Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#106
Một tiếng thở dài vui sướng vô thức thoát ra. Yujin ôm chặt lấy cơ thể người đàn ông lấp đầy vòng tay cậu và hơn thế nữa.
Em yêu anh.
Yujin thì thầm nhỏ. Liệu có thể nào hoàn hảo đến vậy không? Winston cười và nói.
“Cha sẽ muốn giết anh đấy.”
“Anh sợ sao?”
Winston bật ra một tiếng cười ngắn.
“Chúng ta làm thêm một lần nữa nhé?”
Yujin rất thích câu trả lời của anh. Cả hai mỉm cười nhìn nhau và vuốt ve má, Winston liền nghiêng đầu. Anh thì thầm giữa những đôi môi chồng lên nhau.
“ anh sẽ nằm bên cạnh em cả đêm.”
Hai bờ môi nhẹ nhàng chạm nhau dường như sắp rời ra, rồi lại chồng lên nhau ngược lại.
“Tình yêu của anh……”
Giọng anh thấm vào miệng cậu cùng với hơi thở dịu dàng.
“Cuộc sống của anh……”
Winston vuốt ve má Yujin khi ngâm một đoạn trong bài thơ Annabel Lee.
“Bên cạnh cô dâu của anh.”
Yujin nhấc một chân lên và quấn quanh eo Winston.
"Winnie."
Sau tiếng thì thầm nhỏ, lưỡi cả hai lại quấn lấy nhau. Tại sao lại nhất định phải là Annabel Lee chứ. Liệu Winston có biết rằng thiên thần, hay ác quỷ, đã ghen tị với tình yêu của cả hai và tạo ra một cơn gió lạnh để giết chết cô gái đó, khiến cả hai phải chia lìa?
Nếu mình biết trước điều đó thì có lẽ mình đã…….
---------
……A.
Yujin mở mắt trước ánh nắng chói chang tràn vào. Đồng hồ trên tường chỉ 8 giờ. Winston đã đi từ lâu rồi. Đó là một thói quen lặp đi lặp lại trong thời gian gần đây.
Yujin chậm rãi rời khỏi giường. Kể từ ngày đó, cả hai chưa từng cãi nhau lần nào. Yujin cũng chấp nhận đề nghị đình chiến của Winston mà không từ chối. Nếu cậu cứ tiếp tục những cuộc chiến tranh thần kinh như vậy mỗi ngày thì chắc chắn Yujin sẽ kiệt sức trước. Dù sao thì cũng không có gì tệ nếu Winston không chỉ trích hay chế giễu cậu, phải không? Dù sao thì thái độ của anh cũng lịch thiệp mà.
“Mang thai là nghĩa vụ của cậu đấy.”
Hôm đó, Winston đã nói vậy và đòi quan hệ với Yujin. Mặc dù trong thâm tâm cậu đã chuẩn bị tinh thần, nhưng bất ngờ thay anh đã ôm Yujin một cách rất lịch sự. Nó nhàm chán đến mức cậu gần như phát chán với cuộc ái ân quá đỗi nhạt nhẽo. Sau khi quan hệ kết thúc, anh ngủ mà không hề chạm vào một ngón tay cậu. Đã hai tuần trôi qua như vậy rồi. Vừa ra khỏi phòng tắm, cậu đã nghe thấy tiếng gõ cửa như thể đã chờ đợi sẵn.
"Bố, bố ơi!"
Yujin ôm lấy Angela, cô bé đã chạy ùa vào như một chiếc đồng hồ báo thức, cậu âu yếm cọ má vào má cô bé.
“Con ngủ ngon không, Angie?”
“Vâng ạ! Bố cũng vậy ạ?”
Cảm thấy nụ cười tự động nở trên môi, Yujin hôn con gái tới tấp. Đó là một buổi sáng bình yên.
“Hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây, Angie?”
Mình nên bắt đầu tìm việc làm thôi.
Yujin chìm đắm trong suy nghĩ khi nghe thấy giọng nói của con gái. Cậu cần phải nghĩ ra một kế hoạch gì đó trước khi rời khỏi đây và quay trở lại cuộc sống trước đây. Vì cậu không thể nhận được thư giới thiệu, nên việc tìm một công việc tốt vẫn sẽ rất khó khăn.
Có lẽ nào có một khóa học ngắn hạn nào về nghề nghiệp không……?
Trước đây cậu không có đủ thời gian để mơ về điều đó, nhưng vì cuộc sống của cậu được đảm bảo trong thời gian ở đây, nên cậu có thể làm bất cứ điều gì. Cậu không cảm thấy muốn cảm ơn Harold, nhưng cậu đã tự nhủ rằng tình huống này tự nó đã là một điều may mắn rồi. Suy nghĩ tiêu cực cũng chẳng ích gì.
Sau một thời gian dài, cậu truy cập internet bằng điện thoại di động của mình và theo thói quen kiểm tra email. Đương nhiên cậu đã xóa các email rác chất đống một cách máy móc, nhưng ở phía dưới, cậu đã thấy một thứ gì đó khác.
"Ơ?"
Vô thức thốt ra một tiếng cảm thán, cậu ngập ngừng một lúc rồi di chuyển ngón tay. Dù nghĩ rằng dù sao thì đó cũng chỉ là email rác thôi, nhưng cậu đã nhấp vào tiêu đề với một cảm giác xao xuyến kỳ lạ và nhanh chóng lướt qua nội dung rồi quay trở lại phần đầu. Trong khi lặp lại vài lần, mắt cậu dần mở to, và cuối cùng cậu đã bịt miệng bằng một tay.
Trên đời này, không thể nào, không thể nào.
Cậu đã ở trong trạng thái ngơ ngác cả ngày. Chuyện như thế này thực sự có thể xảy ra sao? Có phải mình đang mơ không?
Thực sự, là thật sao?
"Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Yujin giật mình hoảng hốt khi nghe thấy một giọng nói bất chợt. Winston đang nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu. Nhận ra rằng mình đang ăn tối với anh, Yujin vội vàng quay mắt trở lại đĩa.
"À, không, không có gì đâu."
Yujin vội vàng nhét thịt vào miệng và siêng năng nhai rồi lén nhìn mặt Winston. Cậu không biết anh có tin lời cậu nói hay không, nhưng anh đã tiếp tục ăn. Vừa nhai thịt theo thói quen, Yujin vừa chìm đắm trong suy nghĩ.
Mình có nên nói chuyện này không thì tốt hơn? Hay là…….
Sau một hồi suy nghĩ, cậu gạt bỏ ý nghĩ đó. Vẫn chưa phải lúc. Tốt hơn hết là nên nói chuyện sau khi mọi thứ chắc chắn hơn. Gần đây thái độ của Winston đã thay đổi rất nhiều so với ban đầu, nhưng không có nghĩa là anh đã trở lại như xưa.
Sẽ rất xấu hổ nếu mình lỡ lời trước và mọi thứ đổ bể…….
Cậu đã quyết tâm và tập trung trở lại bữa tối. Mình không nên mong đợi quá nhiều. Có lẽ họ chỉ yêu cầu gặp mặt một lần thôi. Họ có thể đưa ra một đề nghị thôi mà.
Đúng vậy, từ khi nào mà mình lại may mắn đến vậy chứ.
Nghĩ vậy, sự mong đợi của cậu đã giảm đi một nửa. Yujin kết thúc bữa ăn và nghĩ rằng thà thế còn hơn. Và đêm đó, họ đã có một cuộc ái ân máy móc như đêm hôm trước rồi quay lưng đi, nhưng cả hai đều không thể dễ dàng đi vào giấc ngủ vì những lý do riêng của mình.
-------
Sáng ngày hẹn, Yujin thức dậy sớm hơn bình thường. Khi mở mắt ra, vẫn chưa đến 7 giờ sáng. Vì cả hai đã hẹn ăn trưa cùng nhau, nên vẫn còn rất nhiều thời gian cho đến giờ hẹn.
"Dậy rồi à?"
Winston đang chuẩn bị đi làm, quay lại khi cảm nhận được tiếng động. Yujin nhổm dậy nửa người, dụi mắt và ngồi dậy.
"Ừm…… Bây giờ anh đi làm à?"
"Ừ."
Winston khoác áo khoác vest, bước đến gần giường và cúi xuống. Ánh mắt cả hai chạm nhau, Yujin sững người trong giây lát. Đôi mắt màu tím đậm đang nhìn cậu. Vì một lý do nào đó, những ký ức trong quá khứ ùa về. Đó luôn là như vậy vào thời điểm đó. Những ngày cả hai hôn nhau như một điều hiển nhiên trước khi chia tay. Và những nụ hôn nhanh chóng biến thành những vuốt ve sâu hơn và cuối cùng không ít lần cả hai đã nhảy lên giường và làm đến cùng. Sau đó, Winston đã hôn Yujin lần cuối, người hoàn toàn kiệt sức, và khó khăn rời đi.
Ánh mắt anh ấy đang nhìn cậu như ngày hôm đó. Đôi môi cậu tự động hé mở và hơi thở trở nên ngắn hơn. Như thể đang mong đợi một điều gì đó. Và để đáp lại điều đó, khuôn mặt Winston tiến lại gần.
Trong khoảnh khắc, Yujin nhận ra ý định của anh, đã phản xạ lùi lại và ngồi xuống. Sự im lặng lúng túng bao trùm và Winston nhìn chằm chằm vào cậu. Thấy đôi mắt nheo lại như thể đang nghi ngờ điều gì đó, Yujin vội quay mặt đi và viện cớ.
"Ư, chúng ta không phải là kiểu người sẽ hôn nhau âu yếm và làm những chuyện như vậy mà."
Đó không phải là nói dối. Winston cũng đồng ý.
"……Ừ."
Anh nói ngắn gọn sau một khoảng dừng rồi thẳng lưng trở lại.
"Vậy thì, chúc cậu một ngày tốt lành."
Winston mỉm cười với Yujin rồi quay người rời khỏi phòng. Yujin ở lại một mình, thở ra một hơi bị nghẹn lại. Trái tim cậu bắt đầu đập thình thịch muộn màng.
Cái gì vậy, tự nhiên thế.
Cả hai là mối quan hệ ngủ với nhau mỗi ngày mà tim cậu lại đột nhiên đập nhanh như thế này, thật là vô lý. Có lẽ là do sự mong đợi vào cuộc hẹn buổi chiều.
Ừ, đúng vậy.
Yujin tự nhủ điều đó nhiều lần và trấn tĩnh trái tim đang rộn ràng.
-----
Địa điểm hẹn hò là một nhà hàng chuyên về món Pháp khá nổi tiếng gần đây. Yujin ăn mặc chỉnh tề nhất có thể và bước vào nhà hàng theo đúng giờ đã hẹn.
“Xin mời đi lối này. Họ đang đợi quý khách.”
Khi Yujin nói tên đối phương ở lối vào, nhân viên mỉm cười và dẫn cậu đến bàn. Yujin thở dốc run rẩy và bước theo sau. Nội thất lộng lẫy gợi nhớ đến một cung điện, người ta nói rằng nó đã di chuyển một lâu đài cổ của Pháp đến đây hoàn chỉnh với từng viên gạch. Nhớ lại những gì cậu đã nghe trước từ quản gia, Yujin thầm thán phục.
Đi bộ giữa những chiếc bàn chưa đầy khách, người đàn ông đã phát hiện ra họ ở phía bên kia và nhìn chằm chằm. Anh nhìn chằm chằm như thể nửa tin nửa ngờ rồi từ từ đứng dậy như thể đã chắc chắn. Nhân viên cuối cùng cũng đến bàn và đưa tay ra cho Yujin, mỉm cười. Nhân viên nhanh chóng đi vòng ra sau ghế và kéo ghế ra để Yujin ngồi xuống, người đàn ông lên tiếng trước.
“Yujin Sol sao? Rất vui được gặp cậu, tôi là Jay Grant, người đã gửi email cho cậu.”
Anh nở một nụ cười tươi rói và đưa tay phải ra.
“Tôi là biên tập viên của nhà xuất bản Grant. Rất vinh dự được gặp cậu.”