Kiss Me Liar (Side story) - Chương 18

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Trong tình huống bất ngờ, Yeonwoo tròn xoe mắt kinh ngạc. Bàn tay của Keith đang giữ chặt lấy vai cậu siết chặt đến mức cậu cảm thấy đau nhói, nhưng Keith không hề buông ra mà còn siết chặt hơn.

"Vừa nãy em nói gì cơ? Uống thuốc rồi à? Thuốc ức chế?"

Yeonwoo bối rối chớp mắt. Cậu không hiểu tại sao anh lại phản ứng dữ dội như vậy. Dù còn ngơ ngác, cậu vẫn nói.

"À, không... Chưa ạ."

"Chưa á, vậy là em định uống sao?"

Yeonwoo ngập ngừng đáp:

"Nếu cần thì..."

"Ai..."

Keith suýt hét lên nhưng cắn chặt môi. Cố gắng kiềm chế cơn giận, anh nhanh chóng thốt ra:

"Đừng có mơ tưởng đến chuyện đó. Uống cái thứ đó, em điên rồi à? Muốn chết hay sao mà lại... tình trạng cơ thể em bây giờ thế nào hả..."

Giọng nói đang cao vút đột nhiên biến mất. Yeonwoo vẫn ngạc nhiên và khó hiểu chớp mắt.

"Tình trạng của tôi... không tốt ạ? Bác sĩ không nói gì cả... Không được uống thuốc ức chế ạ? Có cản trở việc tôi lấy lại ký ức không ạ?"

"Không phải vậy, không phải vậy."

Keith giữ chặt vai Yeonwoo rồi cúi đầu. Thở dài một tiếng, anh ngẩng đầu lên.

"Em không được uống thuốc ức chế. Trong thời gian em mất trí nhớ đã có chuyện xảy ra."

Keith cố gắng bình tĩnh nói, lựa lời thuyết phục Yeonwoo.

"Cơ thể em đã thay đổi, từ giờ tuyệt đối không được uống thuốc. Không chỉ thuốc ức chế mà ngay cả thuốc tiêu hóa thông thường cũng phải hỏi ý kiến bác sĩ và được kê đơn. Hiểu chưa?"

"..."

"Trả lời đi."

"... Vâng."

Nghe thấy câu trả lời, Keith mới buông cậu ra. Yeonwoo xoa bóp vai vì cảm thấy tê mỏi, Keith bực bội vuốt tóc ra sau và lẩm bẩm như nói một mình.

"Không hiểu sao tôi lại có suy nghĩ đó. Chẳng có ai nói với tôi phải điều chỉnh pheromone cả."

"thưa ngài Pittman ."

Yeonwoo vô thức buột miệng nói. Keith đang định lấy thuốc lá thì dừng hẳn động tác.

"... Em nói gì?"

Nhận thấy giọng nói khó khăn thốt ra, Yeonwoo lại nói.

"Anh đã nói rồi mà, với tôi..."

Cậu ngập ngừng rồi quyết tâm nói thêm.

"Anh bảo tôi đừng tỏa ra mùi pheromone."

"À..." Khoảnh khắc nhận ra điều đó, Keith bỗng cảm thấy choáng váng. Chết tiệt, khốn kiếp! Thật là...!

Đồ khốn!

Cơn giận bùng phát khiến anh cảm thấy kiệt sức. Keith dùng một tay che mặt và thở dài.

"Tại sao lại nhớ những chuyện đó chứ?"

Trước giọng nói trầm lặng đến lạ thường, Yeonwoo không trả lời mà chỉ nhìn anh. Nhìn Yeonwoo như vậy, Keith lại càng cảm thấy vô lý. Tại sao những ký ức ngọt ngào mà anh nhớ thì hoàn toàn biến mất, trong khi những thứ rác rưởi mà ngay cả anh cũng đã quên thì cậu lại nhớ hết.

Chắc là vì mình là đồ rác rưởi.

Cuối cùng, Keith lại trút giận lên bản thân.

"Em lấy cái đó ở đâu vậy? Không thể có thứ đó trong nhà được. Nếu định uống, vậy là em có sẵn nó rồi sao?"

Yeonwoo thận trọng đáp:

"À, thì là... Lần đầu tiên gặp tai nạn, tôi đã nhận ở bệnh viện. Khi tôi yêu cầu kê đơn thuốc ức chế, họ đã đưa cho tôi ạ..."

"... Hừ."

Keith cạn lời, chỉ còn biết thở dài bất lực. Bệnh viện mà Yeonwoo được đưa đến không phải là bệnh viện có bác sĩ chủ trị nên có lẽ họ không nắm rõ tình hình. Lỗi là do anh đã không nói rõ những chuyện quan trọng đó.

Nhưng ai mà ngờ được em lại xin được kê đơn ở đó chứ.

Yeonwoo lặng lẽ quan sát anh đang che mặt bằng cả hai tay và ngửa đầu ra sau, rồi thận trọng nói.

"Vậy là... không được uống ạ? Nhưng bác sĩ kê đơn cho tôi mà, không nói gì cả..."

"... Đó là lang băm đấy."

Keith nói, vẫn che mặt.

"Từ giờ chỉ nghe lời anh thôi, biết chưa? Không được tự tiện uống bất kỳ loại thuốc nào... được không?."

"À... Vâng."

Dù không hiểu rõ, Yeonwoo vẫn đáp lời. Keith vẫn che mặt và chửi thề khe khẽ. Rốt cuộc đây là cái tình huống gì vậy? Tại sao lại xảy ra chuyện vô lý thế này?

... Không thể cứ như vậy được.

Keith lấy lại tinh thần và buông tay khỏi mặt.

"Yeonwoo."

Anh gọi tên cậu, nhìn thẳng vào cậu khiến Yeonwoo khựng lại. Có thể thấy rõ sự lo lắng trong mắt cậu. Hít một hơi thật sâu, Keith mở lời với giọng điệu dịu dàng nhất có thể.

"Hôm nay anh muốn dành thời gian riêng với em. Để em có thể tìm lại dù chỉ một chút ký ức đã mất. ... Không phải những ký ức tồi tệ, mà là những kỷ niệm đẹp mà chúng ta đã có cùng nhau."

Keith đưa tay lên. Ngập ngừng lưỡng lự vài lần, bàn tay anh thận trọng vuốt ve má Yeonwoo.

"Vì vậy, anh hy vọng em cũng sẽ cố gắng. Cố gắng để nhớ lại. ... Và khi ký ức quay trở lại."

Bàn tay Keith di chuyển lên tai Yeonwoo. Ánh mắt anh dõi theo bàn tay đang di chuyển và thì thầm.

"Chúng ta sẽ khắc dấu."

"..."

"Để không bao giờ biến mất nữa."

Cảm giác như giọng nói cuối cùng hơi run rẩy. Yeonwoo nhìn anh rồi thận trọng nói. Khi cậu trả lời "Vâng", biểu cảm của Keith mới giãn ra, thay vào đó là một nụ cười. Cậu nghĩ thật may mắn, thì Keith lên tiếng. Giọng nói quá đỗi dịu dàng và êm ái.

"Nhưng mà, Yeonwoo."

"Dạ?"

Đột nhiên cậu cảm thấy bất an. Lo lắng ngước nhìn, Yeonwoo nghe Keith thì thầm ngọt ngào hơn.

"Anh đã nói sao nếu em gọi anh là ngài Pittman?"

Lần này thì Yeonwoo tái mét mặt mày.

"...... Đảo ạ."

"Đúng rồi."

Nghe cậu trả lời bằng giọng nhỏ xíu, Keith hài lòng gật đầu.

"Lần này anh bỏ qua cho em, nhưng lần sau anh sẽ thật sự đưa em ra sân bay đấy. Em cũng biết đấy, anh có đến ba chiếc máy bay có thể cất cánh ngay khi anh muốn."

"Vâng ."

Yeonwoo nuốt khan.

"Đúng vậy ."

Cậu nhớ rằng anh có ba chiếc chuyên cơ với kích cỡ khác nhau. Một trong số đó được đặt hàng khi Yeonwoo còn là thư ký, và hai chiếc cũ hơn còn lại đã được thay thế bằng những chiếc mới gần đây. Như thể đọc thấu tâm can Yeonwoo, Keith mỉm cười.

"Chiếc vừa mua tháng trước em còn chưa được đi thử, nếu đi đến đảo trên chiếc đó thì tuyệt lắm nhỉ?"

Bối rối, Yeonwoo không dám trả lời ngay mà ấp úng, ừm, à, dạ.

"...... Tôi sẽ cẩn thận ạ."

"Làm ơn đi em...chú ý vào nhé."

Keith nói thêm bằng giọng điệu không hề van nài rồi chuyển chủ đề.

"Đi ăn thôi. Anh đã đặt chỗ rồi."

Nhanh chóng đuổi theo Keith, Yeonwoo hỏi.

"Đặt chỗ ạ? ...... Nơi nổi tiếng ạ?"

Nhớ lại những ngày cậu gọi điện thoại hết chỗ này đến chỗ kia để điều chỉnh lịch trình cho Keith, Keith liếc nhìn cậu.

"...... Đến đó em sẽ biết thôi."

Sẽ tốt hơn nếu em nhớ ra đấy.

Keith ngầm nói thêm. Bỗng nhiên cậu nhớ đến Yeonwoo của ngày hôm ấy. Khuôn mặt non nớt hơn bây giờ, liên tục cười khúc khích vì say rượu. Và cả khuôn mặt ửng đỏ của cậu khi thổ lộ tình cảm với anh.

Lần đầu tiên em nói yêu anh.

<Keith.>

Ước gì anh đã nói anh cũng yêu em.

<Em thích anh.>

Bỗng một góc trong tim anh nhói lên.


Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng. Với đài phun nước lộng lẫy và khu vườn rộng lớn nằm sâu bên trong, nơi đây chỉ hoạt động theo hình thức đặt bàn nghiêm ngặt, và ngay cả như vậy thì không phải ai có tiếng tăm cũng có thể đặt được. Mặc dù vậy, chỗ ngồi luôn được đặt kín trước một hoặc hai tháng.

Bước ra khỏi xe, Yeonwoo đi theo sau Keith vào bên trong nhà hàng. Trên tấm bảng kim loại đặt ở lối vào có khắc con số 70 năm lịch sử cùng với hình một chai rượu vang nằm nghiêng. Vừa bước qua sảnh, người quản lý đang đợi sẵn đã tiến đến chào hỏi anh.

"Chào mừng quý khách, ngài Pittman. Yeonwoo. Cảm ơn hai vị đã ghé thăm."

Sau đó, anh ta mỉm cười với Yeonwoo. Thấy anh ta có vẻ nhận ra mình, Yeonwoo gượng gạo cười đáp lại. Người quản lý quay người dẫn đường trước. Sau khi băng qua nhà hàng khá đông khách và ngồi vào chỗ được chỉ định, nhân viên đi theo sau đã mang nước uống và thực đơn rượu cho Keith, thực đơn món ăn cho mỗi người rồi rời đi.

Mình đã đến đây nhiều lần rồi sao?

Yeonwoo cẩn thận nhìn xung quanh, cố gắng nhớ lại bằng mọi giá. Nhìn cậu như vậy, Keith lên tiếng.

"Em có nhớ không? Nơi này."

"...... Không ạ."

Yeonwoo lắc đầu, Keith nói mà không có phản ứng gì đặc biệt như thể anh đã đoán trước được.

"Trước đây vì em không ăn trưa được trong một thời gian nên anh đã đưa em đến đây ăn. ...... Em đã uống quá nhiều rượu vang và say mèm."

Keith đưa danh sách rượu vang cho cậu và mỉm cười.

"Uống vừa đủ thôi, đừng say. Hôm nay chúng ta còn lịch trình khác nữa."

"Vâng......"

Lịch trình khác là gì nhỉ? Yeonwoo thắc mắc và lướt nhìn thực đơn rượu vang mà Keith đưa cho. Liếc nhìn qua thực đơn, cậu thấy Keith đang chọn món ăn. Cậu lại cúi xuống xem các loại rượu vang rồi ngập ngừng nói.

"Chúng ta có thường đến đây không ạ?"

Keith vẫn lật từng trang thực đơn và hờ hững trả lời.

"Từ sau lần đó thì không đến nữa. Đây là lần đầu tiên anh đến đây sau khi kết hôn."

"Nhưng cả người quản lý và mọi người đều có vẻ biết tôi......"

Nghe cậu nói lửng lơ, Keith bật cười.

"Sống ở Mỹ thì đương nhiên phải biết rồi. Em là đối tác của anh mà."

Nghe những lời đó, một hình ảnh lướt qua tâm trí cậu. Đó là một bài báo đăng hình Keith đang hôn một người nào đó. Cậu hoàn toàn không nhớ ra khuôn mặt của người kia, nhưng Keith trong bức ảnh thì vẫn hiện rõ trước mắt cậu.

"Em lại nhớ ra gì đó sao?"

Giọng nói bất ngờ của Keith kéo cậu về thực tại. Anh đang nhìn cậu từ phía bên kia chiếc bàn lớn.

"À...... Thì là."

Yeonwoo ngập ngừng đáp.

"Thì là...... Bức ảnh đang hôn, trên báo...... À, còn nói là đã cuỗm sạch cửa hàng trang sức nữa."

Nghe cậu nói ra những điều tiếp theo, Keith liền lộ vẻ bất lực.

"Hà......"

Như thể đã mệt mỏi với những chuyện này, anh thở dài một tiếng.

"Lúc đó anh cũng đã giải thích rồi mà...... Người đó là Angel, Omega đã sinh ra anh."

"......"

"Ít nhất em không thể nhớ ra một ký ức tốt đẹp nào về anh sao?"

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo