Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%
-----------------
#101
Mấy người vừa nãy còn ồn ào náo nhiệt, giờ đột nhiên câm như hến. Nhìn chúng lén nhìn nhau rồi mím chặt môi, Yujin càng chắc chắn với suy đoán của mình.
Không thể nào.
Đột nhiên cả thế giới như sụp đổ trước mắt cậu. Winston đã ngủ với người khác ngoài mình. Mình đã chờ đợi Winnie suốt bấy lâu nay. Sao anh ấy có thể làm như vậy.
"Ừm, Winston là do thể chất nên không thể làm gì khác được."
Một thằng lấy hết can đảm lên tiếng, như thể chờ đợi điều đó, những đứa khác đồng tình và góp lời từ mọi phía.
"Đúng vậy, nếu không giải phóng pheromone thì đầu óc sẽ trở nên kỳ lạ."
"Chắc không ai muốn phát điên rồi chết đâu? Bất kỳ ai trên đời này cũng sẽ phải làm như vậy trong tình huống đó."
"Việc có thể giải quyết pheromone bằng tình dục là một điều may mắn."
"Đúng vậy, đó là cái gọi là hiệu quả chi phí. Tránh được rủi ro lớn mà không tốn nhiều công sức……."
Yujin bỏ ngoài tai những lời nói lung tung của họ và chỉ cúi gằm mặt xuống. Lời nói của họ là đúng. Đó không phải là lựa chọn do cậu muốn mà là do thể chất nên không thể làm khác được. Trên đời này cũng có những người không thể uống sữa do thể chất. Nó cũng không khác gì điều đó.
Trong suốt thời gian qua, anh chỉ hôn mình nên anh ấy phải giải phóng pheromone bằng cách đó thôi.
Yujin gượng ép kìm nén cảm xúc của mình và cố gắng cười thật tự nhiên.
"Các anh nói rằng đó là điều không thể tránh khỏi mà. Không sao đâu, giờ anh ấy không đến đó nữa là được."
Không sao đâu, từ giờ tôi sẽ giúp Winnie giải phóng pheromone. Winnie sẽ không đến những nơi như vậy nữa vì có tôi.
Nhìn cậu tự nhủ với chính mình như vậy, bọn kia vội vàng tranh nhau nói để bù đắp cho sai lầm của mình.
"Đúng vậy, đúng vậy. Hãy bỏ qua nó đi."
"Không có gì đâu, khi yêu một cực alpha thì phải chấp nhận những điều đó."
Những lời nói thốt ra đều là những điều cậu không thích. Vậy mà họ gọi đây là an ủi. Yujin định chỉ trích họ một cách nghiêm khắc thì một người khác đã nói thêm trước cậu.
"Cũng không phải là mối quan hệ lâu dài gì. Đằng nào thì Winnie cũng sẽ kết hôn với Evelyn mà."
Đột nhiên đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Khuôn mặt vẫn còn đang tươi cười của Yujin cứng đờ lại, và cậu nghe thấy tiếng những người khác tán đồng.
"Đúng vậy, Yujin chắc cũng không nghĩ một cách nghiêm túc đâu. Đúng không?"
"Chỉ là tận hưởng hiện tại thôi mà, không cần phải suy nghĩ quá sâu xa."
"Đúng vậy, dù sao thì tất cả cũng chỉ là nhất thời thôi."
Bọn họ cười ha hả và cụng cổ chai bia như để chúc mừng, nhưng Yujin chỉ ngây người nhìn chúng.
"……anh nói gì?"
Trước phản ứng chỉ thốt ra một câu cảm thán ngớ ngẩn của Yujin, mấy thằng đang lảm nhảm những câu đùa nhạt nhẽo dừng lại và hướng mắt về phía cậu. Yujin vẫn chỉ mở to mắt nhìn họ một cách ngây ngốc. Trước phản ứng bất thường, nụ cười trên khuôn mặt của họ biến mất và thay vào đó là vẻ bối rối.
"Ừm, ờ thì…… cậu không biết sao?"
Một người lấy hết can đảm lên tiếng. Nhìn Yujin vẫn còn đang ngây người, một thằng khác ngập ngừng lên tiếng.
"X, xin lỗi. Bọn tôi cứ nghĩ là cậu biết rồi……."
"Tụi tôi không có ý xấu đâu. Chuyện tốt thì càng tốt mà……."
Chúng cứ tiếp tục nói gì đó, nhưng cậu không nghe thấy một lời nào. Những lời nói của chúng chỉ lởn vởn bên tai cậu.
"Anh nói Evelyn và ai, kết hôn?"
Giọng nói cậu cố gắng thốt ra chỉ có thế. Trước giọng nói run rẩy của Yujin, bọn kia bối rối và nhìn nhau. Như thể họ không biết nên nói đến đâu thì tốt. Sau khi trao đổi ánh mắt với nhau một lúc, một người lấy hết can đảm bước lên phía trước.
"Họ là bạn từ khi còn nhỏ và gia đình cũng quen biết nhau…… họ đã đính hôn rồi, cả hai người."
"Này, sao lại nói đến những chuyện như vậy……."
Có người đã cố gắng ngăn cản nó, nhưng một người khác lắc đầu.
"Dù sao thì cũng muộn rồi. Đã nói hết ra rồi thì che giấu làm gì."
Nghe thấy lời nói đó, vẻ mặt của những người khác cũng dịu đi như thể đã từ bỏ. Một người tiếp lời.
"Mọi người đều nghĩ rằng hai người họ sẽ kết hôn. Chuyện đó đã từ lâu rồi. Có lẽ sẽ không thay đổi đâu."
"Winston phải kế thừa gia tộc nên việc cưới ai cũng quan trọng."
"Ừm, xin lỗi nhé. Tụi tôi không cần phải nói những chuyện như vậy đâu……."
"Không."
Trước lời xin lỗi của ai đó, Yujin khó khăn trả lời bằng giọng khàn khàn.
"Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết. Tôi cũng cần phải biết chuyện này mà……."
Chỉ đến đó là hết. Cậu không biết nên nói gì nữa. Yujin đứng ngây người và chỉ nhìn ra xa xăm. Cậu đã cố gắng tỏ ra không sao và khoe khoang, nhưng tất cả đều trở thành bọt biển. Chỉ riêng việc Winston ngủ với người khác đã khiến cậu choáng váng lắm rồi, vậy mà cậu còn bị trúng một đòn phản công. Yujin đã hoàn toàn không thể gượng dậy được nữa.
Ngay lúc đó.
"Yujin."
Đột nhiên cậu nghe thấy giọng của Winston từ phía sau, và rồi anh ôm eo cậu và kéo cậu vào lòng một cách nhẹ nhàng. Yujin bị kéo đi và rơi vào vòng tay anh một cách vô lực, Winston vùi mũi vào đầu cậu và hít một hơi thật sâu, anh ôm eo cậu bằng một tay và đưa chai bia mà anh đang cầm bằng tay còn lại.
"Đây, xin lỗi vì đã đến muộn. Tại vì không có đồ mát nên anh đã phải đi tìm."
Giọng nói của anh vẫn dịu dàng, nhưng nó không thể làm tan chảy trái tim Yujin. Mấy người tụ tập ở đó lén nhìn nhau rồi lần lượt viện cớ rời đi. Cho đến lúc đó, Yujin vẫn không nói một lời và chỉ đứng yên ở đó.
"Yujin, sao vậy?"
Winston nhận ra bầu không khí kỳ lạ và hỏi một cách nghi ngờ. Nhưng không hiểu sao Yujin mãi không thể mở miệng được. Có lẽ cú sốc quá lớn. Cậu hoàn toàn không nghĩ ra nên hỏi gì và hỏi như thế nào. Chỉ có những lời nói giống nhau cứ lởn vởn trong đầu cậu.
Winston đang ngủ với rất nhiều người.
Anh ấy cũng không có ý định kết hôn với mình. Mình chỉ là bạn chơi tạm thời trước khi anh ấy kết hôn với Evelyn thôi.
Lời nói thích mình cũng là giả dối sao.
……Mình không biết.
sống mũi cậu cay xè. Yujin cố gắng kìm nén nước mắt bằng mọi giá, nhưng không dễ dàng. Cậu cắn chặt môi và cố gắng hết sức, khoảnh khắc cậu chớp mắt một lần, những giọt nước mắt lớn rơi xuống.
"Yujin, em đang khóc sao? Tại sao?"
Winston lập tức nhận ra điều đó và hỏi với giọng cao hơn , anh đang hoảng hốt. Nhưng Yujin không thể dễ dàng trả lời được. Nhìn cậu vội vàng dùng mu bàn tay lau mắt, Winston bối rối một lúc rồi nhanh chóng tìm ra nguyên nhân.
"Mấy tên đó đã làm gì trong lúc anh không có ở đây vậy?"
Yujin đã ở cùng chúng trong lúc anh rời đi nên nguyên nhân đã quá rõ ràng. Winston cố gắng làm dịu giọng nói của mình hết mức có thể để Yujin không sợ hãi.
"Họ đã nói gì vậy? Hay là đã có chuyện gì không hay xảy ra? Không sao đâu, Yujin. Nói cho anh biết đi. Sẽ không có chuyện gì đâu, được chứ?"
Anh cứ liên tục dỗ dành Yujin, nhưng điều đó lại phản tác dụng. Giọng nói dịu dàng khiến Yujin càng đau khổ hơn và cuối cùng cậu bắt đầu khóc nức nở. Khoảnh khắc đó Winston đã hoàn toàn mất hết lý trí.
Huuu.
Yujin thở ra một hơi run rẩy và hít thở sâu. Nước mắt đã ngừng từ lâu, nhưng tiếng nức nở vẫn không dễ dàng dịu đi. Cậu lau đi đôi mắt đau rát một lần nữa và ngồi trên giường tự trấn an mình thì đúng lúc có tiếng gõ cửa. Người mở cửa bước vào đương nhiên là Winston.
"Ổn chứ?"
Winston đã làm ướt một chiếc khăn trong nước lạnh, bước nhanh đến và hỏi với vẻ lo lắng. Yujin nói cảm ơn và nhận chiếc khăn rồi vùi mặt vào. Cảm giác mát lạnh và mềm mại dường như làm dịu đi hơi nóng trên khuôn mặt cậu.
"Bạn bè anh……? Họ đi hết rồi sao?"
"Lúc nãy."
Winston nói ngắn gọn, nhưng Yujin cũng biết. Cậu đã nhìn thấy anh hét lớn và đuổi những vị khách không mời đi.
"Không cần phải dùng đến súng đâu……."
Trước lời nói nhỏ nhẹ của Yujin, Winston tiếp lời rằng không sao đâu.
"Nếu không làm đến mức đó thì bọn chúng sẽ không đi đâu. Đáng lẽ ra anh nên làm vậy ngay từ đầu."
Nhờ có vậy mà cảnh sát đã đến. Nếu không phải là cái tên Campbell thì có lẽ anh đã bị bắt ngay lập tức rồi. Trong lúc Winston giải thích với cảnh sát rằng đó chỉ là một tai nạn bắn súng đơn thuần, Yujin đã ngồi trên giường lo lắng không yên. Nhờ đó mà cậu cũng đã ngừng khóc và có thời gian để trấn tĩnh lại, nhưng tốt hơn hết là không nên làm những việc nguy hiểm như vậy.
"Sau này đừng làm như vậy nữa. Em sợ anh bị thương, và có thể bị bắt nữa."
"Anh biết rồi."
Winston sẵn sàng hứa và vuốt ve đầu Yujin. Trên khuôn mặt anh tràn đầy vẻ lo lắng.
"Rốt cuộc thì tại sao em lại khóc?"
Yujin đột nhiên cảm thấy như có gì đó mắc nghẹn ở cổ. Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả hai.