mà bây giờ lại phải điều tra Yeonwoo, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Emma suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm trọng. Bài báo về vụ tai nạn đăng tải ngày hôm đó ngay lập tức hiện lên trong đầu cô. Hôm đó Yeonwoo đã gặp tai nạn và mất trí nhớ. Chẳng lẽ hai chuyện này có liên quan đến nhau?

"Không lẽ……."

Cô cảm thấy ý nghĩ đó gần như là một sự hoang tưởng, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy bất an. Nếu là một mối quan hệ bình thường, thì sẽ không ai đi điều tra lý lịch của đối phương cả.

Chắc chắn có chuyện gì đó. Chuyện gì vậy nhỉ?

Dù cô có suy nghĩ bao nhiêu đi chăng nữa, thì cũng không có câu trả lời nào xuất hiện.

"Chuyện của các cặp đôi khác thì liên quan gì đến mình."

Cô cố tình nói to lên rồi ngã xuống giường và cố gắng ngủ lại. Nhưng càng cố gắng ngủ thì tinh thần càng tỉnh táo hơn, và cuối cùng cô lại phải ngồi dậy.

Rốt cuộc là.

Cô nghiến răng bước ra khỏi giường và đi về phía nhà bếp. Cô lấy chai rượu whisky mạnh mà cô đã mua để uống trong những lúc thế này ra khỏi tủ và rót ầm ầm vào chiếc ly đựng đá. Cô uống cạn một hơi gần hết ly, lau miệng bằng mu bàn tay một cách thô bạo rồi lớn tiếng phàn nàn.

"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy!"

------------------------

Từ sáng sớm, bệnh viện đã nhộn nhịp khách đến thăm. Chính xác hơn là một người kéo theo quá nhiều người. Nhìn đội vệ sĩ chật cứng hành lang, Steward cười khổ.

"Ngài Pittman thực sự bảo vệ quá mức đấy."

"Tôi xin lỗi."

Yeonwoo cảm thấy áy náy vì nghĩ rằng tình huống này là do mình gây ra nên vội vàng xin lỗi. Steward lắc đầu.

"Không sao đâu, điều đó có nghĩa là anh ấy yêu quý cậu thôi."

"Vâng……."

Steward nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Yeonwoo khi cậu ta trả lời một cách thiếu tự tin.

"cậu vẫn khó tin sao? Việc Pittman yêu cậu ấy?"

Yeonwoo liếc nhìn phía sau, xác nhận rằng Keith không có ở đó rồi mới trả lời.

"Vâng."

Lần này câu trả lời rõ ràng hơn một chút. Steward cười thích thú.

"Rõ ràng như vậy mà? Cậu thật tham lam, hoặc là cậu quá thiếu niềm tin."

"Không phải vậy……."

Yeonwoo bối rối đỏ mặt, phủ nhận rồi nhanh chóng dịu lại.

"……Không, có lẽ là cả hai."

"Ra vậy. Không biết ngài Pittman đã làm gì mà khiến Yeonwoo bất an đến vậy."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo