Tuy nhiên, có vẻ như Lucien không thích cuộc tranh cãi này. Nhìn thấy một mạch máu nổi lên trên một bên trán của cậu ấy khi cậu ấy ngày càng trở nên cáu kỉnh, tôi giật mình và ngậm miệng lại.
“Cậu nghĩ tớ không biết điều đó mà làm vậy à? Cậu coi tớ là đồ ngốc chắc?”
Lucien thực sự đang tức giận. Nhưng người nên tức giận phải là tôi mới đúng. Chắc chắn rằng thằng nhóc này đã tùy ý chạm vào tôi khi tôi đang ngủ. Nhưng cậu ấy lại lật lọng và tức giận với tôi sao?
“Nói thật đi, cậu đã chạm vào tớ đúng không? Khi tớ đang ngủ.”
“Không.”
Câu trả lời trở lại quá nhanh khiến tôi bối rối trong giây lát. Ơ, thật à? Tôi suýt chút nữa thì bị lung lay, nhưng lý trí nhanh chóng quay trở lại.
“Đừng nói dối, cậu đã chạm vào tớ mà. Tớ nhớ tất cả mọi thứ.”
“Vậy à? Cậu nhớ chính xác những gì?”
Quả nhiên, Lucien thản nhiên hỏi lại. Sao cậu ấy có thể như vậy chứ? Ít nhất thì cậu ấy cũng nên bối rối một chút chứ?
Nhưng Lucien không hề bối rối mà ngược lại quá tự tin. Cậu ấy thậm chí còn nhìn tôi với ánh mắt giận dữ, như thể tôi đang vu oan cho cậu ấy. Tôi cảm thấy như mình đã làm gì đó sai vì cậu ấy làm vậy.
Có thật không? Có lẽ tôi chỉ đang ảo tưởng thôi…?
Lucien thấy tôi do dự và không thể tiếp tục trách mắng cậu ấy nên đã dồn ép tôi trước.
“Tớ biết cậu đã có một giấc mơ kỳ lạ. Nhưng tớ đã làm gì cậu chứ? Nếu cậu nhớ thì tại sao cậu không nói sớm hơn? Nói thật đi, cậu không nhớ rõ đúng không. Tuy nhiên, bây giờ cậu chỉ đang phỏng đoán rằng đó là tớ và đổ tội cho tớ thôi đúng không? Có lẽ nào cậu đang không phân biệt được giữa giấc mơ và thực tế không?”
“Ơ…”
Trong khi nghe, tôi dần bị đồng hóa với những lời của cậu ấy. Lời nói của cậu ấy khá hợp lý và không có sai sót nào. Tuy nhiên, cũng rõ ràng rằng tôi vẫn còn ký ức. Mặc dù chỉ là một phần. Vấn đề là tôi không thể chứng minh điều đó ở bất cứ đâu. Ngay cả khi tôi lôi não mình ra. Lucien nói như thể cậu ấy đang nhìn thấu tâm can tôi.
“Daily, ai cũng mắc sai lầm cả. Không có gì ngu ngốc hơn là tin vào đầu mình. Bởi vì ai cũng thao túng ký ức theo hướng có lợi cho mình mà.”
Lời nói đó của cậu ấy cũng đúng. Lucien kết thúc lời nói của mình một cách dứt khoát.
“Nếu không có bằng chứng thì chuyện đó coi như không có gì.”
Tôi không có gì để phản bác. Cậu ấy đã đưa ra những căn cứ vô cùng lý trí khiến tôi không thể phản đối thêm được nữa. Nhìn tôi câm nín, Lucien cười khổ.
“Daily, tớ thích cậu đến mức nào chứ. Không đời nào tớ lại tùy tiện làm những chuyện khiến cậu chán ghét tớ đâu.”
Cậu ấy trông thực sự buồn bã. Nhìn biểu cảm đó của cậu ấy, tôi cảm thấy tội lỗi dâng trào, và sự bất tín thay thế cho sự chắc chắn đã biến mất của tôi.
“Chuyện đó… thì đúng là vậy.”
“Đúng không?”
Lucien lập tức đáp lại như thể vui mừng khi tôi ậm ừ đồng ý. Tôi lén nhìn lên, và khuôn mặt cậu ấy ngay lập tức lọt vào tầm mắt tôi. Đôi má ửng hồng và đôi mắt dài hơi rũ xuống đang bộc lộ rõ tâm trạng của cậu ấy. Tôi cảm thấy tội lỗi ngày càng lớn và xin lỗi.
“Lâu rồi tớ không mơ nên không nhớ rõ lắm.”
“Dạo này cậu không mơ à.”
Lucien hòa theo lời tôi bằng một giọng dịu dàng. Tôi gật đầu và xoa gáy. Rồi bỗng nhiên tôi nhớ lại tại sao tình huống này lại xảy ra.
“Vậy tại sao cậu lại lôi tớ ra đây?”
Tôi tò mò hỏi, Lucien mở to mắt rồi mỉm cười ngại ngùng.
“Tớ đã nói rồi mà, Daily. Tớ thích cậu.”
Nhìn tôi chỉ chớp mắt, cậu ấy giải thích rõ ràng hơn.
“Tớ thích cậu, Daily. Không phải với tư cách là một người bạn mà là với tư cách là một người yêu. Vì vậy, tớ muốn hôn cậu, và tớ đã đưa cậu ra đây. Bởi vì tớ thích cậu.”
Lần này tôi không thể thốt ra một tiếng kêu nào mà chỉ mở miệng nhìn khuôn mặt cậu ấy.
Chương 27
Trời đã tối và bóng tối bao trùm xung quanh. Vẫn không có ai qua lại, và chúng tôi đứng đó, nhìn nhau như thể đang đối đầu.
“Thích, thích tớ?”
Sau một hồi lâu, tôi lặp lại những gì cậu ấy vừa nói. Tôi hoàn toàn không thể tin được. Chẳng phải Lucien và tôi là bạn sao? Hơn nữa, Lucien lại thích một beta như tôi, người không phải là omega sao? Lucien, khi nhìn thấy khuôn mặt tôi, thoáng có vẻ tổn thương. Tôi hoảng hốt trong giây lát, cậu ấy mỉm cười chua chát và nói.
“Cậu cũng nghĩ tớ phát điên vì pheromone à.”
Nghe những lời đó, trái tim tôi chùng xuống. Tôi biết Lucien đã bị tổn thương đến mức nào vì điều đó, nhưng tôi lại làm điều tương tự. Tôi vội vàng xua tay phủ nhận điều đó.
“Không, tuyệt đối không! Tớ không đời nào nghĩ như vậy cả, chỉ là… chỉ là hơi bối rối thôi! Tớ không hề nghĩ rằng cậu sẽ thích tớ!”
Khuôn mặt của Lucien, người đang nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi hốt hoảng phủ nhận, lại trở nên tươi sáng. Có vẻ như tôi đã vượt qua chuyện này rồi? Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cậu ấy lảng tránh ánh mắt của tôi và gãi mũi một cách ngượng ngùng.
“Tớ đã thích cậu được một thời gian rồi. Nhưng cậu lại thích Emi, và hình như cậu hoàn toàn không nghĩ đến tớ nên tớ chỉ định ngắm nhìn cậu thôi…”
Lucien ngập ngừng như thể đang suy nghĩ một lúc rồi nhìn tôi như thể đã quyết định.
“Lúc nãy cậu đã nhìn Emilio đúng không?”
“Hả?”
Tôi bối rối hỏi lại, Lucien bình tĩnh tiếp tục.
“Tớ ghen tị vì cậu có vẻ như vẫn chưa quên được Emilio. Một nửa là tớ muốn trêu cậu, nhưng… dù sao thì tớ cũng cảm thấy cậu có vẻ bị thu hút bởi tớ nên tớ đã bảo cậu ra đây. Tớ muốn tỏ tình với cậu.”
Không phải là định hôn tôi sao?
Có vẻ như có gì đó lộn xộn, nhưng điều đó không có nghĩa là hoàn toàn vô nghĩa. tôi nhận ra rằng những gì Lucien nói thường là như vậy. Nghe như thể có chỗ nào đó sai, nhưng khi tôi cố gắng chỉ ra thì tôi lại không có gì để nói. Đó là lý do tại sao tôi luôn kết luận rằng những gì cậu ấy nói là đúng và không thể phản đối hay phản kháng gì thêm.
Tôi cảm thấy rằng tình huống này cũng tương tự, nhưng không có cách nào khác. Quả nhiên, tôi không thấy có phần nào đáng để chỉ trích cả. Tất nhiên không phải là không có gì. Nhưng cho dù tôi có chỉ trích đi chăng nữa…
“Tớ đã lôi cậu ra đây để tỏ tình, nhưng tớ lại quá nóng lòng muốn hôn cậu, tớ xin lỗi.”
Tớ biết mà.
Nghe những lời của Lucien, tôi nghĩ rằng mình biết chuyện đó rồi. Lần này cậu ấy cũng thản nhiên giải quyết những nghi ngờ nhỏ nhặt của tôi. Giờ không còn chỗ nào để bắt bẻ nữa, vì vậy tôi chỉ từ bỏ và chuyển chủ đề.
“Tớ không thể tưởng tượng được rằng cậu lại thích tớ… Như cậu cũng biết đấy, tớ là beta mà.”
“Tớ biết, nhưng chính vì vậy mà cậu có thể biết được tấm lòng chân thật của tớ hơn mà? Tớ không phải đang nhầm lẫn cảm xúc của mình vì pheromone.”
Lần này cậu ấy cũng thuyết phục được tôi. Ngay cả khi tôi nhận ra rằng mình đã bị thuyết phục đến một mức độ nào đó, Lucien đã mở miệng.
“Cậu không cần phải trả lời tớ ngay bây giờ đâu. Cậu có thể suy nghĩ từ từ, nhưng tớ vẫn muốn cậu cho tớ biết trước khi tốt nghiệp.”
Giọng nói của Lucien chứa đựng một ý chí kiên quyết. Tôi cũng đã từng yêu đơn phương nhiều lần, vì vậy tôi không thể không biết tấm lòng của cậu ấy. Tôi gật đầu đồng ý, nhưng Lucien vẫn không hài lòng với điều đó. Đột nhiên, cậu ấy nắm chặt hai cánh tay tôi và nhìn vào mắt tôi, nói tiếp.
“Cậu không được bỏ tớ và tự ý rời khỏi thành phố đâu đấy. Tớ sẽ tìm cậu bằng mọi giá.”
Cách nói chuyện của cậu ấy rất bình thường, nhưng tôi cảm thấy một sự ớn lạnh kỳ lạ. Trong khoảnh khắc, ánh mắt của cậu ấy dường như đã biến thành màu vàng kim. Tôi cảm thấy mùi hương lan tỏa xung quanh trở nên nồng hơn, rồi lại nhạt đi. Tôi ngập ngừng rồi gật đầu.
“Tớ biết rồi.”
Lucien cười và buông tay ra. Tôi đã nghĩ rằng cậu ấy sẽ thả tôi ra, nhưng tôi đã sai. Ngay lập tức, cậu ấy ôm chặt lấy tôi.
“Daily của tớ, tớ yêu cậu.”
Tôi không thể dễ dàng trả lời trước lời tỏ tình nồng nhiệt đó. Vòng tay của Lucien rất mạnh mẽ và nhiệt độ cơ thể cậu ấy rất nóng. Tôi cảm thấy như hơi nóng tỏa ra từ khắp cơ thể cậu ấy đang làm tôi nghẹt thở. Tôi không biết liệu đó có phải là lý do tại sao trái tim tôi đập thình thịch hay không, hay còn có một lý do khác.
—————-
Không giống như lời của huấn luyện viên rằng sẽ tổ chức một bữa tiệc, chúng tôi đã tập hợp lại sau hơn một tháng. Dù hơi sớm, nhưng bữa tiệc kết hợp với Halloween được tổ chức ở sân tập. Có lẽ vì đó là sự kết hợp với Halloween, hai huấn luyện viên đã trang trí sân tập bằng nhiều đồ trang trí Halloween khác nhau, chẳng hạn như búp bê bí ngô và ma. Dù sao thì nó cũng không hề ồn ào, chỉ có một vài con búp bê và một vòng hoa được làm một cách đại khái được treo lên.
Thực tế, đó là một bữa tiệc tầm thường đến mức không cần thiết phải tham dự. Tuy nhiên, tôi tò mò về tình hình gần đây của đội rowing, vì vậy tôi đã quyết định tham dự bữa tiệc. Lucien, theo quyết định của tôi, cũng bày tỏ ý kiến rằng cậu ấy cũng sẽ tham dự.