Kiss Me Liar (Side story) - Chương 17

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Anh chà xát môi lên má cậu bé phát ra tiếng kêu, Spencer cười phá lên và vặn vẹo người. Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ thấy đây là một cặp cha con hạnh phúc.


Nhìn quang cảnh tươi sáng và lành mạnh như vậy, cậu thực sự muốn chết đi cho rồi.

Đứng ở cửa, Yeonwoo nhìn xuống Keith và Spencer, nhớ lại những việc làm vô liêm sỉ của mình nên không dám ngẩng mặt lên. Cậu thậm chí còn có thôi thúc muốn lùi lại rồi quay trở về phòng.

Và lại tự sướng trên giường thôi.

Thực tế đột ngột hiện ra khiến cậu lại muốn đập đầu vào tường. Vừa hay, Keith không phát hiện ra cậu, nếu không thì có lẽ cậu đã đập đầu cho đến khi yêu tinh dâm dục bỏ chạy.

"Yeonwoo."

"Bố!"

Tiếp đó, Spencer cũng hét lên khi phát hiện ra Yeonwoo,bé vẫy một tay. Yeonwoo gượng gạo mỉm cười đáp lại. Cậu phải xuống, nhưng lần này cậu không thể đi vì một lý do khác. Cậu nghĩ rằng thật phiền phức khi cậu không thể đi xuống cầu thang dù chỉ có vài bậc, nhưng đôi chân cậu không chịu nhúc nhích. Cậu đã đi thang máy xuống đến sảnh, nhưng ở cửa, nơi chỉ có hơn chục bậc thang thì không còn cách nào khác ngoài cầu thang.

Nhận thấy sự do dự của Yeonwoo cứ chần chừ mãi, Keith đột nhiên bắt đầu đi lên cầu thang. Anh dễ dàng nhấc cậu bé đang khoác trên tay lên vai, và ngay lập tức đứng trước mặt Yeonwoo. Mặc dù anh đứng dưới cậu hai bậc thang, nhưng chiều cao của anh vẫn lớn hơn Yeonwoo.

"A!"

Keith không chút do dự bế Yeonwoo lên, xoay người và bắt đầu đi xuống cầu thang. Giống như ngày hôm qua, anh vừa ôm Yeonwoo trong tay, vừa cõng cậu bé trên vai và nói với Charles.

"Làm thang máy ở mỗi bậc thang. Làm dốc nữa. Không, hay là lắp thang máy đi thẳng từ cửa lên tầng hai luôn cũng được."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

"À, cái đó thì, không cần thiết phải làm đến vậy đâu."

Yeonwoo vội vàng nói.

"Chắc tôi sẽ sớm khỏe thôi, chỉ là tạm thời thôi nên không cần phải làm đến mức đó đâu……."

"Yeonwoo."

Keith dùng giọng nói dịu dàng ngắt lời Yeonwoo.

"Việc anh đập nát hết cái nhà này và xây lại từ đầu, và việc làm thang máy, cái nào nhanh hơn?"

Yeonwoo ngập ngừng một lát rồi trả lời.

"……Thang máy ạ?"

"Ừ, em cũng đồng ý thì tốt rồi."

"Tôi đâu có đồng ý."

Yeonwoo thầm nghĩ, nhưng dù có phản bác lại thì cũng vô ích thôi.

Trong khi hai người đang tranh cãi, họ đã đến chân cầu thang. Yeonwoo nghĩ rằng anh sẽ thả mình xuống, nhưng Keith vẫn tiếp tục đi về phía xe. Whittaker nhanh chóng mở cửa xe và nhanh mắt đỡ Spencer từ trên vai Keith xuống. Sau đó, Keith đặt Yeonwoo vào trong xe, rồi theo sau lên xe, và Whittaker đặt đứa trẻ đang bế trên tay anh lên đùi anh rồi đóng cửa lại.

"Em không khỏe à?"

Keith ngồi ở ghế bên cạnh đột nhiên hỏi. Yeonwoo giật mình quay lại thì thấy anh đang nhìn mình với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Ở đâu khó chịu thì cứ nói với anh nhé, anh sẽ gọi ngay cho Steward."

"À, không ạ. Tôi vẫn ổn mà…… Sao vậy ạ?"

Vô thức vuốt mặt, Keith cau mày nói.

"Mặt em đỏ quá. Có vẻ hơi sưng nữa…… Chẳng lẽ em bị ai đánh à. Làm gì có ai dám đánh em trong nhà anh chứ, đúng không? Hơn nữa lại là trong khoảng thời gian em đi chuẩn bị, dài lắm cũng chỉ hai tiếng thôi. Vậy thì chỉ có thể nói là em không khỏe thôi."

Chỉ vỏn vẹn có hai tiếng mà em đã dùng triệt để đến vậy đấy.

Yeonwoo cảm thấy ghê tởm bản thân và cúi đầu tránh ánh mắt của Keith.

"Chỉ là…… Tôi vẫn ổn mà. Anh đừng lo. Chắc tại tôi tắm lâu quá nên thế thôi ạ."

"……."

"Thật đấy ạ. Tôi không khó chịu ở đâu cả. Mọi thứ đều ổn ạ."

Nếu Keith biết người đã đánh mình là chính mình thì anh sẽ phản ứng như thế nào?

Cậu lo lắng quan sát sắc mặt của anh, Keith im lặng một hồi rồi thở dài.

"Thì ra là, em thực sự tắm lâu thật."

May mắn là mọi chuyện có vẻ như đã qua. Yeonwoo thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt khác thì tim cậu lại run lên.

Chẳng lẽ mỗi khi cậu bảo đi tắm thì cậu đều tự sướng sao?

Trong lòng đầy bất an, xe bắt đầu lăn bánh, và Yeonwoo không nói gì thêm sau đó.


"Peter, Cecil, Joe!"

Vừa mở cửa xe, Spencer đã nhảy xuống như lăn và hét lớn, dang rộng hai tay. Hai đứa trẻ đang đứng trước cửa vươn tay ra về phía Spencer đang chạy về phía chúng.

"Chào mừng cậu đến, Spencer."

Peter là người lớn nhất nên cao hơn hẳn những đứa trẻ khác, cậu bé nhanh chóng bắt lấy Spencer và ôm chặt cậu. Spencer cũng ôm đáp lại Peter và chào hỏi.

"Chào Peter. Hôm nay tớ sẽ ngủ lại nhà cậu đó!"

"Thật á? Hay là ngủ trên giường của tớ nhé?"

"Ừ, vậy nha, thích quá!"

Spencer thích thú reo lên. Thấy vậy, Peter nghiêng đầu và hôn lên má cậu.

"Spencer đáng yêu thật đấy."

Keith cau mày khi nhìn thấy cảnh đó.

"Dạo này con trai với nhau mà cũng hôn nhau hả?"

Nghe câu hỏi nhỏ nhẹ của anh, Josh đáp: "Tôi cũng không biết nữa."

"Tôi không phải là người của thời nay mà."

Anh lặng lẽ quan sát hai người, Peter nhìn Spencer với ánh mắt đầy yêu thương và ôm cậu chặt thêm một lần nữa.

"Này……."

Lần này có vẻ như chúng sắp hôn nhau, Keith định ngăn lại thì đột nhiên có tiếng sụt sịt phát ra từ bên cạnh. Mọi ánh mắt đều hướng về một phía, ở đó có một cậu bé tên là Cecil với mái tóc vàng dài và chiếc nơ xinh xắn đang lau nước mắt bằng nắm đấm.

"Cecil, sao vậy? Đừng khóc!"

Spencer tự nhiên tách ra khỏi Peter và tiến đến trước mặt Cecil, cố gắng dỗ dành cậu.

"Nhưng."

Cecil sụt sịt nói.

"Spencer đã quên tớ rồi."

"Gì cơ? Không có đâu, sao tớ lại quên Cecil được!"

"Cậu chỉ chào mỗi Peter thôi mà."

"Không phải đâu, Cecil. Tớ định chào Cecil mà. Nào, Cecil! Đừng khóc nữa!"

Spencer cố gắng duỗi cánh tay ngắn ngủi của mình và ôm chặt lấy Cecil, xoa má vào cậu. Dưới sự chứng kiến của mọi người, Cecil dịu dàng nói với Spencer.

"Spencer, muốn chào thì phải hôn chứ."

"Ừ."

Spencer ngay lập tức làm theo lời cậu và chạm môi vào má cậu rồi rời ra.

"Giờ cậu không khóc nữa à? Không buồn nữa à?"

Nghe Spencer hỏi với vẻ mong chờ, Cecil vẫn lắc đầu với vẻ mặt buồn bã.

"Nhưng, hôm nay tớ sẽ ngủ trên giường của Peter mà. Cecil mà ngủ một mình thì sợ lắm……."

"Ọe."

Peter đột nhiên nôn ọe ở phía sau. Josh vội vàng vỗ lưng cho cậu bé, nhưng Cecil không quan tâm đến điều đó và nháy mắt với Spencer. Spencer vội vàng nói.

"Đừng lo, Cecil. Tớ sẽ ngủ cùng cậu mà. Nhìn nè, tớ còn mang cả cá mập đến nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại quái vật!"

"Thật á?"

Cecil lén lút nhấc mí mắt lên.

"Spencer sẽ ngủ cùng tớ thật chứ?"

Cecil đã cao bằng Spencer dù nhỏ tuổi hơn, cậu bé nắm chặt tay cậu và hỏi. Spencer gật đầu mạnh và hứa "Ừ". Ngay lập tức Cecil cười tươi như chưa từng khóc và ôm chặt lấy cậu.

Keith nhìn cảnh tượng đó và lẩm bẩm bằng giọng trầm.

"Bailey, nếu lũ nghịch tử mà cậu nuôi dám động vào con trai tôi dù chỉ là một ngón tay thôi, thì Miller sẽ tan tành mây khói cho mà xem."

"Chạm môi thì được không ạ? Có vẻ như hôn hít đã quen rồi thì phải.……Tôi xin lỗi."

Josh lỡ lời đùa cợt, ngay lập tức nhận ra mình đã chọn nhầm đối tượng khi đối diện với ánh mắt đáng sợ và vội vàng xin lỗi. Nếu là đội bảo vệ làm việc cùng Josh thì chắc hẳn đã cười phá lên trước câu đùa của anh, thật đáng tiếc.

"Dù sao thì bọn trẻ vẫn còn nhỏ mà? Tôi nghĩ không cần phải nghiêm túc đến vậy đâu ạ."

"……."

Hơn nữa, Josh nói thêm.

"Bỏ qua việc bọn trẻ nhà tôi thế nào đi, nhưng nếu Spencer thích thì lúc đó biết làm sao?"

Lời nói của Josh nghe có lý, nhưng Keith không trả lời. Anh muốn tách bọn trẻ ra ngay lập tức, nhưng hình ảnh Spencer thất vọng hiện lên trước mắt anh nên anh đành từ bỏ. Đúng như lời Josh nói, bọn trẻ vẫn còn nhỏ nên không có gì phải lo lắng cả. Chỉ là Spencer cần được giáo dục nhiều mặt hơn mà thôi.

Cứ thế này thì có ngày gặp phải bọn lừa đảo rác rưởi rồi bị lừa sạch mà không hay biết cho xem.

Keith nhăn mặt trước những tưởng tượng tồi tệ nhất. Sao con của mình lại như vậy chứ? ……Tuy đáng yêu thật.

Keith vô thức quay đầu lại và chạm mắt với Yeonwoo vừa ngước mắt lên. Nhìn khuôn mặt đó, Keith ngay lập tức hiểu ra Spencer đã thừa hưởng tính cách dễ dãi và cả tin của ai.

"……Thật là phiền phức."

Keith lẩm bẩm bằng giọng trầm. Nếu giống Yeonwoo thì khả năng cao là sẽ bị bọn rác rưởi lừa gạt. Ngăn chặn chuyện đó bằng mọi giá.

Anh phớt lờ Yeonwoo đang nghiêng đầu với vẻ khó hiểu và quay đầu lại. Keith chen vào giữa và tách Spencer ra khỏi Cecil rồi nói.

"Chào bác Bailey đi con, Spencer."

Josh vẫn sử dụng họ cũ sau khi kết hôn. Spencer đưa tay ra cho Josh theo lời anh.

"Chào bác Joe ạ."

Josh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và bắt tay cậu nhẹ nhàng rồi mỉm cười.

"Chào mừng con đến, Spencer. Chúc con chơi thật vui vẻ nhé."

"Spencer, phải gọi là bác Bailey chứ."

Nghe Keith nói, Josh lắc đầu.

"Không sao đâu, tôi bảo cậu bé cứ gọi là Joe vì khó phát âm quá mà. Chào Yeonwoo. Khỏe không?"

Nhìn khuôn mặt của người đàn ông đang chào mình, Yeonwoo chớp mắt. Thật đúng là một người đàn ông xứng đáng với cụm từ "tươi sáng như ánh mặt trời". Nếu có một người đàn ông tóc vàng đẹp trai đại diện cho California, thì đó chính là người đàn ông này. Chỉ cần treo một tấm áp phích khổng lồ có chữ "California" ở phía sau và đăng một bức ảnh anh ta đang cười rạng rỡ lên quảng cáo địa phương, thì số lượng khách du lịch chắc chắn sẽ tăng gấp ba lần.

"À, xin chào. Rất vui được làm quen ạ."

Sau khi bắt tay ngượng ngùng, Josh nghiêng đầu. Keith đột nhiên nắm lấy vai anh ta và kéo sang một bên.

"Bị mất trí nhớ sao?"

Nghe Josh giật mình hỏi, Keith đáp "Ừ".

"Đang điều trị nên đừng nói những lời vô nghĩa. Quan trọng nhất là sự ổn định."

"Tôi hiểu rồi. Mà sao lại thế?"

"Bị ngã cầu thang. Vì bảo vệ Spencer."

"Ra vậy."

Josh thốt lên một tiếng cảm thán tiếc nuối rồi hỏi.

"Nếu cần thì tôi có thể trông Spencer vài ngày đấy. Tôi được nghỉ đến tháng sau mà."

"cậu được nghỉ dài thế?"

Nghe anh hỏi vô tình, Josh trả lời như một điều hiển nhiên.

"Tôi phải dành kỳ nghỉ cuối năm và năm mới cho gia đình chứ."

<Mấy cái tên đó mà ở cạnh nhau thì chắc chắn sẽ chỉ nhìn nhau thôi, dù có bom hạt nhân nổ bên cạnh cũng không biết đâu.>

Đột nhiên lời của Grayson vang lên trong đầu Keith. Anh im lặng nhìn anh ta rồi quay người lại đi về phía Yeonwoo đang chờ đợi. Josh cũng bước theo anh. Hình ảnh Yeonwoo đang đứng một mình trông bọn trẻ lọt vào tầm mắt họ. Keith bước nhanh hơn và nhanh chóng bỏ xa Josh. Nhìn cảnh đó, Josh nghĩ.

Nếu như Chase quên mình thì…….

Kết luận rất đơn giản.

Nhốt vào tầng hầm rồi bắt em ấy chỉ được nhìn mình thôi.

Chỉ cần tưởng tượng thôi là đã thấy vui rồi.

-------------------------

Yeonwoo đang nhìn lũ trẻ chơi đùa thì quay đầu lại khi cảm thấy có ai đó đến gần, và mỉm cười khi chạm mắt với Keith. Một nụ cười dịu dàng cũng nở trên khuôn mặt của Keith, anh dường như đã khựng lại một chút.

"Hay là chúng ta về thôi nhé? Anh thấy Spencer và bọn trẻ chơi thân với nhau rồi mà."

Có thật là chơi thân với nhau không nhỉ?

Yeonwoo nhìn bọn trẻ mà không thể đánh giá được rồi gật đầu. Tình yêu của anh dành cho Spencer là chân thành mà. Nếu Keith thấy ổn thì chắc là ổn thôi.

"Spencer, mai bố sẽ đến đón con nhé."

Sau khi ôm và hôn cậu bé, Yeonwoo đột nhiên cảm thấy đau lòng. Cậu chỉ nghĩ đến việc phải rời xa Spencer dù chỉ một đêm thôi mà tim cậu đã nhói lên rồi. Keith lặng lẽ quan sát Yeonwoo đang ôm chặt cậu bé và không thể rời đi rồi lên tiếng.

"Chỉ là một đêm thôi mà, Yeonwoo."

"……."

Yeonwoo bất đắc dĩ gật đầu. Sau khi ôm chặt cậu bé thêm một lần nữa rồi thả cậu ra, Spencer liền chạy về phía Peter và Cecil.

Đến cả quay đầu lại cũng không thèm.

"Yeonwoo."

Cậu ấm ức nhìn theo bóng lưng Spencer, thì Keith gọi cậu. Cậu ngẩng đầu lên, và ngay lập tức chạm mắt với Keith.

"Chúng ta phải đi thôi."

Nhìn khuôn mặt đang cười khổ của anh, cậu cảm thấy ngại ngùng. Cậu vội vàng đứng dậy thì Keith lên tiếng.

"Hãy để bọn trẻ chơi với nhau, người lớn cũng cần có thời gian riêng chứ."

"Nào," anh chìa tay ra. Yeonwoo ngập ngừng một lát. Chỉ là nắm tay thôi mà. Thật sự không có gì to tát, nhưng cậu lại cảm thấy khó khăn khi nắm lấy nó. Yeonwoo biết rất rõ những gì tay mình đã làm.

"Yeonwoo?"

Keith nghi ngờ hỏi. Đột nhiên mặt Yeonwoo đỏ bừng. Cậu bối rối vội vàng quay người và nhanh chóng bước về phía xe.

Phải làm sao đây, phải làm sao đây.

Mình phải giảm bớt pheromone mới được, nhưng mình không biết cách làm. Phải rồi, làm sao một Omega bình thường như mình biết làm những chuyện đó được? Chỉ có thể xấu hổ mà tuôn ra pheromone thế này thôi.

"……Hay là mình nên uống thuốc nhỉ."

Khi cậu lẩm bẩm, Keith đột nhiên túm lấy vai cậu từ phía sau.

"……!"

Yeonwoo giật mình nín thở, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt Keith trắng bệch.

"Em vừa nói gì vậy?"

Giọng nói trầm thấp khẽ run lên.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo