Cậu ấy tiếp tục thú nhận bằng giọng tuyệt vọng như thể đang thề thốt. Mặc dù tôi vẫn còn cảm thấy bất an, nhưng tôi không còn nghi ngờ Emilio nữa. Tôi ôm chặt Emilio trong vòng tay và mở miệng.
“Tớ biết rồi, tớ tin cậu. Tớ xin lỗi, vì đã nghi ngờ cậu.”
“Kh, không sao.”
Emilio nói trong khi thở hổn hển.
“Nếu là tớ thì tớ cũng sẽ vậy thôi. Bởi vì thật khó tin rằng lại có một người khác giống như chúng ta.”
Đó là sự thật. Mọi người xung quanh thậm chí còn không thể tưởng tượng rằng một người beta lại thích người cùng giới tính. Có lẽ những người có khả năng như vậy không muốn tiết lộ sự thật đó để gây ra vấn đề, và ngay cả những người không có ác cảm đặc biệt nào về khuynh hướng đó cũng không muốn thể hiện sự quan tâm đến khía cạnh đó vì bầu không khí xã hội là như vậy. Vì vậy, một người beta thích người cùng giới tính dường như không tồn tại trên bề mặt.
Nhưng chúng ta đang tồn tại. Chúng ta đang sống và cũng có những cảm xúc thích ai đó. Chỉ là nó khác với hầu hết mọi người.
“Tớ không biết lại có một người khác như vậy, lại còn ở gần đến thế.”
Tôi lẩm bẩm như than thở, và Emilio lúc đó mới ngẩng mặt lên khỏi vòng tay tôi. Khuôn mặt nhỏ nhắn và dễ thương ướt đẫm nước mắt. Mũi cậu ấy cũng dính đầy nước mũi, nhưng tôi không hề cảm thấy bẩn thỉu chút nào. Ngược lại, cậu ấy quá đáng yêu, tôi không thể nhịn được và đã hôn cậu ấy.
A.
Một tiếng than thở vô thức thoát ra khỏi miệng tôi. Đôi môi mềm mại ướt đẫm nước mắt hơi lạnh, nhưng tôi không quan tâm. Ngay khi tôi ngậm chặt môi cậu ấy, hơi lạnh nhanh chóng biến mất và thay vào đó là một nhiệt độ cơ thể nóng rực. Tôi không thể kìm nén sự phấn khích của mình và đưa lưỡi ra. Tôi dùng lưỡi liếm khắp miệng và răng của cậu ấy, chà xát cẩn thận từng ngóc ngách. Giống như tôi đã học được.
Mình đã học được sao?
Tôi chợt nhớ lại, và tôi cảm thấy cơ thể trong vòng tay mình xụi lơ. tôi Hoảng hốt rời môi cậu ấy, và Emilio loạng choạng và lại tựa người vào ngực tôi.
“Tớ, tớ xin lỗi.”
Tôi vội vàng xin lỗi. Tôi đã bị cuốn vào cảm xúc và lỡ gây ra lỗi lầm. Liệu cậu ấy có bị ngộp thở không? Tôi hoảng hốt nhìn sắc mặt cậu ấy, và Emilio phát ra âm thanh “pha” khi thở ra những hơi thở bị tắc nghẽn. Nhìn vai cậu ấy rung lên vì thở dốc, tôi phần nào yên tâm, và cậu ấy mở mắt như thể vừa tỉnh táo lại. Ngay sau đó, tôi chạm mắt với cậu ấy. Tôi cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Emilio mỉm cười rạng rỡ như thể chưa từng khóc bao giờ. Mặc dù cậu ấy đã làm méo mó khuôn mặt vì khuôn mặt sưng húp vì khóc.
“Cậu ổn chứ?”
Ngay cả dáng vẻ đó của cậu ấy cũng thật đáng yêu khiến một giọng nói dịu dàng tự động tuôn ra. Tôi xoa đầu cậu ấy một cách nhẹ nhàng và hỏi, và Emilio gật đầu rồi lại ôm lấy tôi.
“Tớ đã đúng đúng không? Ứm?”
Cậu ấy hỏi đi hỏi lại như thể cậu ấy vẫn không thể tin được. Tôi cảm thấy sảng khoái trong lòng và ôm chặt lấy cậu ấy.
“Đúng vậy, tớ cũng giống như cậu.”
“Cậu cũng thích người cùng giới tính giống như tớ đúng không?”
“Đúng vậy, tớ thích.”
“Và cậu thích tớ.”
“Ừ. …A.”
Tôi hoảng hốt và dừng lời. Emilio khựng lại rồi ngước nhìn tôi. Tôi vội vàng nói khi nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy trở nên lo lắng.
“Không, thì… Tớ vẫn chưa quen với điều đó.”
Tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng và nói thêm.
“Tớ chưa bao giờ tưởng tượng rằng cậu sẽ thích tớ cả…”
“Thật sao?”
Emilio hỏi như thể đang chờ đợi.
“Cậu thực sự chưa bao giờ tưởng tượng à? Ngay cả trong tưởng tượng? Hoàn toàn không?”
Tôi bật cười trước những câu hỏi liên tiếp. Nhìn Emilio cũng cười theo, tôi cúi xuống và cọ mũi mình vào chiếc mũi nhỏ nhắn của cậu ấy.
“Tớ đã tưởng tượng rồi. Nhưng tớ đã nghĩ đó là ảo tưởng. Cậu nghĩ mà xem, tớ còn không dám tưởng tượng rằng cậu lại là người cùng loại với tớ, vậy làm sao tớ có thể nghĩ đến những điều đó chứ? Cậu thích tớ, thật là vô lý.”
“Thì đúng là vậy.”
Emilio ôm lấy tôi và cười ngây thơ. Cả nhiệt độ cơ thể và xúc giác của cậu ấy đều là thực tế, nhưng tôi vẫn cảm thấy như mình đang mơ. Làm sao chuyện này có thể xảy ra chứ. Tôi vuốt ve đầu Emilio với một tâm trạng bàng hoàng, hôn lên đỉnh đầu cậu ấy rồi siết chặt môi. Emilio im lặng. Sau khi tôi rời môi cậu ấy, cậu ấy ngẩng đầu lên, và tôi lại cúi đầu về phía cậu ấy.
Không giống như lúc nãy, Emilio nhắm mắt và ngoan ngoãn đưa môi ra. Dáng vẻ đó quá đáng yêu khiến tôi khẽ cắn môi dưới cậu ấy rồi khóa môi cậu ấy lại. Lần này tôi lặp lại nụ hôn chậm rãi và chậm hơn nhiều so với lúc nãy. Để Emilio có thể chia sẻ hơi thở. Nhưng ngay cả như vậy, Emilio vẫn thở dốc khi tôi kết thúc nụ hôn. Tôi chỉ cảm thấy may mắn khi cậu ấy không ngất đi, và tôi lại ôm chặt lấy cậu ấy. Tôi không muốn buông cậu ấy ra. Tôi đã nghĩ rằng mình đã từ bỏ rồi, nhưng trái tim chúng tôi lại thông suốt như thế này, chẳng phải đây là một phép màu sao. Ngay cả niềm hạnh phúc tràn trề cũng ập đến, Emilio hỏi.
“Cậu đã thích tớ từ khi nào?”
Nghe câu hỏi đó, tôi cảm thấy lồng ngực mình nhột nhạt. Cứ như có ai đó đang cù lét tim tôi vậy.
“Từ khi cậu bảo tớ chơi rowing.”
Tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng và thú nhận.
“Thật ra tớ hoàn toàn không quan tâm đến rowing. Nhưng cậu quá dễ thương nên tớ đã đồng ý.”
Nghe vậy, Emilio đột nhiên bật cười thành tiếng. Tôi nghi ngờ và nhìn cậu ấy, Emilio đáp lại với khuôn mặt vẫn còn đầy những nụ cười, khuôn mặt cậu ấy ửng đỏ.
“Tớ cũng vậy.”
“Hả?”
Tôi cũng hỏi với một khuôn mặt tươi cười, Emilio lại bật cười và nói.
“Tớ thích cậu nên tớ đã bảo cậu đến đội rowing.”
“Cái gì cơ?”
Đây lại là chuyện gì nữa vậy. Chẳng lẽ đây là, chẳng lẽ vậy. Tôi không thể nói được gì và chỉ há hốc miệng, Emilio mỉm cười rạng rỡ và nói “Đúng vậy”.
“Tớ cũng đã thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chúng ta đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.”
“Emi.”
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi ôm chầm lấy Emi và hôn tới tấp. Thỉnh thoảng tiếng cười của Emilio biến mất giữa những đôi môi, nhưng tôi không quan tâm. Chúng tôi đang ở trên thiên đường.
“Có phải vì vậy mà lúc đó cậu đã tiếc nuối vì tớ không thể ngồi ở vị trí số 8?”
Tôi khó khăn lắm mới dừng nụ hôn lại rồi hỏi. Lần này cả hai chúng tôi đều đang thở dốc. Emilio thành thật thừa nhận với một khuôn mặt tươi sáng.
“Tớ muốn nhìn thấy mặt cậu khi chèo thuyền.”
Điều này cũng giống như tôi. Tôi cũng nhắm đến vị trí số 8 vì lý do đó. Đáng tiếc là kết quả không được như ý muốn. Thật đáng ngạc nhiên và thậm chí còn cảm động hơn khi những suy nghĩ của Emilio và tôi lại trùng khớp đến vậy. Tôi nhìn xuống cậu ấy với một khuôn mặt hoàn toàn thả lỏng, và Emilio bĩu môi nhỏ nhắn.
“Tớ đã nghĩ rằng dù sao thì cũng ổn vì cậu ở vị trí số 7, nhưng Lucien quá cao nên tớ hoàn toàn không nhìn thấy cậu.”
Tôi không bỏ lỡ và hôn lên đôi môi của cậu ấy đang hơi nhô ra. Emilio liếc nhìn tôi một cách nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt đó cũng chứa đựng đầy tình yêu dành cho tôi. Tôi lại cười, nhưng Emilio nhanh chóng trở nên ủ rũ. Tôi khựng lại và thấy cậu ấy cúi đầu lẩm bẩm.
“Tớ đã nhìn thấy cậu sau khi trận đấu kết thúc, nhưng cậu hoàn toàn không nhìn về phía tớ…”
À, tôi muộn màng nhớ lại. Emilio nói đúng. Lúc đó tôi đã hoàn toàn không quan tâm đến Emilio. Tôi muộn màng tự trách mình khi biết rằng cậu ấy đã khao khát nhìn tôi đến vậy vào thời điểm đó. Nếu tôi dũng cảm hơn một chút thì chúng ta đã có thể thông suốt tấm lòng với nhau sớm hơn rồi.
“Tớ xin lỗi, thực ra tớ đã từ bỏ rồi.”
Tôi thú thật một cách thành thật.
“Tớ đã nghĩ rằng không thể có chuyện tớ và cậu thành đôi được. Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
Emilio sốt ruột hỏi. Tôi không cố tình chọn lọc từ ngữ và trả lời.
“Cậu tốt với tất cả mọi người, vì vậy tớ cũng nghĩ rằng tớ không có gì đặc biệt cả…”
“Cậu hiểu lầm rồi!”
Emilio hét lên trước khi tôi nói xong. Cậu ấy phản bác tôi với một biểu cảm đầy oan ức.
“Tớ đã cố gắng đối xử tốt với mọi người một cách đồng đều vì nếu tớ chỉ đối xử tốt với cậu thì sẽ quá lộ liễu. Tớ đã cố gắng để những người khác không nhận ra… Thật ra ngoài người tớ thích ra thì tớ không thấy ai khác trong mắt mình cả.”
Đó là một quan điểm mà tôi chưa từng tưởng tượng đến. Tôi không ngờ lại có người tốt với mọi người vì lý do đó.
‘Sự bình đẳng với tất cả mọi người có nghĩa là không có ai đặc biệt cả đúng không? Tớ không thích, tớ muốn cậu chỉ đặc biệt với tớ thôi.’
Cậu đã sai rồi, Lucien.
Một khuôn mặt chợt hiện lên trong đầu tôi và tôi phủ nhận ngay lập tức. Có những trường hợp đối xử công bằng vì đặc biệt mà. Cậu đã nghĩ sai rồi.