Kiss My Grits - Chương 17

“Avery, tập trung vào! Vẫn còn một nửa nữa đấy!”

Tôi giật mình tỉnh lại trước tiếng hét của huấn luyện viên. Tôi vội vàng chỉnh lại tư thế và kéo tay cầm lại.

Nghĩ lại thì cái tên đó hôm nay có hơi khác so với bình thường.

Cậu ấy vẫn là một tên gầy gò và ốm yếu, nhưng có một cái gì đó mà tôi không thể giải thích được bằng vóc dáng hay vẻ bề ngoài của cậu ấy. Rõ ràng là cậu ấy đã thay đổi ở đâu đó.

Chẳng hạn như sự tự tin chẳng hạn.

Nếu đó là nhờ việc cậu ấy đã gia nhập Lilis, thì câu trả lời thật đơn giản. Và đó là một lý do rất chính đáng. Nghĩ lại, những tưởng tượng của tôi đã trở thành sự thật. Ánh mắt của Lucien khi nhìn tôi, hay nụ cười nhạt trên môi cậu ấy.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lucien như vậy nên tôi có hơi bối rối. Tôi cũng có những suy nghĩ ngốc nghếch như “Sự tự tin quan trọng đến vậy sao”, nhưng mặt khác tôi lại cảm thấy ớn lạnh. Những lời tôi đã nghe về Lucien đột nhiên trở nên thật hơn.

Tất cả những Alpha cực phẩm đều là những kẻ sociopath.

Tại sao nhỉ. Không hiểu sao tôi có cảm giác như mình có thể cảm nhận được điều đó.

Sau đó thời gian trôi qua rất nhanh. Lucien thỉnh thoảng vẫn chào hỏi tôi, nhưng chỉ có vậy thôi. Cậu ấy không ăn trưa cùng tôi, hay chào hỏi khi học cùng lớp. Cậu ấy đi chơi cùng lũ Lilis, và khi tôi nhận ra thì tôi đã trở thành một kẻ cô độc.

Không phải là tôi hoàn toàn không có một nhóm bạn nào. Tôi khá là hòa đồng, và tôi nhanh chóng kết bạn đủ thân để trò chuyện hay ăn trưa cùng nhau. Tất nhiên là mối quan hệ của tôi không thân thiết như với những người bạn cũ, nhưng nó đủ để tôi không cảm thấy bất tiện khi ở trường. Dù sao thì kỳ thi đại học cũng đang đến gần nên việc cố gắng kết bạn mới không có giá trị gì. Vì vậy, tôi giữ một khoảng cách vừa phải và duy trì tình bạn đủ để không cảm thấy cô đơn.

Trong một thời gian tôi đã lo lắng đến mức không ngủ được vì sợ Lucien sẽ đi rêu rao chuyện của tôi, nhưng thời gian trôi qua, tôi dần quên đi chuyện đó. Sau này, tôi còn nảy sinh lòng tin và sự táo bạo vô cớ, tôi nghĩ rằng “Lucien không có lý do gì để đi nói những chuyện đó”, hay “Nếu cậu ta có nói thì sao chứ”. Và cứ như vậy, thời gian trôi qua chậm rãi, rồi mùa xuân đến và băng trên hồ bắt đầu tan chảy, thì một sự thay đổi lớn đã xảy ra trong trường.

“Gì cơ? Hội trưởng đã bỏ học rồi á?”

Nghe những lời đột ngột đó, tôi đã vô thức lớn tiếng. Người thông báo tin tức gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc và nói tiếp.

“Tớ không biết cậu ta đã gây ra chuyện gì, nhưng đột nhiên cậu ta lại như vậy. Có vẻ như cậu ta đã rời khỏi ký túc xá vào ngày hôm qua rồi.”

Tôi ngơ ngác chỉ biết chớp mắt. Tôi nghe tin một thành viên khác của Lilis đã biến mất vào một buổi chiều nọ khi cái lạnh đã dịu đi phần nào.

Đã là người thứ năm rồi.

Tôi mặc kệ những lời bàn tán của những người đã chuyển sang chủ đề khác và chìm vào suy nghĩ. Không biết từ khi nào các thành viên của Lilis lại bắt đầu biến mất từng người một. Người đầu tiên là phó hội trưởng của Lilis. Một ngày nọ, cậu ta đột nhiên bị ngã cầu thang và bị thương nặng. Thật không may, cậu ta đã va đầu xuống nên đã hôn mê gần một tháng trời, rồi may mắn tỉnh lại, nhưng cậu ta đã được thông báo rằng cậu ta sẽ phải điều trị trong một thời gian dài thì mới có thể quay lại trường.

Người tiếp theo là hội trưởng của Lilis. Cậu ta bỗng dưng rơi xuống hồ và suýt chết đuối. Vào thời điểm cái lạnh đang hoành hành, người ta đã đồn đoán rằng tại sao lớp băng dày như vậy lại bị vỡ, và tại sao hội trưởng lại đến đó vào giữa đêm, nhưng cậu ta đã rời khỏi trường như chạy trốn mà không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào. Và sau khi bầu hội trưởng mới thì người đó, sau khi bầu phó hội trưởng mới thì người đó, cũng gặp tai nạn. Vì vậy mà danh tiếng của Lilis đã xuống dốc không phanh và không còn ai muốn gia nhập câu lạc bộ nữa.

Giờ thì số lượng thành viên còn lại đã không còn nhiều, vậy mà hội trưởng mới được bầu một cách khó khăn lại bỏ học nữa, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Lilis đã bị nguyền rủa bởi ác quỷ.”

Tôi có thể hiểu phần nào những tin đồn trẻ con vô lý đó. Không phải quá hiển nhiên sao khi những điều tồi tệ như vậy liên tục xảy ra? Rồi vào một buổi sáng sớm nọ, khi những bất hạnh đó ập đến từng người một, Oliver, bạn cùng phòng của tôi, đã rời khỏi trường. Khi tôi thức dậy bởi tiếng chuông báo thức thì cậu ta đã biến mất không dấu vết. Cậu ta không để lại một tờ giấy nhắn nào, tôi chỉ biết rằng cậu ta đã chuyển trường qua những lời truyền miệng. Và đêm hôm đó, Lucien đã đến tìm tôi.

*****

“Ư… ư…”

Một tiếng rên rỉ vô thức bật ra vì cái lạnh đột ngột. Tôi đã bật lò sưởi ở nhiệt độ cao nhất rồi đi ngủ, nhưng tôi vẫn mơ màng tỉnh dậy vì luồng gió lạnh buốt đánh vào toàn thân. Đầu óc tôi dần tỉnh táo hơn, và một ý nghĩ chợt lóe lên.

Đây không chỉ là không khí lạnh thôi mà…?

Gió đang lùa vào từ đâu đó. Hơn nữa, là một luồng gió rất mạnh. Nhận ra điều đó, tôi ngước đầu lên vì nghi ngờ, và tôi đã kinh ngạc đến mức đông cứng tại chỗ.

Có ai đó đang trèo qua cửa sổ vào.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chỉ vài giây, vô số ý nghĩ đã nảy ra trong đầu tôi. Tại sao Oliver lại phải rời đi vào đúng ngày hôm nay? Có phải tên đó biết tôi ở một mình nên mới lẻn vào đây không? Kẻ trộm? Hay là một tên ở phòng khác lén ra ngoài rồi tìm nhầm phòng? Vì là ban đêm và trời tối nên cũng có thể. Để cái cửa đàng hoàng không đi, lại cứ phải trèo qua cửa sổ? Cũng đâu có quy định nghiêm ngặt đến thế đâu?

Chẳng lẽ là ma…?

Khi tôi nghĩ đến đó, tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó. Khuôn mặt xanh xao đến mức gần như tái mét dưới ánh trăng mờ ảo chợt lọt vào mắt tôi, và tôi đã biết được danh tính của hắn.

“Lucien?”

Tôi hoảng hốt kêu lên, tên đó đang định trèo xuống từ trên bàn thì giật mình quay đầu lại. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và tôi lại một lần nữa chắc chắn. Lucien đang mở to mắt nhìn tôi.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Trong lúc chờ đợi nhiệt độ trong phòng tăng trở lại sau khi tôi đóng cửa sổ, tôi đã chất vấn tên đó đầu tiên. Tôi đang trách mắng cậu ấy về việc cậu ấy đang làm cái quái gì vậy, nhưng Lucien có vẻ không hề hối lỗi, cậu ấy cười và giơ một chiếc hộp dẹt lên.

“Tớ định ăn pizza cùng cậu.”

“Pizza? Vào giờ này á?”

Đã quá nửa đêm rồi. Đột nhiên đến tìm tôi, hơn nữa còn xâm nhập trái phép qua cửa sổ, vậy mà chỉ vì pizza thôi sao. Tôi ngỡ ngàng đến mức không thốt nên lời. Nhưng Lucien vẫn có vẻ vui vẻ, cậu ấy trải pizza lên chiếc giường trống và ra hiệu cho tôi.

“Nhanh lên, mau lên. Tớ đã hứa là lần sau tớ sẽ mua mà.”

Tất nhiên là đã có chuyện đó. Nhưng không ai có thể ngờ rằng cậu ấy sẽ giữ lời hứa đó một cách bất ngờ như thế này. Tôi đành phải xoa xoa mái tóc rối bù một cách thô bạo rồi bước ra khỏi giường và ngồi xuống chiếc giường đối diện. Đó là chỗ trống mà Oliver đã để lại.

Chúng tôi đặt pizza lên chiếc giường đã được dọn dẹp sạch sẽ và ăn từng miếng. Tôi có cảm giác hơi kỳ lạ. Tôi cứ nghĩ rằng khi gặp lại tên đó, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy gượng gạo, nhưng trái ngược với dự đoán, tôi lại không cảm thấy như vậy. Ngược lại, một cảm xúc phức tạp vừa vui mừng vừa trách móc đang khuấy động trong lòng tôi.

“Sao vậy? Không ngon à? Hay là tớ nên mua cái khác?”

Thấy tôi không ăn nhiều như lần trước, Lucien nghi hoặc hỏi. Tôi thở dài rồi mở miệng.

“Thành thật mà nói đi, Lucien. Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ gì cơ?”

Nghe Lucien lặp lại lời mình, tôi đã cố gắng hết sức để truyền đạt suy nghĩ của mình một cách rõ ràng hơn.

“Ý tớ là… lý do mà cậu cố tình tìm đến tớ vào lúc này là gì? Hơn nữa, còn trèo qua cửa sổ nữa chứ.”

“Vì tớ muốn gặp cậu.”

Câu trả lời rất rõ ràng. Lucien không hề do dự mà nói thêm.

“Cửa trước bị khóa vào giờ này mà. Gọi người quản lý thì họ sẽ mở cửa cho, nhưng làm như vậy thì nhanh hơn, với cả hầu hết mọi người đều không khóa cửa sổ.”

Cậu ấy đoán đúng, và tôi cũng chưa bao giờ khóa cửa sổ cả. Ngay từ đầu, ai mà ngờ rằng sẽ có người cố gắng lẻn vào phòng ký túc xá qua cửa sổ như thế này chứ. Nhưng vấn đề cốt lõi không phải là ở đó.

“Vào giờ này á? Chúng ta có thể gặp nhau vào ban ngày mà?”

“Vì tớ muốn gặp cậu bây giờ.”

Lucien lại trả lời ngay lập tức. Như thể cậu ấy đã dự đoán rằng tôi sẽ hỏi câu này vậy.

Ừm thì đây cũng là một câu hỏi mang tính nguyên tắc mà.

Đây là một câu hỏi quá đỗi bình thường mà người ta sẽ hỏi một vị khách đến thăm vào giờ này theo cái kiểu này. Tôi vẫn còn một thắc mắc quan trọng hơn.

“Lucien, cậu muốn trở thành hội trưởng của Lilis à?”

Nghe câu hỏi của tôi, Lucien lại trợn tròn mắt và hỏi ngược lại.

“Tớ á? Tại sao?”

Cậu ấy có vẻ thật lòng tò mò, nhưng tôi cũng không biết câu trả lời. Tôi lắc đầu và nói “Tớ cũng không biết nữa”, và tôi đã cố gắng hết sức để đưa ra những căn cứ của riêng mình.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo